• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

  Chạng vạng buổi tối cuối thứ bảy, Nghi Thư dọn dẹp đồ đạc lại để chuẩn bị về nhà thăm mẹ. Không đem gì nhiều, chỉ đem theo những vật dụng cá nhân cần thiết thôi

Nghi Thư đi bộ trên đường để tới trạm xe buýt, buổi tối thế này thật là thích. Xe cộ chạy nườm nượp, gió thổi nhè nhẹ làm cho những tán cây ven đường lay động

Đến trạm xe buýt, Nghi Thư hơi bất ngờ vì thấy có khá nhiều người ngồi đợi. Một trong số đó chắc là sinh viên của trường nàng

Ngồi xuống đợi giống với người ta, Nghi Thư lấy tai nghe ra rồi tìm một bài hát nhẹ nhàng

Một lúc sau, không phải chiếc xe buýt tới mà thay vào đó là một chiếc xe hơi màu xanh dương sang trọng. Mọi người đều ngắm nhìn bằng đôi mắt thích thú

Kể cả Nghi Thư cũng không ngoại lệ, màu xe rất đẹp và có sức hút với những ai nhìn thấy nó


Đây chắc là dòng xe đời mới nhất vì mẫu mã thiết kế rất khác biệt.

Ai cũng muốn biết chủ nhân chiếc xe này là ai, một số người tò mò đến độ phải lén lút đi lên phía trước để nhìn

Bên trong là một mỹ nữ nha!

Kính xe từ từ hạ thấp xuống, người trong xe lộ diện trước mọi người. Ghế lái nằm ở bên phải, cùng chiều với trạm xe buýt nên rất dễ nhìn thấy

Tịnh Kỳ mỉm cười nhìn Nghi Thư: "Em đi đâu, lên xe chị chở"

Nghi Thư ngạc nhiên không khép miệng lại được, nàng không tin là chiếc xe đắt tiền này là của chị. Vậy suy ra, gia đình Tịnh Kỳ rất giàu có

Nghi Thư vội vàng gỡ bỏ tai nghe, nàng đứng lên chạy đến bên cạnh cửa xe, khom người thấp xuống

   "Dạ thôi, phiền lắm. Xe buýt cũng sắp đến rồi. . ."

Lời nói chưa hết, Tịnh Kỳ liền cắt ngang lời: "Chị đang rảnh, với lại em muốn mọi người ở đây nhìn chúng ta hoài hả?"


Nghi Thư xoay người nhìn xung quanh, ai ai cũng nhìn nàng hết đó. Có rất nhiều ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa ghanh tị

  "Còn đứng đó nhìn, lên xe nhanh!"- Tịnh Kỳ thúc giục Nghi Thư lên xe

Vì không biết dùng lí lẽ để từ chối, Nghi Thư đành chấp nhận lời mời lên xe của Tịnh Kỳ.

Chiếc xe từ từ lăn bánh và chạy nhanh

Lần đầu tiên được đi xe sang nên tâm trạng của Nghi rất vui, nàng nhòm ngó xung quanh rồi nhìn Tịnh Kỳ.

   "Xe này đẹp thật đó, là của chị hả?"

   "Đúng rồi!"- Tịnh Kỳ mỉm cười trả lời, sau đó hỏi nàng: "Bây giờ em muốn đi đâu?"

   "Chị cho em xuống ngay đường X là được rồi, em tự đi bộ vào"

Tịnh Kỳ im lặng, những ngón tay thon dài gõ lên vô lăng. Cô muốn biết nhà của Nghi Thư, vì vậy không thể để nàng xuống xe giữa chừng được

Phải đưa tới tận nha, sẵn tiện chào hỏi mẹ vợ tương lai luôn. Gặp nhau bây giờ để sau này khỏi bỡ ngỡ


  "Đường đó xe chị vào được không?"

   "Được ạ, chi vậy chị, chẳng lẽ. . ."

Chỉ mười phút sau, cả hai đã có mặt tại trước cửa nhà Nghi Thư, nàng còn hoang mang lắm. Không nghĩ là tới nhanh đến vậy, ba cái xe này chạy chậm một chút là hư à. Nghi Thư mắng thầm trong lòng

   "Chị vào trong nhà chơi một chút rồi về được không?- Nghi Thư nói nhỏ trong miệng, mặt hơi cúi xuống

   "Tất nhiên!"- Dại gì mà từ chối

Sau khi về đến nhà, Tịnh Kỳ như người trên trời rơi xuống. Miệng thì cười chúm chím, lâu lâu lại thấy xấu hổ.

Chắc là còn dư âm chuyện ở nhà Nghi Thư, cũng do mẹ nàng nhiệt tình tiếp đãi làm cô thấy thích lắm. Không nghĩ là mẹ nàng vui vẻ và dễ tính đến vậy

   "Con mới đi đâu về vậy Tịnh Kỳ?"- Bà nội ngồi ở ghế sô pha lên tiếng hỏi khi thấy Tịnh Kỳ bước vào
  "Dạ!?"- Tịnh Kỳ ngẩng đầu nhìn bà nội, sau đó cười tiếp: "Con mới đi từ nhà mẹ vợ về. Thôi con lên phòng trước nha bà nội"

Bà nội khó hiểu sau câu nói kìa, bà đăm chiêu suy nghĩ: "Nó nói gì vậy nhỉ? Nhà mẹ vợ là sao?"- Một lần nữa bà nội nhìn Tịnh Kỳ thì phát hiện gì đó sai sai, bà nhanh miệng nhắc: "Ơ con bé này, đó là nhà vệ sinh!"

   "Ý chết, con đi nhầm!"- Tịnh Kỳ bối rối đóng cửa nhà vệ sinh lại rồi chạy tọt lên phòng

   "Con nhỏ này hôm nay bị sao vậy ta?"- Bà nội lại lộ vẻ mặt khó hiểu lần hai

Sáng sớm chủ nhật cuối tuần, theo như thường lệ là Tịnh Kỳ sẽ cùng nhóm bạn đi tới nơi đánh golf. Thói quen này hình thành từ rất lâu rồi, không đánh golf thì bắn cung hoặc cưỡi ngựa

Nhưng trước khi đi, Tịnh Kỳ ngồi xuống ăn sáng cùng với bà nội. Trên môi luôn giữ nụ cười như hôm qua
Bà nội cũng sinh nghi ngờ, bà biết Tịnh Kỳ nhà này hiếm khi vui đến vậy. Bà nội tò mò hỏi han: "Hôm qua đến giờ, bộ có chuyện gì làm con vui đến vậy, nói cho ta nghe được không?"

Tịnh Kỳ gật đầu, đợi húp xong chút súp rồi mới nói: "Bà nội thích có cháu dâu không?"

   "Cháu dâu!?"- Bà ngạc nhiên, đôi mắt chớp vài cái, bà nói: "Là con cái nhà ai lại khiến cháu ta vui đến vậy nhỉ. Rồi khi nào mới đem về đây ra mắt cho ta xem đây?"

   "Sẽ sớm thôi!"- Tịnh Kỳ tinh nghịch nháy mắt một cái 

Một buổi sáng tràn đầy năng lượng và tiếng cười, căn nhà tuy lớn và ít người nhưng không ảm đạm như người khác nghĩ. Nhà tổng cộng có ba người: bà nội, Tịnh Kỳ và thêm một dì giúp việc

Dì Thoa có nhiều năm kinh nghiệm và gắn bó lâu với Tô gia, dì ấy luôn bên cạnh để chăm sóc và trò chuyện cùng bà nội mỗi khi buồn
Tịnh Kỳ có đến hai chiếc xe hơi đắt tiền, thuộc hai dòng xe khác nhau. Một chiếc là Ferrari và chiếc còn lại là Audi

Hai chiếc này đều do ba và mẹ mua tặng trong hai lần sinh nhật gần đây. Vì họ thấy Tịnh Kỳ cũng đã lớn, nên có phương tiện đi lại cho thuận lợi

Hôm nay cô chọn xe Audi, vì chiếc kia chỉ để đi dạo buổi tối. Trên đường đi, Tịnh Kỳ có đi ngang qua một siêu thị lớn

Cô vô tình thấy bóng dáng người phụ nữ quen thuộc, trên tay còn cầm nhiều túi đựng thực phẩm. Tịnh Kỳ cho xe chạy chậm lại, như vậy cô nhận ra đó là mẹ của Nghi Thư

Không nghĩ nhiều, Tịnh Kỳ dừng xe ngay trước mặt mẹ nàng, hạ kính xe xuống: "Bác gái, lên xe con chở bác về"

Tịnh Kỳ phụ bà Định xách những túi ấy vào nhà, lúc sau cô quay đầu bước đi thì bà lên tiếng: "Con ăn sáng chưa? Nếu chưa thì ở lại ăn sáng với bác và Nghi Thư luôn đi"
Tịnh Kỳ gượng gạo gãi cổ, cô đã ăn rồi nhưng khi thấy ánh mắt đợi chờ từ bà Định khiến cô không thể nào từ chối

Dù sao hồi sáng ăn cũng ít, bây giờ ăn thêm chút nữa cũng không là bao. Được mẹ của Nghi Thư nấu ăn thì hạnh phúc quá còn gì

Hai người vui vẻ đi vào nhà, bà Định loay hoay nhìn ngó xung quanh xem Nghi Thư nó đâu.

   "Con ngồi đợi Nghi Thư một chút nha, chắc nó đang trong nhà vệ sinh đó!"

   "Dạ được, vậy để con phụ bác chuẩn bị bữa sáng nha!"

Bên ngoài hai người cười nói rất hợp ý với nhau.

Phía xa xa, bên trong nhà vệ sinh khá rộng lớn. Một người con gái bận áo choàng tắm trên người, đầu thì còn đang ẩm ướt.

Không những vậy, còn có cả tiếng nhạc vang lên. Bài hát 'Fantastic baby' của nhóm nhạc nam đình đám hàng đầu K-Pop, không ai khác chính là BigBang.
Nghi Thư phấn khích nhảy nhót theo điệu nhạc, mắt nhìn vào gương treo tường phía trước. Tay phải cầm máy sấy tóc rồi hát hò hú hét như ở trong concert

Nghi Thư nhảy bất chấp, nhảy bung nóc nhà. Mới sáng sớm đã sung sức thế rồi, ai mà chịu cho nổi

Quẩy gần cả tiếng cũng thấy mệt, Nghi Thư tắt nhạc, vừa đi ra ngoài vừa nói lớn: "Mẹ ơi! Dao cạo râu, dao cạo râu ở đâu ạ?"

Nghi Thư mở cửa đi ra ngoài, nàng xỏ chân vào đôi dép và tiếp tục nói: "Mẹ. Hôm nay sao lông chân của con dài quá nhỉ"- Nàng kéo tà áo lên cao, nhìn xuống rồi than vãn: "Mẹ nói xem lông chân của con sao mới một ngày mà đã um tùm như này rồi. Nếu lúa nước cũng lớn nhanh thế này thì đừng nói một năm hai mùa, ba mùa cũng được nữa đó. Lông nách. . ."

Vừa kịp lúc Nghi Thư chạm tay lên nách thì chính nàng bất ngờ trước những gì đang thấy.
Mẹ và Tịnh Kỳ đang dọn bữa sáng lên bàn, khi thấy nàng, hai người đứng đơ người nhìn ngược lại, Nghi Thư kinh ngạc không nói nên lời. Tịnh Kỳ hơi nghiêng đầu, nhìn vẻ mặt hoang mang của nàng

Nghi Thư sốc tận óc, nàng đang thắc mắc tại sao mới sáng sớm Tịnh Kỳ lại có mặt ở đây. Vậy rồi những gì nàng vừa nói, chị ấy nghe được hết rồi sao!?

  Mặt của Nghi Thư sượng ngắc, nàng tự chủ lùi một chân về sau.

Bà Định thấy vậy cũng ấp úng và bối rối không ngừng, bà liền mở lời trước để xoá bầu không khí khó xử: "À. . .Nghi Thư à, chào hỏi đi con. Tịnh Kỳ gặp mẹ ở siêu thị nên cho mẹ đi nhờ về nhà. Còn nữa, lông nách. . .à không, dao cạo râu để ở cạnh dầu gội ấy, con tìm kĩ lại nha"

  "Vâng, con biết rồi"- Nghi Thư vẫn cố giữ cho mặt mình tự nhiên hết sức có thể. Mặt vẫn điềm tĩnh lạ thường
Sau đó nàng nhìn Tịnh Kỳ, dùng tay hất tóc sang một bên: "Chào buổi sáng. Chị đến sớm nhỉ"

Nói rồi thì Nghi Thư sang chảnh xoay người đi từng bước như trên sàn catwalk vào lại nhà vệ sinh, bước đi thật là uyển chuyển và mượt mà. Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại

Tịnh Kỳ buồn cười trong lòng, cô không nhịn được nữa, trên môi hiện lên một đường cong hoàn hảo. Nhìn em ấy cố tỏ ra là mình ổn nhưng sâu bên trong là một bầu trời xấu hổ

Bà Định hơi lúng túng, bà nhìn Tịnh Kỳ đang che miệng cười, bà cười hì hì để chữa quê cho con gái mình: "Nghi Thư à, con thật là ướŧ áŧ"

Nghi Thư hoảng hốt chạy lại trước gương để xem lại mặt của mình. Mặt mày nhăn nhó như khỉ ăn ớt

Nàng hấp tấp vuốt tóc lên cao để xem lại đôi chân mày, miệng mếu máo chực khóc: "Không có lông mày, thiếu mất nửa hàng. Chẳng khác gì là Mona Lisa mà!"
Nói xong Nghi Thư vò đầu bứt tóc mà khóc thét. Nàng vùng vẫy tay, sau đó để chân trái lên bồn rửa mặt

Nhìn chân đầy lông lại buồn bã trong lòng, nàng chề môi bất lực nói: "Chia một nửa cho lông mày thì tốt biết mấy!"

Bây giờ nhớ lại cái cảnh tượng bị Tịnh Kỳ thấy được thì không biết phải làm sao. Mặt mũi bây giờ biết giấu đi đâu đây, thật sự muốn đào một cái hố to mà chui xuống

Vừa xấu hổ vừa mất mặt. Hình tượng ngọc nữ của nàng xây dựng bấy lâu nay đã tan thành mây khói chỉ trong vài phút

Đã vậy còn ăn mặc không đàng hoàng nữa cơ. Tất cả dồn dập vào một buổi sáng tốt đẹp của Nghi Thư

Bà Định rất quan tâm đến Tịnh Kỳ, bà gắp thức ăn vào chén của cô, miệng vui cười giải thích: "Mời con thưởng thức! Nghi Thư nhà bác vốn thích sạch sẽ, còn chú trọng chi tiết nữa. Nó sẽ không bỏ qua dù là một cọng lông chân"
   "Dạ vâng"- Tịnh Kỳ gật đầu cười cười

Năm phút sau, tiếng mở cửa cất tiếng. Nghi Thư trong bộ dạng khác hẳn như ban đầu. Lịch thiệp và chỉnh chu đi ra, vén tóc lên vành tai

    "Xin chào"- Nàng nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh mẹ, xoay mặt nở một nụ cười hết sức thân thiện nhìn mẹ: "Mẹ ơi, có khách đến sao mẹ cũng không nói trước với con một tiếng chứ?"

Bà Định không vội vàng mà trả lời: "Mẹ đã nói trước rồi mà. Chắc do con mở nhạc to quá nên không nghe thấy đó"

Cứ tưởng là mẹ sẽ nói đỡ vài câu cho đỡ nhục, ai mà ngờ mẹ nàng còn bán đứng. Nghi Thư kìm nén lại, dồn hết vào bên trong lòng

Nàng niềm nở cười với Tịnh Kỳ một cái xem như chào hỏi lần nữa. Nét mặt của chị ấy như vậy là có ý gì!? Trông nàng như vậy chắc buồn cười lắm chứ hả

Tịnh Kỳ không muốn nghĩ tới nữa đâu nhưng lời nói của bà Định làm cô phải hé miệng cười. Vội vàng che miệng lại để không thất lễ
Một buổi sáng với trải nghiệm mới, cô thề là sẽ không bao giờ quên ngày hôm nay đâu

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK