Trình Dương học tại một trường mẫu giáo hàng đầu ở Thẩm Quyến — giáo dục song ngữ, học phí đắt chết người.
Giờ trường mẫu giáo cũng chú trọng đến giáo dục tình thân với năng lực tổng hợp, mỗi tháng sẽ giao nhiệm vụ đến cho các phụ huynh trong nhà — phỏng vấn trên đường này, tự làm một món đồ này, vẽ vời này.
Tóm lại là kiếm chuyện giày vò cha mẹ và con trẻ.
Lần này là đi công viên giải trí.
Đừng nói là Trình Dương, ngay chính Trình Nhiên còn chưa đi công viên giải trí bao giờ.
Trình Nhiên nhìn giáo viên nhắn tin trong group mà không biết phải làm sao, lại nhìn đôi mắt to tròn tha thiết nhìn mình của nhóc con trong nhà: “Papi, con muốn đi cùng chú Hổ nữa!”
Trình Nhiên nhạy bén nghĩ, đúng nhỉ, người không có công việc chính đáng (gạch bỏ) như A Hổ, nhất định sẽ hay đi đến mấy chỗ như công viên giải trí này.
Ừm, Vương Hổ, chính là anh!
Lúc Vương Hổ nhận được điện thoại của Trình Nhiên thì đang thương lượng xăm hình với khách, Vương Hổ gật đầu rồi nhìn tên người gọi đến ‘Tình nhân trong mộng’ trên màn hình điện thoại, làn da màu lúa mạch bỗng hơi đỏ lên.
“A Nhiên à, tìm tôi có chuyện gì vậy?”
“Mai anh có rảnh đi công viên giải trí với bọn tôi không, cô giáo của Dương Dương giao bài tập thực tế.”
Ngày mai là cuối tuần, có mấy cuộc hẹn trước, nhưng Vương Hổ vẫn thốt lên — “Có.”
Kệ mịe công việc đi, mi có quan trọng bằng tình nhân trong mộng của ông đây không.
Vương Hổ cúp điện thoại, khách tới xăm trêu chọc: “Đối tượng hả? Nhìn anh cười tươi như hoa ấy.”
Vương Hổ gật rồi lại lắc: “Người tôi thích, còn chưa bắt được tới tay đâu.”