• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

22.

Xét thấy cuốn tiểu thuyết của chúng ta không xếp nhãn R, cho nên bỏ qua phần máu tanh bạo lực đi ha. Tiếp đến mọi việc thuận lý thành chương, tên bắt cóc biết mình bắt phải con của bạn chung nhà (đối tượng) của Vương Hổ thì sợ tè ra quần, Vương Hổ thuận tay đóng gói gã vào cục cảnh sát.

Đáng, tội bắt cóc còn nặng hơn bạo hành gia đình đấy.

Trình Dương vừa thấy Vương Hổ thì nước mắt nước mũi ròng ròng chảy xuống, nói thế nào cũng không dừng được. Mềm nhũn vùi người trong lòng Vương Hổ hít hà rơi nước mắt. Vương Hổ vỗ vỗ lưng bé, ra dáng một người cha tốt.

“Đậu xanh lão đại anh thế này là sao, thành người đàn ông trong gia đình rồi à!”

“Phắn đi, đừng có nói tục trước mặt trẻ con! Nhuộm lại tóc cho anh, cái dáng côn đồ lưu manh kia là sao hả!”

Cậu thanh niên lẩm bẩm mấy tiếng Vương lột da ra vẻ lão cán bộ cái gì, Vương Hổ trợn mắt nhìn cậu ta sau cũng không nói gì cả.

“Chú làm nốt đi, anh đưa bé con về nhà.” Vương Hổ giao phó mọi việc xong thì ôm Trình Dương gọi xe về khu chung cư, Trình Dương khóc mệt ngủ trong ngực Vương Hổ, sống chết cũng không buông tay hắn ra.

Trình Nhiên ở nhà đứng ngồi không yên, đi vòng tới vòng lui.

Nghe được tiếng mở cửa, anh chạy vọt tới.

“Dương Dương!” Trình Nhiên nhận lấy bé con, Trình Dương ôm Trình Nhiên buồn rầu nói: “Papi, Dương Dương sợ quá…”

“Ngoan ngoan ngoan.” Trình Nhiên an ủi bé con: “Ba yêu con, Dương Dương đừng sợ…”

Đây là lần đầu tiên Trình Nhiên nói yêu bé.

Trình Dương mở to đôi mắt không dám tin lời mình vừa nghe được. Bé như con mèo con lần đầu được ngửi bạc hà mèo, làm nũng với Trình Nhiên, “Con cũng yêu papi, Dương Dương không sợ.”

Trình Nhiên bị cảm giác mất đi tìm lại được làm cho vui sướng, bị bé con bấu víu cũng không chê nặng. Bé con bị kinh sợ, ngủ từ rất sớm, Trình Nhiên xin nghỉ cho bé mấy ngày ở nhà.

Ngày mai còn phải mở phiên tòa, Trình Nhiên đã sắp xếp hết tài liệu chuẩn bị cho bị cáo ăn thêm mấy năm cơm tù.

“Trình đại luật sư, có phải em nên đồng ý một yêu cầu của tôi không.” Vương Hổ tựa vào cửa thư phòng, mắt nhìn chằm chằm vào Trình Nhiên.

Đến gần nói — “Tôi mệt nhọc mang bé con về cho em, người làm ba như em có nên nói gì đó không?”

Trình Nhiên ôm Vương Hổ một cái, cộng thêm một câu ‘Cám ơn’.

Lúc Trình Nhiên muốn buông tay ra thì Vương Hổ chơi xấu giữ chặt tay lại, Trình Nhiên thân như một thư sinh yếu đuối không chống cự nổi Vương Hổ vai u thịt bắp —

“Ở bên anh nhé? Cho anh làm cha nhỏ của Trình Dương, nhé?”

Trình Nhiên không nghĩ tới Vương Hổ sẽ tỏ tình. Anh cũng chưa từng nghĩ mình sẽ chọn một người đàn ông hoàn toàn khác so với lý tưởng của mình để cùng chung sống cuộc đời còn lại. Trình độ học vấn không cao, không đẹp trai gì cho cam, cũng không phải tinh anh xã hội gì, nhưng chuyện cứ xảy ra như vậy thôi.

Kệ mợ nó kế hoạch cuộc đời đi.

Giờ mình chỉ muốn ngủ với người đàn ông này thôi.

Yêu chính là yêu.

Trình Nhiên gật đầu nói một tiếng ‘Được’ —

Sau đó, ngoài cửa sổ nổ bung những đóa pháo bông rực rỡ.

Vương Hổ nâng mặt Trình Nhiên lên, hai người trán kề trán, dưới ánh sáng của pháo bông, trao cho nhau một nụ hôn dài.

—END—

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK