Ngủ một cái liền đến trưa hôm sau. Gọi hỏi hạ nhân, biết mọi người không muốn đánh thức nàng, đã cùng nhau đến đấu trường. Rất tốt, nàng cũng muốn nghỉ ngơi chút, dù gì hôm nay đại ca đấu với một người đế cấp một ma pháp, nếu không qua thì cho đại ca nghỉ luôn. Còn đại tỉ thì không may mắn tí nào, ngay ván đầu liền gặp tên Tần Diệp Chi, đế cấp hai kiếm sư, ván thứ hai liền gặp Mã Chương ma pháp sư đế cấp một, ván thứ ba lại chính là đại ca Tô Hải, nhưng mà không sao, hôm qua nàng đã nói với tỉ tỉ vừa lên đài liền nhận thua tránh gây ra vết thương. Không nhục nhã tí nào, còn có chút vinh quang ấy. Dù sao nàng ấy cũng qua đến vòng hai, còn gặp toàn cao thủ.
Gọi hạ nhân làm cho chính mình một đống đồ ăn vặt bổ dưỡng, Nhã Thanh lười biếng nằm trên ghế qúy phi, hai bên là tì nữ quạt gió. Nhìn hết sức nhàn nhã.
Đến chiều, mọi người về đến nhà, thấy ai cũng tinh thần rất tốt. Tô Hải đúng là đánh thắng tên đế cấp một đó. Nhã Sương thì vừa lên đài liền xuống, nghe Tường Vi bảo Nhã Sương và Tần Diệp Chi đứng trên sàn đấu nhìn rất đẹp đôi. Sau đó cả nhà liền đi tắm rửa, vệ sinh, xong thức ăn đã lên bàn liền ăn cơm.
Ăn cơm xong, mọi người đang ngồi nói chuyện, tán gẫu, Nhã Thanh gọi mọi người lại rồi nói ra ý định của mình.
"Cha, nương, mọi người con có chuyện muốn nói."
"Nhã Thanh, con có chuyện gì?" Cha Tô lên tiếng.
"Là... Nhưng mà con nói xong mọi người tuyệt đối không được mắng con ngốc, cũng đừng ngăn cản con làm việc này nha. Dù gì con cũng đã mười tám tuổi, lớn lắm rồi, con có thể chịu trách nhiệm với mọi việc mà con quyết định làm. Vì vậy mọi người hãy giữ im lặng để con nói, con nói xong mọi người đừng nói, đừng hỏi gì cả, cũng đừng suy nghĩ gì hết á. Nói chung là ..."
"Tỉ tỉ, tỉ nói vào vấn đề đi, tỉ nói xong đảm bảo mọi người sẽ không hỏi, không nói, không suy nghĩ gì đâu ạ. Con nói đúng không?" Tô Dật đau đầu với cái tính nói nhiều của chị gái liền ngắt lời, quay qua mọi người nháy nháy mắt.
"A, đúng đúng, sẽ không đâu." Mọi người cười cười nói.
"Mọi người là nói đấy nhé?"
"Đúng rồi!"
"Chuyện này cũng không có gì, chỉ là ta muốn có một đứa con thôi!"
"H..."
"Suỵt! Không được nói!"
"..."
"Con không phảh là đi kiếm con nuôi mà là kiếm người ta cho con giống để sinh con!"
"Cái..."
"Suỵt! Không được nói!"
"..."
"Mọi người đừng lo, con sẽ không mất mát gì đâu, vì con cưỡng hiếp người ta mà!"
"Co..."
"Suỵt suỵt, mọi người đừng nói gì hết, con chính là hôm qua đã đánh ngất, cưỡng hiếp người ta xong rồi. Chỉ là con lỡ tay lưu rất nhiều sẹo cho người ta, nhưng mà con rất có trách nhiệm để bạc lại, còn bảo sau này nếu cần sẽ kiếm hắn bồi tiếp. Còn nữa, cháu của mọi người đã ở trong bụng con, con chắc chắn sẽ rất đẹp, vì tên đó là tên đẹp trai nhất mà con từng gặp. Con định sau khi đại ca, đại tỉ thi xong sẽ rời đi kiếm nơi nào thật đẹp để sinh con, nó được một tuổi liền trở về. Con có năng lực tự bảo vệ mình và đứa nhỏ nên mọi người yên tâm. Được rồi, mọi người cứ bàn luận nhé, con đi trước. Haha..." Nhã Thanh nói một lèo, sau đó theo đường cửa sổ, chạy... Nàng chỉ sợ mọi người đeo bám hỏi này kia thôi.
Trong nhà, cha nương Tô cùng Tô Hải, Nhã Sương, Tô Dật sau khi Nhã Thanh trốn liền ngồi tiêu hoá cái tin động trời. Thật sự không một ai tin nổi, cứ nghĩ Nhã Thanh chỉ đuà thôi, nhưng nhìn tướng đi và mấy dấu đỏ bất thường trên cổ của nàng, cả nhà bèn phải tin tưởng. Sau một hồi im lặng, cả nhà bây giờ mới ngồi lại nói chuyện.
"Nhã Nhã, nàng nghĩ sao?" Cha Tô nhìn vợ lên tiếng.
"Thiếp cũng không biết nói sao, con gái chúng ta từ sau khi hết bệnh liền thay đổi hoàn toàn. Nó nghĩ gì liền làm ấy, mọi việc lợi hại đều phân tích rất tốt, mọi chuyện sắp xếp rất ổn thoả. Nếu nó đã muốn sinh đứa bé thì theo thôi, thiếp chỉ sợ ủy khuất con gái thôi." Nương Tô dựa vào người chồng biểu lộ sự lo lắng.
"Nương, ngươi có nhớ, nhị tỉ có bảo là tỉ cưỡng hiếp người ta, còn lưu sẹo, đưa bạc, việc này mà nói là một việc hết sức sỉ nhục nam nhân. Theo tíng tình của tỉ ấy, không biết đánh ngất người ta bằng cách nào, nhưng người này chắc chắn rất không tầm thường. Chỉ sợ người ta mang thù, tìm đến tỉ ấy."
"Sao có thể, như vậy Nhã Thanh sẽ gặp nguy hiểm." Nhã Sương nghe vậy có chút sốt ruột.
"Con nghĩ, muội ấy sẽ không sao đâu, đêm khuya mấy ngày trước con bắt gặp muội muội thân pháp cực nhanh nhẹn đi đâu đấy, con đuổi theo nhưng chỉ mới vài bước liền không thấy đâu. Dò khí tức của muội ấy liền phát hiện không ra, cứ như cấp bậc của muội muội đã vượt qua con vậy. Trước khi so đấu muội ấy còn đưa cho con và Sương muội rất nhiều trái cây lạ, tiến cấp rất nhanh. Con nghĩ muội muội có rất nhiều bí mật chưa cho chúng ta biết sau ba năm đi tu luyện. Chuyện đó con nói với mọi người, mọi người tuyệt đối không được để người khác biết, sẽ rất nguy hiểm." Tô Hải nói.
"Chúng ta biết!" Cả nhà một lời nói.
"Nhưng mà, chỉ mong sao muội muội sống thật tốt, không gặp rắc rối gì!" Nhã Sương buông một tiếng thở dài rồi cùng mọi người giải tán đi ngủ.