_________________________________________
Lại một tháng trôi qua, hôm nay nàng nhận được thư từ gia đình, một tháng trước nàng có gửi thư về, hỏi thăm sức khoẻ cả nhà, nói cho mọi người biết nàng đã sinh, bảo bảo khoẻ, ngoan, đặc biệt là rất xinh đẹp. Cuộc sống hiện tại của nàng rất tốt, mong mọi người đừng lo lắng. Bây giờ nhận được thư trả lời, trong thư cha Tô viết, mọi người đều khoẻ, mong nàng mau chóng trở về để được ẳm cháu. Việc làm ăn của gia đình càng ngày càng tốt, Tô Hải bây giờ tiếp quản hết công việc. Đặc biệt là không biết một cô gái xinh đẹp ở đâu ra, tự nhận là nương tử của hắn, ở trong nhà không chịu đi. Tô Hải hắn thì chối đông chối tây kêu không phải, suốt ngày ở ngoài làm việc không dám về nhà. Mẫu thân và Nhã Sương thường nhớ đến nàng, ngồi chảy nước mắt. Nhã Sương và tiểu Dật rất cố gắng tu luyện, nên tấn cấp rất nhanh, đồ nàng để lại đều rất tốt cho mọi người. Nhã Dật định qua năm mới liền đi kiếm nơi tốt để tu luyện. Đi một lần không biết khi nào mới về. Cuối cùng là cả nhà đều nhớ con lắm.
Nhã Thanh đọc xong thì rơm rớm nước mắt, lại viết thêm một lá thư nữa an ủi mọi người, chắc chắn nàng sẽ mau chóng về nhà. Cũng mong gặp được chị dâu, xem nàng ấy thế nào, còn kiếm chồng cho tỉ tỉ nữa. Nhắn nhủ mọi người tu luyện thật tốt để bảo vệ chính mình. Bảo tiểu Dật phải thật nghiêm túc tu luyện, không được xa vào những thú vui nhất thời, tốt nhất là đừng dây vào nữ nhân, đệ đệ còn nhỏ lắm. Cuối cùng là mong mọi người luôn khoẻ mạnh. Tái bút.
Viết xong thư, Nhã Thanh đưa thư cho bồ câu. Sau đó thả nó đi. Xong mọi việc, Nhã Thanh ôm con đi ngủ. Đang trong giấc ngủ, Nhã Thanh bị đánh thức, 'bồ câu đưa thư bị bắt', trên người bồ câu, nàng có gắn bùa chú, chỉ cần bị bắt, nàng liền biết. Dùng linh lực thăm dò, biết được đối phương là Cố Tử Phong, nàng liền choáng váng. Thấy được khí tức của hắn dao động mạnh mẽ, nàng biết mình tiêu rồi, chữ viết của nàng ngoệch ngoạc không thể sửa, chỉ cần nhìn một lần là biết đó là chữ của nàng. Dù sao bút lông cũng rất rất là khó viết.
Nhã Thanh nhanh chóng thu dọn mọi thứ, hoá trang cho mình thành một thiếu phụ, viết một bức thư, sau đó ôm con, chạy. 'Cố Tử Phong a, hi vọng sau khi ta bỏ trốn, ngươi có thể nguôi giận rồi đi tìm kiếm ta a. Sau này ta chắc chắn thả tin cho ngươi tìm thấy.'
____________________________________
Cố Tử Phong sau khi bắt được chim bồ câu của Nhã Thanh, hắn biết được nàng là nữ nhân đó. Cảm xúc của hắn cứ dâng lên, hạ xuống như thủy triều. Hắn rất rối loạn, rất muốn về hỏi nàng nhưng lại sợ đối mặt với sự thật. Đi bộ một quãng rất xa, cuối cùng không nhịn được, chạy về. Vào phòng, hắn không thấy nàng đâu, tủ mở toang, mọi thứ rối loạn, nhìn thấy bức thư trên bàn, hắn vội mở ra.
"Phong, ta thật sự muốn có em bé với ngươi nên mới cưỡng bức ngươi. Khi đó ta muốn con ta thật xinh đẹp, thật giỏi nên muốn kiếm một người đàn ông thật tốt để thụ tinh. Vừa vặn gặp được ngươi ngày ở hồ nước, ngươi nhìn thấy hết thân thể ta còn vứt tiền vào mặt ta, còn nhìn ta khinh bỉ, lúc đó ta tức lắm. Lần tiếp theo gặp lại ngươi ở giữa đường phố, ngươi lơ ta, nhớ lại lần trước làm ta tức qúa hoá khùng, không nghĩ nhiều liền đi cưỡng bức ngươi. Nhưng cưỡng bức ngươi, ta lại trở thành thương tích đầy mình, còn mang thai chín tháng, vác cái bụng rất nặng. Khi ta sinh, ngươi không biết ta đau cỡ nào đâu. Vậy nên ngươi không được trách ta, và phải tự kiểm điểm lại mình. Ta đi đây, nếu có duyên thì gặp lại. Bye bye". Cố Tử Phong đọc xong thư mặt đầy hắc tuyến, không biết hắn nghĩ gì chỉ thừ người một lát, sau đó phát động tất cả thuộc hạ đi tìm người.