Sau khi nói cho Thời Thanh Thu lịch trình mấy ngày tới xong, Ôn Khinh Hàn mang Mạnh Tư Kỳ và hai luật sư nam đến địa điểm của cuộc họp.
Lần nào có cuộc họp giao lưu cũng như vậy, Ôn Khinh Hàn và Giản Ý Chi thay nhau đi dự. Lần này tình cờ đến lượt Ôn Khinh Hàn. Cô biết cuộc họp giao lưu này sẽ chiếm khá nhiều thời gian của cô, nhưng ý nghĩ mang Thời Thanh Thu đến vừa lóe lên trong đầu, cô liền quyết định như vậy.
Nếu có thể dành cho nhau thời gian để thân thiết hơn, dù chỉ là một chút Ôn Khinh Hàn cũng nguyện ý. Ngay cả khi hiện tại cô đang ngồi trong xe, chỉ cần nghĩ Thời Thanh Thu đang ở khách sạn chờ cô, khuôn mặt lạnh nhạt của cô bỗng trở nên ấm áp hơn một chút.
Thời Thanh Thu hiếm khi ra ngoài thư giãn, nhất là công việc hiện tại khiến nàng chạy bôn ba khắp nơi. Thậm chí ra nước ngoài là chuyện bình thường. Có lẽ mấy năm đây là lần đầu tiên nàng mang tâm trạng thoải mái ung dung đi ra ngoài. Không có công việc, không có kế hoạch sắp đặt, chỉ tùy tâm mà đi.
Bởi vì không có sắp xếp trước, Thời Thanh Thu không vội đi ra ngoài mà dành cả buổi chiều trong khách sạn đọc kịch bản.
Ôn Khinh Hàn gửi tin nhắn thông báo cho Thời Thanh Thu rằng tan họp có xã giao, cho nên không thể cùng nàng đi ăn được. Cơm tối nàng đành để phục vụ đi mua đồ ăn ít calo. Sau khi ăn xong, Thời Thanh Thu nhận được cuộc gọi từ Phan Gia Văn. Ngữ khí bên kia rất nhẹ nhàng, nhưng Thời Thanh Thu biết nếu không có việc gì thì Phan Gia Văn sẽ dùng WeChat để nói chuyện với nàng.
“Được rồi Văn tỷ, nói chính sự đi. Em không tin chị gọi em là để nói chuyện phiếm.” Khi Thời Thanh Thu nói câu này, nàng đã đứng dựa dựa vào tường, lưng thẳng tắp, vóc dáng thon gầy hoàn mỹ của nàng mấy năm nay đối với công chúng không còn xa lạ gì.
“Ý đồ của chị rõ ràng như vậy sao?” Đầu dây bên kia Phan Gia Văn hỏi lại, bộ dáng giống như có chút không tin tâm tư mình dễ bị nhìn thấu như vậy.
"Không phải sao? Chị nghĩ chị có nhiều thời gian cùng em nói chuyện phiếm sao?" Thời Thanh Thu mím khóe môi cười.
“Được thôi.” Phan Gia Văn thở dài, nghe động tĩnh bên cô như đang dựa vào lưng ghế, “Em cứ nghỉ ngơi cho tốt đi. Nhưng đừng quên quảng cáo đã lên lịch cần chụp. Còn có lịch trình của <In and Out> đã có rồi, em thấy có vấn đề gì không?"
Mặc dù công việc của Thời Thanh Thu đều do một tay Phan Gia Văn sắp xếp, nhưng hiện tại vị thế của nàng trong làng giải trí không còn là nghệ sĩ dựa vào công ty để kiếm cơm nữa. Nhiều lần Phan Gia Văn sẽ cùng nàng thảo luận về sắp xếp lịch trình cụ thể. Chẳng hạn như công ty muốn nàng tham dự cái gì, Phan Gia Văn cũng sẽ nhắc lại cho nàng.
"Chương trình thực tế này đúng là ..." Thời Thanh Thu vén lên mái tóc dài xõa bên tai, vẻ mặt có chút phiền muộn, "Thật lập dị, thời gian quay cũng không dài. Một mùa lại mời thật nhiều nghệ sĩ."
Các chương trình truyền hình thực tế hiện nay đều mời nghệ sĩ ưu tú, chỉ có điều “In and Out” này có một quy định rất đặc biệt. Đó là nghệ sĩ được mời phải mang theo người nhà. Dù là người yêu, bạn thân hay bạn bè bình thường thì cũng phải mang theo ít nhất một người.
Nhưng điều kỳ lạ là, khán giả rất thích xem những cái này. Tưởng tượng xem show thực tế chiếu những thứ chưa từng xem bao giờ. Hơn nữa thần tượng mình thích còn mang theo người thân. Có thể nhìn được thần tượng của mình ngày thường sinh hoạt như thế nào, sống chung với người nhà ra sao. Cho nên, xếp hạng <In and Out> của mỗi mùa đều đứng đầu trong số các chương trình tương tự. Sau cùng, ý tưởng này thực sự rất thu hút người xem.
Phan Gia Văn cười cười, "Em quan tâm cái này làm gì a. Dù sao quay cũng không đến mấy ngày, không chừng ở trường quay lại gặp được phú nhị đại nào chỉ vì cái này mà vui vẻ thì sao. Chúng ta nhanh chóng quay cái này xong, còn có thể thuận lợi đẩy em với bộ phim mới sắp tới a."
Thời Thanh Thu có chút ý cười, "Ra vậy."
Phan Gia Văn không nhắc đến chuyện gia hạn hợp đồng, Thời Thanh Thu cũng sẽ không chủ động nhắc đến. Dù sao thì vẫn còn đủ thời gian để nàng quay xong <In and Out> và <Dữ Quân Tuyệt>. Lão bản của Starry Night chắc hẳn cũng cho Thời Thanh Thu thời gian cân nhắc xem có nên gia hạn hợp đồng nữa hay không.
Nàng vừa cúp máy của Phan Gia Văn không lâu, đang chuẩn bị ra ngoài tản bộ thì nhận được tin nhắn của Ôn Khinh Hàn: "Tôi đang ở sảnh tầng một, cậu có muốn ra ngoài không?"
Thời Thanh Thu vừa buộc tóc, vừa đeo kính, vừa dùng ngón tay nhấn màn hình điện thoại: "Có, chờ tôi."
Thời Thanh Thu mặc quần áo gọn gàng đi xuống đại sảnh. Ngoài nhân viên tiếp tân ra chỉ có Ôn Khinh Hàn, dáng người tựa như cây trúc thon dài trong mưa, mái tóc đen dài xõa xuống sau lưng. Nghe thấy động tĩnh sau lưng, liền nhẹ nhàng xoay người lại.
“Thanh Thu, ăn cơm chưa?” Ôn Khinh Hàn hỏi Thời Thanh Thu đang bước đến.
“Tôi ăn rồi.” Thời Thanh Thu cùng cô đi ra khỏi khách sạn, ngẩng đầu nhìn bầu trời đang tối dần, hỏi: “Chỉ có một mình cậu trở về sao?"
“Ân, họ đi ăn tối rồi.” Ôn Khinh Hàn nhìn về phía Thời Thanh Thu hỏi: “Đói không? Có muốn ăn thêm không?"
Thời điểm hai ngưòi nói chuyện đã đứng ở bậc thang bên ngoài khách sạn. Cách đó không xa có một chiếc taxi tiến đến, Ôn Khinh Hàn đưa tay ra vẫy vẫy.
Thời Thanh Thu lườm cô một cái, nhắc nhở: "Trở về tôi còn phải đi chụp quảng cáo, cậu nghĩ tôi có muốn ăn hay không?"
Nghe có chút oán giận, Ôn Khinh Hàn quay đầu nhìn nàng, khóe môi có vẻ cong lên, "Vậy thì đi cùng tôi đi, tôi đói."
Không phải đi ăn với mấy người kia là được rồi sao? Sao đặc biệt quay lại cùng mình đi?
Thời Thanh Thu cúi đầu nhìn bàn tay của Ôn Khinh Hàn đang tùy tiện buông xuống, ngón tay thon dài, trắng nõn, cảm giác tựa như tỏa ra một chút hàn ý.
Thời Thanh Thu mỉm cười, do dự không lâu liền đưa tay nắm lấy tay cô, "Được, có thể cùng Ôn đại luật sư đi ăn cơm là vinh hạnh của tôi a."
Ôn Khinh Hàn không nói gì. Sắc mặt bình tĩnh tùy ý để cho Thời Thanh Thu nắm tay, mở cửa cùng nàng lên xe.
Điểm đến là chợ đêm gần khách sạn. Ở đây chủ yếu là thanh niên trẻ tuổi, nhưng bộ dáng của Thời Thanh Thu tựa như khác hẳn trên màn ảnh. Lần trước ở quảng trường Thời đại, nếu không bị người qua đường nhìn một lúc lâu như vậy, chắc chắn sẽ không ai nhận ra.
Vừa vào chợ đêm mấy bước, cơn thèm ăn trong bụng Thời Thanh Thu liền xuất hiện. Vì lý do công việc nên nàng hiếm khi ăn những món nhiều calo. Buổi tối cũng không bao giờ đụng đến chúng. Mặc dù không có quy định bắt buộc nàng phải giảm cân. Nhưng để chắc chắn hơn, nàng vẫn kiểm soát chế độ ăn uống của mình.
Ôn Khinh Hàn giống như cảm nhận được, đưa mắt nhìn Thời Thanh Thu, ngữ khí vẫn lạnh nhạt nhưng lại có một chút ý cười: "Thanh Thu, tôi không theo mấy người kia đi ăn vì chỉ muốn có hai người chúng ta thôi. Cậu muốn ăn gì?"
Trong chợ đêm ồn ào, giọng nói của Ôn Khinh Hàn như gió thoảng, trong trẻo tươi mát, thì thầm vào tai nàng. Khó có được dịp nghỉ ngơi, đến đây càng khó hơn. Thời Thanh Thu dù có tự chủ đến đâu cũng không thể chịu nổi mùi hương phảng phất bên mũi. Nàng xoay người lại nhìn Ôn Khinh Hàn, ánh mắt có chút hờn dỗi cùng trách móc.
“Hửm?” Ôn Khinh Hàn vẫn ung dung chờ đợi nàng.
“Đến cũng đã đến rồi, cậu cứ quyết định đi, tôi không có ý kiến.” Thời Thanh Thu nản lòng, mím môi thỏa hiệp.
"Vậy thì ..." Ôn Khinh Hàn ngẩng đầu nhìn xung quanh, lựa chọn quán ăn nhanh phía trước bên phải, giật giật tay vẫn đang bị Thời Thanh Thu nắm, nói: "Đi thôi."
Ôn Khinh Hàn quan sát xung quanh. Sau khi chọn một bàn trong góc để Thời Thanh Thu ngồi quay lưng về phía cửa hàng, mà cô thì quay mặt về phía cửa hàng. Cố gắng không để người khác nhìn thấy Thời Thanh Thu.
Cô gọi hai phần chè trôi nước và hai phần xôi ngọt, bát chè thơm phức cùng nắm xôi nóng hổi nhanh chóng được mang lên. Xôi ngọt dù sao cũng từ gạo nếp nấu thành, từng viên chè căng mọng, tỏa hương thơm ngào ngạt dễ khơi dậy cảm giác thèm ăn.
Ôn Khinh Hàn rút ra hai đôi đũa, đưa cho Thời Thanh Thu một đôi: "Nếm thử xem, tiệm này là lúc chiều có người trong công ty tôi giới thiệu. Nói là ăn rất ngon."
Cô vừa nói vừa đẩy bát xôi ngọt đến trước mặt Thời Thanh Thu. Hương thơm ngọt ngào bay vào mũi người thích ăn ngọt như Thời Thanh Thu quả thật là một đòn trí mạng. Thời Thanh Thu không thể làm gì khác đành phải cầm đũa gắp một miếng nhỏ cho vào miệng. Vị ngọt giống như kẹo bông gòn ngay lập tức tan chảy trong miệng nàng.
“Thanh Thu, thấy thế nào?” Ôn Khinh Hàn ăn một miếng nhỏ, thấy mặt mày Thời Thanh Thu vì ăn ngon mà giãn cả ra, khóe môi cô khẽ nhếch lên.
Thời Thanh Thu thích đồ ngọt, ai bên cạnh nàng cũng biết. Nhưng lúc trước đến bây giờ đều khắc chế không ăn nhiều, mặc dù Thời Thanh Thu vốn là người không dễ béo.
“Rất ngon, cậu cũng nếm thử xem.” Thời Thanh Thu lúc này đã được vị ngọt hòa tan, tia kháng cự ăn khuya đều bị quét sạch.
Thời điểm nàng cúi đầu cắn thêm một miếng nữa, nàng không thấy được khuôn mặt luôn lạnh lùng của Ôn Khinh Hàn nhu hòa đi một chút. Chỉ nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của cô truyền đến: "Cậu thích là tốt rồi."
Thời Thanh Thu buộc tóc đuôi ngựa thực thanh tú khiến Ôn Khinh Hàn sững sờ một chút. Tựa như trở lại những năm hai người còn học đại học.
Thời điểm đó, Thời Thanh Thu được rất nhiều người chú ý, thỉnh thoảng nàng sẽ buộc tóc đuôi ngựa, để lộ ngũ quan tinh xảo. Nam sinh cùng nữ sinh trong trường đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn nàng. Như vậy cũng đủ thấy nàng xinh đẹp ưu tú đến mức nào.
“Khinh Hàn, buổi họp hôm nay thế nào?” Câu hỏi của Thời Thanh Thu làm gián đoạn ký ức của Ôn Khinh Hàn. Nàng cầm thìa ăn một miếng chè, sau đó ngước mắt lên nhìn Ôn Khinh Hàn.
“Vẫn như trước, không có gì đặc biệt.” Ôn Khinh Hàn thu hồi tầm mắt, cúi đầu múc một viên chè, đặt lên môi thổi cho nguội.
Thời Thanh Thu cười nói: "Vậy cậu rời nhóm đi tìm tôi, bọn họ sẽ không có ý kiến gì chứ?"
Ý kiến thì lúc nào cũng có. Họp xong ai cũng luôn muốn đi đâu đó để thoải mái giao lưu làm quen lẫn nhau.
Ôn Khinh Hàn duỗi tay lấy một tờ khăn giấy đưa cho Thời Thanh Thu, ánh mắt ôn nhu nhìn nàng: "Những thứ đó không quan trọng. Mau ăn đi, một lát nữa sẽ nguội."
Việc gì qua miệng của Ôn Khinh Hàn cũng nhạt nhẽo như vậy, Thời Thanh Thu cũng đã quen. Nàng nhìn những viên chè mập mạp trôi nổi trong bát, khóe môi khẽ cong một chút, múc mấy viên vào bát của Ôn Khinh Hàn. Sau đó thấy được người kia nhíu chặt mày ngẩng đầu lên.
"Tôi ăn không hết, cho cậu mấy viên. Cậu không được trả lại cho tôi, cậu ăn đi ..." Thời Thanh Thu một tay chặn bát không cho Ôn Khinh Hàn múc qua.
Thật ra Ôn Khinh Hàn cũng không định múc trả lại cho nàng. Nhìn thấy trên mặt của Thời Thanh Thu có tia giảo hoạt, lông mày đang cau lại cũng giãn ra. Đầu ngón tay trắng nõn của cô cầm thìa, múc chè mà Thời Thanh Thu vừa múc qua, đưa lên môi thổi.
Cửa hàng rất ồn ào vì lượng khách đến liên tục, nhưng chiếc bàn nhỏ nơi Ôn Khinh Hàn và Thời Thanh Thu đang ngồi giống như ngăn cách khỏi tất cả tiếng ồn náo nhiệt ngoài kia. Chỉ còn vươn lại nơi hai người một bầu không khí ấm áp.
Danh Sách Chương: