Trong phim trường, cảnh quay đang diễn ra sôi nổi, hầu hết các nhân viên công tác vẫn để bụng đói, thậm chí các diễn viên để đảm bảo đang ở trong tình trạng tốt nên cũng không ăn gì.
Lê Thừa Lượng một tay cầm tập kịch bản đã cuộn lại, một tay chống hông nhìn chằm chằm vào màn hình, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Ánh sáng ngọn nến trong phòng tập trung xung quanh Cố Niệm và Hạ Hề Miểu, chiếu sáng những đường nét thanh tú trong chiếc áo bào lộng lẫy của Hạ Hề Miểu, làm nhu hòa đi khuôn mặt có chút lãnh đạm của Cố Niệm.
Nhưng nhu hòa này chỉ có một chút mà thôi.
"Làm sao lại trúng tên? Không thể nào, không thể nào ..." Cố Niệm nhìn chằm chằm vào bức thư trong tay mình, sau đó nhìn lên vẻ mặt đầy lo lắng của Hạ Hề Miểu, "Không phải sắp thắng rồi sao? Làm sao đột nhiên trúng tên? Hề Miểu, chiến báo này không đúng, không phải... "
"Cố Niệm, bình tĩnh lại đi." Hạ Hề Miểu siết chặt tay Cố Niệm, dán mắt vào khuôn mặt hoảng hốt của nàng, thấp giọng nói "Quân y ở đó đã chữa trị, phụ hoàng ta cũng phái thêm đại phu đến, Cố tướng quân không sao rồi. Ngươi nhìn ta, hành quân đánh trận, bị thương là điều khôg thể tránh khỏi, Chấn Viễn tướng quân đã bình an rồi..."
"Phụ thân ta sẽ bình an trở về, ta đương nhiên biết." Cố Niệm siết chặt bức thư trong tay, trong mắt là một mảnh ý hàn, ánh mắt đi qua Hạ Hề Miểu nhìn về hư không. "Nhưng lần này quân Chu tập kích biên giới nước ta, dân chúng bị chôn vùi dưới móng ngựa của quân Chu, lại có Tần quốc nhìn chăm chăm. Nếu quân Chu thắng, e rằng Tần quốc cũng không kiên nhẫn được... "
Nàng là con gái của Cố Chấn Viễn, mối thù này nàng đương nhiên đến báo.
"Được rồi, đừng nghĩ ngợi gì nữa. Không phải tướng quân đã thuận lợi rút lui rồi sao?" Hạ Hề Miểu thở dài lấy lá thư trong tay nàng ra. "Sớm biết ta đã không cho ngươi xem chiến báo này, chờ Chấn Viễn tướng quân đại thắng còn báo tin chiến thắng rồi cùng nhau xem mới tốt. Cái này, ta trái lại còn làm việc xấu a".
Giữa lông mày Cố Niệm vẫn còn cau lại, nhưng khóe môi miễn cưỡng nở nụ cười: "Liên lụy ngươi lo lắng, sắc trời đã tối, mau hồi cung đi."
Hạ Hề Miểu do dự một hồi: "Ngươi thật sự không nghĩ nữa sao? Ta không yên lòng." Nàng dừng lại, ra lệnh cung nữ đứng đằng xa: "Nếu có chuyện quan trọng, nhất định phải phái người vào cung tìm bản cung. Đây là mệnh lệnh, nếu không tuân theo, bản cung sẽ không tha cho ngươi."
Nha hoàn kinh hãi: "Vâng, nô tỳ hiểu rõ."
Hạ lệnh xong, nàng khôi phục được mấy phần dáng vẻ của Công chúa Điện hạ, vẻ mặt phiền muộn của Cố Niệm đã giảm đi đôi chút, khuyên nhủ: "Hề Miểu, ngươi mau trở về cung đi, ta đưa ngươi đến cửa cung."
"Cắt!"
"Thanh Thu từ đoạn này cảm xúc nắm bắt rất chuẩn xác, không bộc phát cùng một lúc. Đặc biệt là khi cô nghe tin cha cô bị thương, chủ yếu là hoảng hốt không tin tưởng. Cho nên để lại phiền muộn cho đến khi cô nhìn thấy dáng vẻ kia. Trạng thái vừa rồi rất tốt, thời điểm xem chiến báo biểu lộ rất đúng chỗ... "
Lê Thừa Lượng kêu hai diễn viên chính đến giảng phim. Kỳ Duyệt từ xa nhìn Thời Thanh Thu đôi khi trầm tư, đôi khi cùng Thi Chiêu Ý đối mặt thảo luận cái gì đó. Đột nhiên nhớ lại nhiều năm trước nàng ở bên cạnh cô cũng cười nói như thế.
"Kỳ tổng."
Thanh âm của trợ lý thu hút sự chú ý của Kỳ Duyệt, cô ghé mắt nhìn, "Cô về trước đi, để lại chìa khóa xe cho tôi."
Trợ lý cung kính gật đầu, đặt chìa khóa xe vào lòng bàn tay đang duỗi của Kỳ Duyệt, sau đó nhẹ nhàng thối lui.
Các nhân viên công tác xung quanh trường quay dần dần phân tán ra, mỗi người tự phân loại dụng cụ cùng máy móc, chuẩn bị kết thúc công việc. Thời Thanh Thu cùng Thi Chiêu Ý vào phòng thay đồ để tẩy trang, vừa đi vừa thảo luận kịch bản.
Kỳ Duyệt yên lặng chờ ở đó, khi nhìn thấy Dương Hiểu vội vàng trở lại phim trường, cô ôn hòa mỉm cười.
Vừa rồi Thời Thanh Thu quay xong không nhìn thấy Dương Hiểu, biết chắc chắn Ôn Khinh Hàn đã đến. Sau khi tẩy trang cùng thay quần áo xong, nàng nhanh chóng chào tạm biệt Thi Chiêu Ý.
Thi Chiêu Ý còn nói đùa: "Cậu đi chậm một chút a, đừng quên có thời gian giới thiệu tớ với Ôn luật sư một chút." Cô dừng lại, ngữ khí có chút nghiêm nghị nói: "Còn nữa, cái gì nên quên thì quên, cái gì nên nắm chắc thì phải nắm thật chắc, cậu phải biết rõ trái tim của mình."
Thời Thanh Thu dừng một chút, cuối cùng nhắm mắt lại, để lại một lời nhẹ nhàng phiêu tán trong phòng thay đồ: "Tớ luôn biết cái gì nên quên. Tớ chỉ là, không dám nắm chắc hiện tại..."
Dương Hiểu nhìn thấy Thời Thanh Thu đi ra, vội vàng tiếp đón: "Thời tỷ!"
"A Hiểu, chúng ta trở về đi."
Đi chưa được mấy bước, bước chân của Thời Thanh Thu lại dừng lại. Kỳ Duyệt đứng trước mặt nàng, sắc mặt ôn hòa, không hề chớp mắt cùng nàng nhìn nhau. Trong đôi mắt kia tựa như chứa đầy ánh sao của đêm hè năm ấy.
"Thời tỷ..."
"A Hiểu, em lên xe trước chờ chị, một lát nữa chị liền lên." Vẻ mặt Thời Thanh Thu bình tĩnh, lạnh nhạt nói.
Dương Hiểu lo lắng liếc nhìn Thời Thanh Thu, cô luôn cảm thấy Kỳ Duyệt có chút không đúng, nhất là phản ứng của Thời Thanh Thu như vậy quá bất thường, cô thậm chí còn cảm thấy có cái gì mờ ám trong đó. Nghĩ vậy, cô vừa đi vừa gửi tin nhắn cho Ôn Khinh Hàn, nghĩ nghĩ xong, chỉ là gửi một câu Thời Thanh Thu sắp trở về.
Kỳ Duyệt chuyển hướng đi tới bên cạnh Thời Thanh Thu, hai người đứng cạnh nhau, tiếng bước chân có chút không đều vang lên ở địa điểm quay của dinh thự cổ kính này, lộ ta thập phần rõ ràng lại nổi bật lên màn đêm càng yên tĩnh.
"Thanh Thu, đã lâu không gặp. Trông cậu có chút khác với trong trí nhớ của tôi, trưởng thành rất nhiều rồi." Ngữ khí nhẹ nhàng của Kỳ Duyệt thoáng chút tia phiền muộn, nghiêng đầu nhìn Thời Thanh Thu một lúc, lại trầm thấp thở dài một cái.
Bản thân mình bảy năm trước như thế nào? Thời Thanh Thu không nhớ nổi, vậy Kỳ Duyệt nhớ rõ thì có ích lợi gì? Đó là trước kia, không chỉ thời gian không thể thay đổi, mà con người trong vòng xoáy của hồi ức cũng không thể trở về. Nhớ rõ, thì có ích lợi gì?
Vì nàng hóa trang quay phim mà tóc dài duỗi thẳng bị gió thổi tán loạn ở sau lưng, thanh âm lạnh lùng cùng xa cách: "Vậy thì coi như người mới quen đi. Tôi không thích nhắc đến những chuyện trước kia."
Kỳ Duyệt đứng yên tại chỗ, ý cười trong nháy mắt tựa như bị băng lãnh của Thời Thanh Thu đóng băng, ý cười trên môi biến thành một tia chua xót, "Thanh Thu, tôi biết là tôi có lỗi với cậu, tôi hy vọng cậu có thể cho tôi một cơ hội để đền bù. Qua nhiều năm như vậy, tôi chưa từng quên sai lầm của mình, tôi cũng chưa từng quên cậu ... "
"Đủ rồi." Thời Thanh Thu dừng bước, quay mặt về phía Kỳ Duyệt, trong lời nói tựa như thấm đẫm một mảnh băng lãnh: "Tôi không cần đền bù, cũng không cần cô nhớ thương, càng không cần cô nhớ mãi không quên lâu như vậy. Hiện tại tôi sống rất tốt, tôi chưa từng nghĩ đến việc lật lại hối tiếc trước đây đem ra sửa chữa."
Kỳ Duyệt siết chặt chìa khóa xe, đau đớn từ đáy lòng truyền đến ánh mắt, "Cậu ngay cả cái liếc mắt đều không cho tôi, liền ngay cả kiên nhẫn nghe tôi nói một câu thật lòng cũng không có sao?"
Môi Thời Thanh Thu nhếch lên một nụ cười giễu cợt, một làn sóng bất lực cùng bi phẫn trong nháy mắt tràn qua trái tim nàng. Kiên nhẫn sao? Nàng đã từng tìm Kỳ Duyệt bao nhiêu ngày rồi? Nàng đã từng gọi Kỳ Duyệt bao nhiêu cuộc rồi? Đáp lại nàng là người đã đi mất, điện thoại không có người trả lời, cuối cùng biến thành một dãy số trống.
Khuôn mặt nàng lạnh lẽo, bởi vì trong lòng nhớ lại nỗi đau mà thanh âm khẽ run: "Cô kêu tôi kiên nhẫn? Kiên nhẫn của tôi tại thời điểm cô rời đi sớm đã tiêu hết rồi. Tôi tìm kiếm bạn học của chúng ta, bằng hữu của chúng ta, nhưng không ai biết cô ở đâu. Mỗi ngày tôi đều gọi điện cho cô, từ khi điện thoại được sạc đầy cho đến khi tự động tắt. Tôi tưởng rằng mình đã làm sai điều gì, tôi cố gắng suy nghĩ, tôi cố gắng tìm kiếm, tôi muốn biết lý do vì cái gì cô lại vứt bỏ tôi như giày rách như vậy. Kỳ Duyệt, cô nói cho tôi biết tôi cần bao nhiêu kiên nhẫn mới đủ để cô tiêu hao đây?"
Kỳ Duyệt không khỏi nở nụ cười chua xót, hình tượng ôn hòa của cô trước mặt người khác tưởng chừng chỉ là một tấm áo giáp, nhưng tấm áo giáp này lại bị Thời Thanh Thu dễ dàng cởi bỏ.
"Thanh Thu, nếu như năm đó tôi không đi, đổi lại hiện tại tôi cũng phải đi như vậy, nhưng tôi..."
"Nếu đã như vậy, tôi không muốn nghe giải thích, cũng không cần thiết nghe. Kỳ tiểu thư, tôi đã kết hôn rồi, xin tự trọng."
Hốc mắt Thời Thanh Thu đỏ ửng, không nhìn Kỳ Duyệt nữa, xoay người rời đi.
Nàng chịu đựng run rẩy cùng ủy khuất trong lòng, còn có vì hồi ức mà phát sinh sợ hãi ngày càng dữ dội. Khi nghĩ đến nỗi đau tê tâm phế liệt năm đó, liền không có cách nào khuyên nhủ bản thân bình tĩnh đối mặt với một đoạn tình cảm xa cách như vậy.
Cơn gió ấm mùa hè thổi vào mặt như cơn gió lạnh thấu xương của mùa đông, bước chân nàng có chút lảo đảo, nước mắt lăn dài, trượt xuống cổ rồi vào vạt áo của nàng.
Có phải chỉ cần không có thâm tình, không có tín nhiệm, không có ràng buộc liền sẽ không có thống khổ như vậy? Nàng nghĩ đến Ôn Khinh Hàn, nàng hiện tại vô cùng ỷ lại Ôn Khinh Hàn, người mà nguyện ý ở bên cạnh nàng bất cứ lúc nào.
Nàng nên làm gì với Ôn Khinh Hàn đây?
Trên đường đi, Dương Hiểu không dám nói chuyện với Thời Thanh Thu, chỉ một mực lo lắng quan sát cảm xúc của Thời Thanh Thu, nhưng Thời Thanh Thu luôn nhắm mắt, cực kỳ yên lặng.
Trở lại khách sạn, Dương Hiểu bị đuổi về phòng, Thời Thanh Thu trở lại phòng, không thấy bất kỳ dấu vết của Ôn Khinh Hàn, giống như người này căn bản không đến.
Khi một thân một mình, Thời Thanh Thu mới dám để nước mắt chảy dài, nàng dựa vào cửa sổ, cắn chặt môi.
Vì cái gì Kỳ Duyệt lại có thể dễ dàng nói như vậy? Cậu ta có tư cách gì để cho mình kiên nhẫn nghe cậu ta giải thích? Lại có tư cách gì có được kiên nhẫn sau khi cậu ta rời đi? Sau nhiều năm như vậy, cậu ta dựa vào cái gì để cho mình trở lại như trước?
Hồi ức về Kỳ Duyệt đối với Thời Thanh Thu luôn là nhát dao, cho dù đã trải qua nỗi đau một lần, lần thứ hai nàng vẫn có thể cảm nhận được tuyệt vọng cùng bất lực.
Mũi của nàng vô cùng chua xót. Đúng lúc này, cửa phòng nhẹ nhàng bị gõ vang.
Trong lúc nhất thời nàng không nghĩ tới Ôn Khinh Hàn, trong vô thức nàng còn tưởng là Dương Hiểu đến đây, nàng bước tới, mở cửa nói: "A Hiểu, không phải chị đã nói chị không cần em bồi rồi sao?"
Nhưng sau khi nói xong nàng mới có thể nhìn ra người trước mặt cao hơn Dương Hiểu. Người trong trí nhớ có vẻ lạnh lùng độc nhất vô nhị, sự an tâm đã mất từ lâu bao trùm lên tất cả thần kinh của Thời Thanh Thu, đây chính là Ôn Khinh Hàn.
Đôi mắt đỏ hoe nhìn Ôn Khinh Hàn lặng lẽ đi vào, đem thức ăn trên tay đặt lên tủ TV. Nước mắt nàng lại rơi xuống, thân thể nàng giống như có cảm xúc gì đó, Ôn Khinh Hàn bước tới vài bước ôm nàng vào lòng.
Trên người Ôn Khinh Hàn có một cỗ mùi hương lạnh lẽo, không nồng nhưng rất dễ ngửi. Trong những ngày chung sống, mùi quen thuộc này đã được Thời Thanh Thu một mực nhớ kỹ.
Ôn Khinh Hàn thở dài, hai tay ôm chặt Thời Thanh Thu ở trong lòng, nhẹ nhàng chạm vào tóc dài phía sau nàng, cúi đầu thấp giọng nói nhỏ bên tai nàng: "Đừng sợ, tôi ở đây. Trên đường A Hiểu nói cậu chưa ăn, cho nên tôi ra ngoài mua chút đồ ăn về."
Đối mặt với Ôn Khinh Hàn, Thời Thanh Thu không có cách nào che giấu cảm xúc của mình, trong mắt ngấn nước, tại trong ngực cô mà thổ lộ hết: "Khinh Hàn, tôi không biết tại sao cậu ta lại trở về, trở về rồi cậu ta sẽ làm cái gì đây? Đã buông tôi ra, vì cái gì lại trở lại nhắc tới những chuyện kia, cậu ta muốn làm cái gì? Để xem tôi lúc đầu thích một người cùng tin tưởng một người thế nào, sau đó liền bị ngã đến thất bại thảm hại thế nào sao? Có phải cậu ta muốn biết lúc đầu đi tìm cậu ta tôi đã lo lắng như thế nào, tôi hỏi tất cả mọi người, mỗi ngày tôi gọi cho cậu ta không biết bao nhiêu lần. Thế nhưng không có, nơi nào cũng không có... đã đi rồi ... tại sao lại trở về..."
Ôn Khinh Hàn cảm thấy trong lòng rất đau, thậm chí cô còn ôm chặt lấy Thời Thanh, môi mấp máy nhưng lại không nói ra được.
Thời Thanh Thu nghẹn ngào không ngăn được nỗi đau đè nén bấy lâu nay: "Tôi biết mình đã sai rồi. Tôi không nên thích một người như vậy, tôi cũng không nên tin tưởng ...cái gì cũng đều không nên... Nếu như không phải vậy, tôi sẽ không phải trải qua nỗi đau như thế. Đây là tôi xứng đáng nhận được, tôi tự mình trao con dao vào tay cậu ta, trách cậu ta tàn nhẫn, không bằng trách bản thân tôi."
Tầm mắt Ôn Khinh Hàn mờ đi, vô thức đưa tay lên chạm vào mặt Thời Thanh Thu, có một giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay. Cô hít hít mũi, nhẹ nhàng trấn an bên tai Thời Thanh Thu: "Không phải lỗi của cậu, Thanh Thu, không phải lỗi của cậu ...... "
Nếu như năm đó tôi dũng cảm một chút, có phải Kỳ Duyệt sẽ không có cách nào cùng cậu chung một chỗ? Có phải vì tôi quá nhát gan, đã tạo cơ hội cho người khác làm tổn thương cậu?
Cô buông Thời Thanh Thu ra, tay run run nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Thời Thanh Thu, lau đi nước mắt, "Tôi biết cậu đau, tôi đau cùng cậu. Nhưng là cậu cảm thấy đau, thì cậu phải nhớ Kỳ Duyệt nhất định là người thật. Cậu ta không phải là ma quỷ thần thông, cậu ta chỉ là một thất bại trong cuộc đời cậu mà thôi. Giống như chúng ta khi còn bé đã thua một trò chơi, đó chỉ là một thất bại bình thường mà thôi. Còn nhớ những gì tôi đã nói không? Dù cho cậu có thua bao nhiêu lần, tôi vẫn ở điểm cuối chờ cậu tới, chờ cậu bắt đầu lại. Mãi đến lần cuối cùng cậu chiến thắng, cậu sẽ không chạy nữa, vậy thì điểm cuối chính là tôi."
Thời Thanh Thu ngẩng đầu lên nhìn Ôn Khinh Hàn, nước mắt lưng tròng, nàng không dám tin Ôn Khinh Hàn đang từ từ biến thành trụ cột cho nàng đứng lên lần nữa. Nhưng nàng có thể cảm nhận được rõ ràng, Ôn Khinh Hàn đang nâng đỡ lấy chính mình vượt qua thất bại tưởng chừng như không thể, cuối cùng đưa nàng điểm cuối mà đêm đó cô đã hứa.
Nàng cắn chặt môi, nghẹn ngào nói: "Khinh Hàn, vậy chúng ta..."
Ôn Khinh Hàn dừng một chút, không có đáp lại ngay, thật lâu sau giống như vô ý đem môi lướt qua gương mặt Thời Thanh Thu, thanh âm dịu dàng giống như làn suối: "Chúng ta vẫn có thể là bạn, chính là bạn thân nhất. Lúc cậu buồn tôi sẽ cho cậu một cái ôm, lúc cậu vui vẻ nhớ cùng tôi chia sẻ, bởi vì tôi cũng sẽ vì cậu mà cao hứng. Còn có buổi sáng thức dậy, nhớ nói cho tôi cậu muốn ăn gì, buổi tối muốn tôi mang cái gì về, nhớ nói với tôi trước khi tôi đi làm. Cậu muốn ăn khuya, nhớ phải gọi tôi, chúng ta cùng đi ăn. Nếu như cậu nghĩ như vậy có thể giúp cậu thoải mái cùng vui vẻ, tôi không cảm thấy phiền."
Chỉ cần cậu có thể hiểu, tôi không phiền tiếp tục làm bạn thân nhất của cậu.
Danh Sách Chương: