• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Na ~ Beta: Na

Thư Niệm có chút phản ứng không kịp, hỏi "Anh muốn thu âm sớm một chút sao??"

Vốn định chuẩn bị nói hết, Tạ Như Hạc liền có chút không được tự nhiên, lúc này cũng khá sững sốt. Đọc được ánh mắt trong suốt của Thư Niệm, anh yên lặng mấy giây, rũ mắt xuống, cũng không biết nên tìm lời nói nào khác "...Ừ"

Thư Niệm trực tiếp đồng ý "Đại khái là mấy giờ??"

Tạ Như Hạc hỏi "Em sáng mai có rảnh không??"

"Có a" Thư Niệm thành thật nói "Ngày mai cũng không cần đến phòng ghi âm"

"Vậy mấy giờ em mới thức dậy??"

"Không biết nha, bình thường buổi trưa là tỉnh.." Nói đến đây, Thư Niệm ngừng lại, buồn bực nói "Anh không cần hỏi tôi cái này, anh muốn mấy giờ ghi, tôi có thể tới đúng giờ"

Tựa như không nghe được cô nói phía sau của câu nói kia, Tạ Như Hạc thấp mắt suy tư chốc lát, sau đó lại chẳng để ý lời cô nói "Vậy hay là buổi chiều một chút đi"

"...."

.....

Chờ Thư Niệm đã đi, Tạ Như Hạc theo đường cũ mà trở về, lần nữa trở về nhà

Vừa vặn là giờ ăn cơm, dì giúp việc cùng Phương Văn Thừa đều ở đây, cơm tối còn chưa làm xong. Phương Văn Thừa đang ngồi trên sa lon, nghe được cửa có động tĩnh, hắn lập tức đứng lên, khuôn mặt tươi cười "Thiếu gia, ngài đã trở lại?"

Tạ Như Hạc nhấc mí mắt lên, quét hắn một cái, vẻ mặt nhàn nhạt, không lên tiếng

Mặc dù Quý Hưng Hoài nghi ngờ nói, nếu như Tạ Như Hạc sinh khí có thể đem trách nhiệm đẩy tới người hắn. Nhưng không ngờ cuối cùng, Phương Văn Thừa vẫn là không dám làm loại chuyện này

Hắn hít một hơi thật sâu, đem những gì xảy ra buổi chiều nói ra, cùng với giọng cứng nhắc

"Thật xin lỗi, thiếu gia, là như vậy. Bởi vì quả thực không tìm được ca sĩ thích hợp, mà tôi thấy ngày Hoa Cảnh Yêu yêu cầu càng ngày càng gần, trong lòng thật là vô cùng sốt ruột. Tại trong tính huồng gấp gáp này, tôi đột nhiên nhạy bén một cái, nghĩ đến ngài từng khen qua Thư Niệm tiểu thư hát rất tốt, liền phải ra hạ sách này"

Phương Văn Thừa nói với giọng lấy long "Hy vọng thiếu gia có thông cảm"

Tạ Như Hạc nhìn về phía hắn, bình tĩnh lập lại hai chữ "Hạ sách??"

Phương Văn Thừa không biết nơi nào đã chạm đến chỗ thần kinh của hắn, da đầu tê dại, trong nháy mắt liền sửa lại

"Đối sách! Đúng, đối sách!"

Nhưng Tạ Như Hạc cũng không có như hắn tưởng tưởng sẽ nổi giận, chẳng qua là thờ ơ di chuyển xe lăn, đến bàn uống rót ly nước "Sau này, có gì nói sớm với tôi"

Phương Văn Thừa vội vàng nói "Nhất định"

Tạ Như Hạc cầm ly nước, đột nhiên nghĩ tới cái gì. Động tác của anh ngừng lại một lát, thì thảo nói nhỏ "Cậu làm sai chuyện"

Phương Văn Thừa mới thở một hơi, rồi lại bởi vì lời này mà khắp toàn thân tình trạng phòng bị "Đúng, tôi, tôi phạm sai lầm"

Một lát sau, Tạ Như Hạc ngẩng đầu lên, vẻ mặt như có điều suy nghĩ "Vậy cậu đi hối lỗi một chút"

Phương Văn Thừa mờ mịt "A?"

Tạ Như Hạc nhìn hắn, ánh mắt tối tăm, yên lặng

Phương Văn Thừa kịp thời phản ứng, bày ra một bộ mặt sám hối "Được, tôi lần này sẽ trở về hối lỗi"

Tạ Như Hạc nói "Ở nơi này"

"..." Phương Văn Thừa càng ngày càng không hiểu nổi vị thiếu gia này đang suy nghĩ gì, miễn cưỡng nói "Ở nơi này sao??"

"Ừ" Tạ Như Hạc mặt không thay đổi nói " Để cho tôi nhìn một chút cậu làm sao hối lỗi"

"...."

.............

Thật ra Thư Niệm đi chỗ Hoàng Lệ Chi kia, cũng không có chuyện gì phải làm. Chủ yếu là thời gian còn sớm, cô ở nhà một mình cũng không biết nên làm cái gì, dứt khoát đi thu âm

Thư Niệm không vào trong phòng thu, ở bên ngoài nhìn bọn họ ở bên trong ghi âm. Cô cũng không ở lại quá muộn, nhớ lại phải về nhà luyện ca một chút, tầm mười giờ liền ra khỏi phòng thu âm

Thư Niệm về đến nhà, rửa mặt xong rồi vào phòng. Cô tản ra nửa tóc bị ướt, ngồi vào trước bàn đọc sách, khởi động máy tính, ở mặt bàn mở ra phần mềm âm nhạc, sau đó điều chỉnh Micorphone một chút

Đem thứ mà Tạ Như Hạc vừa gửi cho cô vào máy tính

Thư Niệm định vừa hát vừa ghi chép, sau đó mình lại so sánh một chút. Nếu không chỉ hát như vậy, cô cũng không cách nào phân biệt ra được vấn đề của mình ở chỗ nào

Cô trước cho một lần hát nguyên vẹn cả bài

Trong phòng an tĩnh, nhẹ nhàng đong đưa âm nhạc

Chỉ chốc lát sau, Thư Niệm đã phải nghe ca từ rất nhiều lần, khó hiểu thất thần, nhớ lại hôm nay Tạ Như Hạc nói

Anh ngồi trên xe lăn, tóc mái hướng về phía dưới, lông mi dầy đặc tỉ mỉ che đi ánh mắt nỗi buồn. Sau đó tự nhiên nói với cô "Tôi hát một lần, em hát theo một lần"

......

Đối với lần gặp mặt lần nữa, Tạ Như Hạc đối với Thư Niệm như vậy trắng trợn theo đuôi, cùng bị cô phát hiện, trực tiếp giả bộ vẻ mặt câm điếc, Thư Niệm thật ra lại cảm thấy loại cảm giác này rất quen thuộc

Bởi vì trước kia, chuyện như vậy, ở giữa hai người xảy ra rất nhiều lần

Khi đó cơ hồ là một ngày bình thường

Từ nhà tới trường học, lại từ trường học đến nhà

Tạ Như Hạc mỗi ngày đều đi theo cô, hơn nữa không một chút che giấu nào mà đi theo sát cô, bị cô phát hiện cũng không tránh né, liền an tĩnh đứng tại chỗ

Ban đầu Thư Niệm còn tưởng rằng là trùng hợp, cũng không suy nghĩ nhiều. Nhưng nhiều lần, cô liền phát giác có gì đó không đúng, cau mày hỏi anh "Anh đi theo tôi làm gì?"

Tạ Như Hạc ngược lại cũng không giữ yên lặng, thần thái lạnh lùng lại tỏ vẻ đương nhiên "Không có"

"Cái gì??"

"Không có đi theo cô"

Thư Niệm dễ dàng tin tưởng người khác, lập tức liền bị lời của Tạ Như Hặc cuốn theo, chỉ cảm thấy mình lại hiểu lầm anh, lắp bắp cùng anh nói xin lỗi

Lần này yên ổn "Trùng hợp chung đường" lại liên tiếp kéo dài mấy ngày

Thư Niệm không nén được tức giận, trong tay nắm quai đeo cặp, quay người về sau nhìn, tâm tình cổ quái dị thường, không giải thích đợc "Anh thật không phải là đi theo tôi??"

Tạ Như Hạc hoàn toàn không có bị lời nói của cô mà hốt hoảng, nhàn nhạt nói "Tôi cũng đi đường này"

Lần này Thư Niệm không tin, kéo căng khuôn mặt, mất hứng vạch trần anh "Nhà anh rõ ràng không phải đi về phía bên này, anh tại sao lại đi đường này??"

Tạ Như Hạc không nói nửa lời, giống như là cảm thấy vấn đề đang hỏi của cô khá ngu ngốc, lười phản ứng

Sau đó Thư Niệm lại tiếp tục hỏi, anh liền làm như không nghe thấy

Thư Niệm cảm thấy Tạ Như Hạc chính là đang nói láo. Nhà anh không ở phía này, hơn nữa anh lại không có việc làm ở đây, tại sao lại đi đường này. Hơn nữa liền thấy cô đã đứng trước cửa nhà thì anh liền xoay người đi

Cô rất không hiểu, cũng có loại sống chết không loại bỏ được cái đuôi phiền phức này

Vẫn là một cái đầu không dám nói chuyện với cái đuôi nhỏ

Hai người giống như đang so với nhau, giằng co không nghỉ

Thư Niệm không lại chủ động tìm anh nói chuyện, đem Tạ Như Hạc sau lưng như không khí. Mà anh từ trước đến giờ trầm mặc ít nói, Thư Niệm không nói lời nào, anh cũng sẽ không chủ động mở miệng

Chỉ như vậy, bọn họ sống yên ổn với nhau trong 1 tuần lễ, sống bình an vô sự với sự duy trì cách ba thước

Cho đến một ngày

Thư Niệm tan học đi về nhà, liền có người gọi lại, để cô giúp một chuyện. Cô biểu tình do dự, đứng tại chỗ không động đậy, nhỏ giọng hỏi "Giúp cái gì??"

Thư Niệm mơ hồ cảm thấy có chút quái dị

Lúc này là đầu tháng tư, thời tiết còn rất lạnh, không khí lạnh lẽo cứ không ngừng ở trong xương. Cây cối chung quanh cũng rơi cạn sạch lá cây, trơ trịu, không sinh khí lại ảm đạm

Trước mắt là đàn ông mặt đầy râu, lôi thôi lếch thếch, bọc đầu lại bằng gối để tránh gió lớn. Dường như rất lạnh, hai tay kéo khóa quần áo, đem mình quấn rất chặt, bắp chân nhưng lại trần truồng, kéo lôi một đôi giày bẩn thủi

Nụ cười không có ý tốt lại u ám

Thư Niệm theo bản năng lui về phía sau một bước

Một khắc sau, đàn ông đột nhiên có động tác, che y vén lên, lộ ra nửa dưới trần truồng. Ánh mắt phát sáng, biến thái lại làm người ta nôn mửa "Giúp chú nhìn một chút có lớn hay không"

Đầu cô trống không, ở chớp mắt hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào. Ngay cả tiếng hét cũng không kịp phát ra, cổ họng giống như bị người khác bóp vậy, cảm giác sợ hãi lan ra toàn thân

Thư Niệm hai chân như nhũn ra, lại lui về phía sau hai bước, muốn chạy trốn

Thư Niệm còn không kịp động đậy

Trước mắt đột nhiên có một tầng áo khoác che lại, là bị người khác ném tới, mùi xà bông nhàn nhạt kéo tới, còn mang theo nhiệt độ, có chút ấm áp.

Thư Niệm siết chặt quần áo, hoàn toàn phản ứng không kịp, ánh mắt theo bản năng nhắm lại rồi mở ra. Theo khe hở của quần áo, có thể thấy từ bên cạnh đi ngang qua, là giày thể thao Tạ Như Hạc

Cô nín thở, đem quần áo trên đầu kéo xuống

Vừa vào lúc này, đàn ông trước mặt phát ra tiếng kêu rên thảm thiết. Vóc dáng của hắn gầy òm, xương nhô lên rõ ràng, đoạn này sắp lên đoạn khác, giống như là xếp hàng xương vậy. So với Tạ Như Hạc còn phải lùn nửa cái đầu

Tâm trạng của Tạ Như Hạc âm trầm, mang sát khí, dùng sức lấy áo khoác để trên người đàn ông đó, một tiếng cũng không nói

Đàn ông không biết anh muốn làm cái gì, cố gắng giùng giằng, nhưng không chống nổi lực của anh. Đang chống cự, xương cốt lại gây ra tiếng động, cọ vào bức tường phía sau, tỏa ra tia máu

Giống như là cực kỳ tức giận, Tạ Như Hạc nhấc chân, đạp hắn một chút

Kéo áo ra trước, đàn ông trên người liền chỉ mặc một bộ quần áo vừa người tay ngắn, nửa phần dưới trần truồng. Người cực yếu, trực tiếp té xuống đất, bị anh dọa liền đứng thẳng lên

Tạ Như Hạc ngồi xổm người xuống, ánh mắt nguy hiểm, giống như lưỡi dao sắc bén. Sau đó, anh rủ mắt xuống, gương mặt xinh đẹp vào thời khắc này tỏ ra phá lệ mà đáng sợ, nhẹ nhàng nói một câu "Muốn nhìn cái gì??"

"...."

"Tôi giúp ông nhìn một chút"Đàn ông chảy nước mắt nước mũi, lắc đầu, vừa lạnh vừa sợ, toàn thân run rẩy "Không, không có... không, không, tôi đi... Đừng đánh... Đừng đánh"

Tạ Như Hạc đứng lên, không để ý đến hắn nữa, quay đầu hướng về Thư Niệm đi tới

Thư Niệm nhìn quá trình anh đánh người, biểu tình ngây ngẩn, cảm giác sợ hãi nhưng khó hiểu lại tiêu tán. Nhìn Tạ Như Hạc đến đi tới chỗ mình, cô cũng không biết nói gì, nắm áo trong tay

Tạ Như Hạc chủ động kéo cặp xách của cô, hướng về phía khác mà đi

Giống như là không có chuyện phát sinh vậy, Tạ Như Hạc lại khôi phục hình dáng bình yên, nhưng ngược lại là chủ động nói một câu nói "Hôm nay đi đường này trở về"

"A- nga"

Đi ra từ con đường nhỏ, Tạ Như Hạc buông lỏng cặp xách của cô, đem áo khoác vừa mới từ đàn ông kia xé ra bỏ vào thùng rác,vừa giống như lúc trước vậy, đi theo cô phía sau

Thư Niệm không giống anh như vậy, có thể đem chuyện này làm là chuyện gió lớn, bây giờ đã vượt qua. Cô dừng bước lai, do dự lui lại mấy bước, đi tới bên cạnh Tạ Như Hạc "Anh không sao chứ?"

Tạ Như Hạc miễn cường ừ một tiếng

"Ừ.." Thư Niệm liếm liếm môi, hỏi hắn "Anh tại sao gỡ quần áo của hắn??"

Tạ Như Hạc nhếch mép một cái "Hắn không là muốn cho người khác nhìn??"

"..." Thư Niệm bị giật mình, sợ còn có người giống như cô như vậy bi thảm, nuốt nước miếng một cái, khiếp sợ hỏi "Tình hình của hắn như vậy, có thể hù được người khác không??"

Nghe vậy, Tạ Như Hạc nhìn về phía cô, lạnh lùng nói "Người khác cùng tôi có quan hệ sao"

Thư Niệm không nghe thấy, tự nhiên nói "Hắn không mặc quần áo, một hồi cảnh sát thấy được, sẽ bị bắt ngay. Hắn như vậy hẳn là phạm luật"

Tạ Như Hạc không phản ứng lời cô

"Nếu không có bị bắt thì làm thế nào" Vừa đi vừa nói, hốc mắt của Thư Niệm liền đỏ, thanh âm cũng mang giọng mũi "Hắn có thể còn nhớ chúng ta, sau đó sau này tới tìm tôi làm phiền"

"..."

"Đây là một người xấu, chúng ta phải báo cảnh sát" Thư Niệm tuổi còn nhỏ, không gặp qua chuyện lớn gì. Vốn là căng thẳng vào giờ khắc này lại buông lỏng xuống, cô bắt đầu rơi nước mắt, nghẹn ngào nói "Sao, tại sao như vậy, làm sao có thứ người như vậy, ô ô ô tôi muốn cùng ba tôi nói"

Chưa từng nghĩ cô lầm bầm lầu bầu cũng có thể khóc lên, Tạ Như Hạc sững sốt

"Làm thế nào...." Thư Niệm thút thít, giống như trời sập vậy "Hắn sau này đến tìm ta làm phiền toái làm thế nào, tôi lùn như vậy, tôi lại không đánh lại hắn... Hắn còn cố ý làm tôi sợ... Tôi cái gì cũng không có làm, hắn tại sao phải như vậy đối với tôi..."

Tạ Như Hạc bị cô khóc nhức đầu, qua loa lấy lệ nói "Sẽ không"

"Chính anh không sợ mới nói sẽ không!" Thư Niệm vừa khóc vừa nổi giận "Anh đánh thắng được hắn, anh sẽ không sợ, tôi nếu là đánh thắng được tôi sợ cái gì! Nào có người như anh"

Thư Niệm cúi đầu, cảm thấy tính khí của mình bây giờ quả thực quá tồi tệ, liền không nói thêm gì nữa, chịu đựng không khóc. Ánh mắt có chút rũ xuống, đáng thương giống như bị chủ nhân vứt bỏ chó nhỏ

Tạ Như Hạc mím môi, thỏa hiệp kêu "Thư Niệm"

Thanh âm của Thư Niệm còn run sợ "Làm gì??"

Tạ Như Hạc cũng nhìn cô, không giải thích những lời vừa rồi, đem lời còn lại nói cho xong "Sáng sớm ngày mai, tôi sẽ ở cửa nhà cô chờ, cùng cô đến trường"

Trong mắt cô còn ngậm một viên nước mắt lớn chừng hạt đậu, nhỏ giọng hỏi "Anh phải bảo vệ tôi sao??"

Tạ Như Hạc từ chối cho ý kiến

Thư Niệm dùng tay áo đem nước mắt lau sạch, vào giờ khắc này cảm thấy anh chính là người tốt nhất trong khắp thiên hạ. Dừng mấy giây sau, cô buồn cười nói "Anh tại sao có thể như vậy giúp tôi, tôi không có tiền cho anh. Vậy tôi phải báo đáp thế nào với anh đây"

Tạ Như Hạc không thèm để ý đề tài này nữa, tiếp tục đi về phía trước "Đi thôi"

"Tôi không có tiền..." Thư Niệm suy nghĩ một chút, lật cả cắp xách lấy một túi nhỏ "Có thể... tôi có rất nhiều kẹo"

"...."

Thư Niệm giống như dẫn dụ người bạn nhỏ vậy, đưa cho anh một viên kẹo, dè dặt nói "Vậy anh sau này đưa tôi về nhà, tôi mỗi ngày đều cho anh kẹo ăn, có được không??"

Tạ Như Hạc trầm mặc, tròng mắt nhìn chằm chằm kẹo trong tay rồi sau đó nâng mí mắt lên, an tĩnh nhìn cô

Thư Niệm mặt đầy khẩn trương, e sợ cho rằng anh sẽ đổi ý

Lúc cô có chút lo âu, Tạ Như Hạc di chuyển tầm mắt, nhẹ giọng kêu "Được"

..................

Từ lần ăn cơm trước kia, Trần Hàn Chính nói với Thư Niệm như vậy, quan hệ hai người liền khó xử. Ngay tiếp theo khi đó Hà Hiểu Dĩnh cùng theo chế giễu cô, Thư Niệm đều không thể nào nói chuyện với cô ấy được nữa

Cô từ trước đến giờ thù dai, cảm thấy hành vi của bọn họ phá lệ tổn thương người khác

Bởi vì không chủ động cùng người khác nói chuyện, Thư Niệm trong lớp cảm giác tồn tại cũng càng ngày càng thấp

Tuy rằng cô đối với chuyện này không quá để ý

Gặp phải biến thái, thành ra Thư Niệm cùng Tạ Như Hạc quan hệ chính thức tốt hơn nhiều

Thư Niệm trong lớp nhân duyên coi là có thể, nhưng cô không có bạn thân hay quan hệ đặc biệt, làm rất nhiều chuyện đều là đơn độc một mình. Đây là cô lần đầu tiên, mỗi ngày cùng người khác cùng đi học chung, sau đó cùng nhau tan học

Không phải một người, cũng không phải giống như trước Tạ Như Hạc như vậy, mặc dù là chùng nhau, nhưng lại giống một người xa lạ không nói lời nào

Hai người thời gian chung đụng càng ngày càng nhiều, quan hệ cũng chỉ là càng ngày càng quen thuộc

Mặc dù phần lớn thời giờ, đều là Thư Niệm cao hứng nói chuyện xảy ra hôm nay, Tạ Như Hạc trầm mặc nghe cô nói chuyện. Thỉnh thoảng nghe được cô phàn nàn đến việc anh không nói lời nào, anh cũng sẽ miễn cưỡng nói nhiều mấy câu

"Bị kêu trả lời câu hỏi"

"Không ngủ, có nghe giảng"

"Nghe"

"Không có trốn học"

Đầu cấp hai cứ thế mà kết thúc

Nghỉ hè kết thúc, lớp 10 khai giảng tựu trường sau, trường học tổ chức cuộc thi để chia lớp. Dựa theo hạng, lấy điểm để vào lớp trọng điểm

Thư Niệm cứ thế vào lớp trọng điểm

Làm cô bất ngờ là, Tạ Như Hạc giống vậy cũng thi vào được, chiếm thành tích chót bét

Hai người thường xuyên ngây ngô mà ở chung một chỗ, trong lớp cũng dần dần tin đồn bọn họ đang yêu đương, còn có cả tin đồn Tạ Như Hạc đơn phương yêu mến Thư Niệm

Thư Niệm không hiểu bọn họ tại sao có thể suy nghĩ như vậy ở độ tuổi này, liền muốn nói nhiều nhưng đâu hiểu sự tình. Cô từng nói qua chuyện này với Tạ Như Hạc một lần, sau đó cũng không giải quyết được gì

Về sau nữa

Mỗi học kỳ một lần, kì thi âm nhạc lại sắp tới

Thư Niệm đã bị cười nhạo bốn học kỳ, cảm thấy cực kỳ tuyệt vọng, mấy ngày nay, tâm trạng cô đều vô cùng thấp, động một chút là rên rỉ than thở

Tạ Như Hạc phát hiện cô không đúng "Cậu làm sao?"

Thư Niệm giương mắt nhìn anh, đột nhiên nghĩ tới quan hệ hai người vô cùng tốt, cô ngồi thẳng lên, cùng anh nói "Tạ Như Hạc, chúng ta âm nhạc thì cùng nhau tổ đội đi, có được không?"

Không biết tại sao cô lại nhắc tới cái này, Tạ Như Hạc cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không hỏi nhiều

"Được"

"Tớ phải cùng cậu thẳng thắn" Thư Niệm nhắm mắt nói "Tớ ca hát không tốt lắm"

"Tớ biết" Tạ Như Hạc không an ủi cô, nói chuyện rất thẳng thừng "Cậu mấy ngày trước ở trước mặt tớ từng hát qua"

"...."

"Tớ không hát" Bị anh đả kích, Thư Niệm rất không vui "Người khác cũng sẽ cười tớ"

Nghe vậy, Tạ Như Hạc hơi sững sờ "Cậu không vui?"

"Dĩ nhiên là không vui" Thư Niệm ủ rũ cúi đầu, nghĩ đến cái đó liền sợ "Lại không tốt sẽ bị cười, tại sao lại cười tớ... Cũng không phải là tớ không muốn chệch nhịp"

Tạ Như Hạc an tĩnh mấy giây, sau đó hỏi "Cậu muốn hát bài gì??"

Thư Niệm cũng không biết hát cái gì, hai má phồng lên "Tớ muốn tìm bài nào dễ dàng"

Tạ Như Hạc suy nghĩ một chút "Hát..."Trùng bay"? Nghe qua chưa??"

Thư Niệm gật đầu

Tạ Như Hạc nói "Vậy cậu hát một lần cho tớ nghe"

Thư Niệm cũng không sợ ở trước mặt anh mất thể diện, ngoan ngoãn hát một lần

Tạ Như Hạc lặng lẽ nói "Lúc nào thi"

"Tuần này thứ tư"

"....Chúng ta luyện một chút"

Cứ như vậy luyện tập mấy ngày

Mang theo Thư Niệm hát nhiều lần, Tạ Như Hạc sửa lại đối sách "Tớ hát một lần, cậu hát theo một lần"

Nhưng tác dụng cũng không lớn, Thư Niệm đi theo hát thời điểm sẽ không đúng nhịp. Nhưng một khi biến thành tự mình một người hát, giai điệu sẽ rò rỉ, hơn nữa mỗi lần rò rỉ đều là cùng một nhịp điệu

Thư Niệm cực kỳ thất bại

Trước kiểm tra âm nhạc mấy giờ, Thư Niệm kéo Tạ Như Hạc kéo đến một bãi đất trống, khẩn trương nói "Chúng ta luyện một lần nữa đi"

Tạ Như Hạc lại mang sách ra hát "Đen kịt bầu trời rũ thấp/ sáng lên đầy sao tương tùy..."

"Đen kịt bầu trời rũ thấp/sáng lên đầy sao tương tùy..."

"Trùng bay/ trùng bay..."

"Trùng bay/ trùng bay..."

Thanh âm Tạ Như Hạc ngừng một lát, lập lại hát một lần "Trùng bay...."

Thanh âm của Thư Niệm trở nên hốt hoảng "Trùng, trùng bay..."

"Đúng, chính là như vậy, cậu hát một lần nữa"

Thư Niệm ồ lên, ngoan ngoãn hát một lần

Đợi cô lần nữa giương mắt lên, nhưng phát hiện Tạ Như Hạc đang biểu hiện một vẻ mặt khác, mu bàn tay để ở môi, giống như đang cười. Thư Niệm sững sốt một chút, tức giận. đem trong tay là lời bài hát ném tới chỗ anh "Cậu có phải đang cười tớ không?"

Tạ Như Hạc lắc đầu "Không có, cậu hát đúng"

Thấy hắn có dáng vẻ chịu thiệt thòi, Thư Niệm mặc dù tâm hồn còn hoài nghi nhưng vẫn tự tin một ít, cùng anh cùng tiến lên sân khấu, cùng nhau diễn hét "Trùng bay" cái này bài hát kinh điển nhạc thiếu nhi

Sau đó, y nguyên có cô, dự kiến sẽ có tiếng cười vang

Nhưng xuống sân khấu, làm Thư Niệm bất ngờ là

Bọn họ hai người cùng nhịp điệu

Nghe ngồi cùng bàn nói, rất thần kỳ, nhịp điệu bọn họ còn giống nhau như đúc

.......

.......

Cách trời xế chiều, Thư Niệm đúng lúc đến bên ngoài tiểu khu của Tạ Như Hạc, an ninh chủ động mở cửa cho cô đi vào, đi chưa được mấy bước, liền thấy Phương Văn Thừa xuống tiếp đón cô

Hắn giống như là ngày hôm qua ngủ không ngon, xung quanh mắt có tầng quầng thâm

Không có tinh thần gì

Thư Niệm cùng hắn lên tiếng chào "Phương trợ lý"

Phương Văn Thừa cũng cùng cô lên tiếng chào hỏi, cười nói "Chúng ta lên đi, thầy A Hạc đang đợi"

Thư Niệm đồng ý

"Gần đây tâm trạng của thầy A Hạc có chút bất thường" Phương Văn Thừa ý tốt nhắc nhở cô "Cô chú ý một chút, trừ ghi chép ca hát, chuyện khác tận lực bớt nói"

"Được"

Nói xong cái này, Phương Văn Thừa bắt đầu xin lỗi cô "Còn nữa, ngày hôm qua thật xin lỗi, là tôi không chủ động nói chuyện này trước với thầy A Hạc, ảnh hưởng đến cô"

Thư Niệm nói "Không sao"

"Ngày hôm qua bởi vì chuyện này, thầy A hạc để cho ta hối lỗi" Phương Văn Thừa không biết phải làm sao "Đây không phải là viết bản kiểm điểm sao? Tôi muốn trở về viết thật tốt, kết quả anh ta còn để cho tôi ở lại đây mà viết"

"...."

Phương Văn Thừa thở dài "Chỉnh tôi đến nỗi nghiêm trọng đến nỗi sợ phải bị sa thải, một đêm cũng ngủ không ngon"

Thư Niệm cứng rắn nói an ủi "Hẳn không nghiêm trọng như vậy"

Hai người vào nhà Tạ Như Hạc, Thư Niệm đứng tại cửa trước đổi giày, đứng bất động chờ Phương Văn Thừa. Nhưng hắn tựa hồ không muốn tiến vào, đối với cô khoát tay áo một cái "Tôi còn có chuyện, cô trực tiếp đi vào là được"

Thư Niệm gật đầu một cái "Gặp lại"

Thư Niệm đi vào, phát hiện Tạ Như Hạc đang ở phòng khách, lúc này đang cúi đầu, ở trên bàn uống trà có viết gì đó. Cô đến gần một chút, đàng hoàng kêu anh "Thầy A Hạc..."

Nghe được giọng nói của cô, Tạ Như Hạc theo bản năng đem vật trong tay dời sang một bên, ngẩng đầu nhìn cô

"Trở về nhà có luyện ca không?"

Thư Niệm nghiêm túc đáp "Luyện"

Một khắc sau, ánh mắt cô tùy ý liếc một cái, đột nhiên chú ý tới tờ giấy bị Tạ Như Hạc được dời sang bên, phía trên rất nghiêm túc viết hai chữ "Kiểm điểm"

Thư Niệm tưởng là Phương Văn Thừa giao cho anh

Nhìn xuống dưới, nhưng phát hiện ký tên là

"Tạ Như Hạc"

Lời edit: Xong rồi nhé. 6 ngày trước là 6 chương coi như đăng 1 ngày tặng mọi người nhé. Mai Na lại bắt đầu quá trình mỗi ngày một chương. Chúc mọi người đọc vui vẻ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK