Ngủ một giấc, Thư Niệm cảm thấy tác dụng phụ của thuốc giảm bớt không ít, cảm giác buồn bực trong lòng không còn nghiêm trọng như trước. Cô không có nói với Đặng Thanh Ngọc chuyện trong nhà bị trộm, sợ bây giờ bà lo lắng.
Thư Niệm lại cùng Đặng Thanh Ngọc hàn huyên vài câu, không bao lâu liền cúp điện thoại. Trong phòng yên tĩnh giống ngày thường.
Từ trước đến nay, Tạ Như Hạc không làm động tĩnh gì lớn, cơ bản sẽ không ồn ào đến cô.
Thư Niệm dụi dụi con mắt, tiến đến bên cửa sổ kéo tấm màn cửa ra. Nơi này là tòa nhà cao tầng, có thể nhìn thấy hơn nửa cảnh đêm thành thị, nhà nhà bật đèn lọt vào tầm mắt của cô. Cô nhìn đồng hồ, sau đó đứng dậy, đến phòng vệ sinh rửa mặt.
Giữa trưa đã ăn chén cháo, giờ này Thư Niệm cũng cảm thấy đói bụng. Cô đẩy cửa phòng ra, đang muốn đi đến phòng khách, đột nhiên chú ý tới trên cửa dán giấy ghi chú.
Thư Niệm dừng chân lại, gỡ tờ giấy xuống.
Bên trên là chữ viết quen thuộc của Tạ Như Hạc.
—— Anh đi mua một ít đồ, tỉnh dậy thì gọi điện thoại cho anh. Tạ Như Hạc.
Thư Niệm quay lại phòng lấy điện thoại di động.
Lúc này đã là 7 giờ. Cô nhớ hình như mình ngủ tầm ba bốn giờ chiều, hoàn toàn không nghe thấy động tĩnh, cũng không biết Tạ Như Hạc ra ngoài bao lâu.
Thư Niệm đi đến phòng bếp, gọi điện thoại cho anh. Cô mở ra tủ lạnh ra.
Bên tai vang lên Đô Đô âm thanh. Thư Niệm cầm chén thạch hoa quả từ trong tủ lạnh, đi khập khiễng tới lấy thìa.
Đợi cô làm xong một loạt động tác, Tạ Như Hạc còn không có nghe máy.
Thư Niệm đi đến trước sô pha ngồi xuống, lại đợi một lúc.
Bởi vì điện thoại do thời gian dài không có ai nghe mà tự động cúp máy.
Thư Niệm do dự, nhìn chằm chằm vào màn hình, luôn cảm thấy không thích hợp. Từ lúc gặp lại đến giờ, cô căn bản không thấy Tạ Như Hạc không nghe điện thoại. Bất luận là gọi lúc nào.
Cô liếm liếm môi, gọi lại lần nữa.
Vẫn không nhận.
Thư Niệm nghĩ nghĩ, nhắn cho anh cái tin nhắn.
【 Anh hiện tại ở đâu? 】
Sau khi gửi thành công, Thư Niệm để điện thoại bên cạnh, cảm xúc trong nháy mắt lại kém đi. Cô mở bọc thạch hoa quả, cầm thìa, không yên lòng cắn một miếng.
Lúc Thư Niệm do dự có nên gọi cho Phương Văn Thừa hay không.
Cửa trước vừa lúc có động tĩnh.
Thư Niệm vội vàng chuyển đến ngoài rìa ghế sô pha, duỗi cái đầu hướng cửa trước nhìn.
Tạ Như Hạc cầm theo cái túi đi vào, trên người thay bộ quần áo khác, tâm tình nhìn qua không tốt, mặt mày sắc bén mang theo lệ khí. Anh cúi đầu đổi lấy giày, vừa ngẩng đầu, lúc nhìn thấy Thư Niệm, cảm xúc tan đi chút.
Anh đi tới: "Tỉnh?"
Thư Niệm gật gật đầu, hỏi: "Sao anh không nghe điện thoại."
"Vừa vừa ra cửa không cẩn thận ngã." Tạ Như Hạc hững hờ lấy điện thoại di động từ trong túi ra, ấn xuống nút nguồn điện thoại, màn hình vẫn đen, "Hỏng rồi."
Thư Niệm trầm mặc vài giây, cúi mặt, chú ý tới chỗ cánh tay anh cùng khuỷu tay có trầy da. Cô tự nhiên đi đến tủ bên cạnh TV, lấy hộp thuốc y tế.
Tạ Như Hạc còn đứng tại chỗ: "Đói bụng sao?"
"Có một chút." Thư Niệm thành thật nói, " Nhưng vừa mới ăn quả đông lạnh, vẫn còn tốt."
Tạ Như Hạc ừ một tiếng, bỏ đồ trong túi vào tủ lạnh.
Chờ anh đi đến phòng khách, liền thấy Thư Niệm đã ngồi ở trên ghế sa lon, không nóng không lạnh lấy bông cùng i-ốt. Cô hít mũi một cái, hỏi: "Anh ra ngoài mua cái gì?"
Tạ Như Hạc ngồi vào bên cạnh cô: "Kem, nhưng mà có lẽ đã tan." "Để ngăn đá lạnh một hồi là được." Thư Niệm bắt lấy cổ tay của anh, tiến tới, nghiêm túc xử lý vết thương cho anh, "Anh cũng ngã sao? Chỗ này đều trầy da."
Tạ Như Hạc không nói chuyện.
Thư Niệm cẩn thận từng li từng tí bôi thuốc cho anh, vụng trộm liếc anh một cái: "Anh làm sao không vui."
Tạ Như Hạc trên mặt không có tâm tình gì, nhạt tiếng nói: "Không có."
Thư Niệm không quá tin anh, chầm chập đề nghị: "Anh hiện tại liền muốn ăn kem sao? Không bằng chúng ta bây giờ ra ngoài mua, vừa vặn ăn cơm tối bên ngoài."
"Hả?" Tạ Như Hạc ngẩng đầu, "Kem mua cho em."
"Sao lại mua kem cho em..."
"Buổi chiều nói muốn ăn."
"Em nói sao?" Thư Niệm biểu lộ có chút ngốc, nghiêng đầu nghĩ, qua một lúc lâu mới nhớ tới, "Há, đúng. Em nói... Ngủ một giấc đều quên hết."
Tạ Như Hạc cong cong môi, tâm tình xấu tan hơn phân nửa. Anh tiếp nhận bông trong tay cô nói: "Anh tự mình làm. Anh mở túi cho em rồi, ăn trước đi."
Thư Niệm lắc đầu: "Em thoa thuốc xong cho anh trước đã."
Tạ Như Hạc tạm ngừng, không nói gì nữa, thuận theo không hề nhúc nhích.
"Trước kia cha em luôn bị thương." Thư Niệm động tác rất nhẹ, nói chuyện cũng mềm mại, "Lúc ông ở nhà, là em giúp ông ấy xử lý vết thương."
Con ngươi Tạ Như Hạc rũ xuống nhìn cô.
Thư Niệm cười híp mắt: "Em cảm thấy em làm còn tốt."
Xử lý xong vết thương, cô vứt bông vào thùng rác, đứng dậy đến phòng bếp rửa tay. Tạ Như Hạc theo sau, im lặng không lên tiếng đứng bên cạnh cô.
Thư Niệm vẫy khô nước trên tay, nói: "Anh cũng rửa tay đi."
Tạ Như Hạc gật đầu, tiến lên mở nước rửa tay.
Thư Niệm đi ra phòng bếp: "Vậy tối nay ăn mì?"
Tạ Như Hạc nói: "Ừm."
Thư Niệm nhấc cái túi lên, đi đến bên cạnh bàn ăn.
Tạ Như Hạc qua đến giúp đỡ, thấp giọng hỏi: "Còn cảm thấy không thoải mái sao?"
Thư Niệm rất thành thật: "Không có."
"Không thoải mái phải nói với anh."
"Được."
Tạ Như Hạc mua ở tiệm mì thịt bò gần nhà. Sợ mì sẽ chín quá, mì cùng canh bỏ tách biệt, tổng cộng bốn hộp.
Canh còn rất nóng, Tạ Như Hạc lo lắng Thư Niệm sẽ bị bỏng, không cho cô đụng, đứng dậy đem canh đổ vào mì trong chén.
Thư Niệm nâng quai hàm, nhìn vết thương trên tay anh, muốn nói lại thôi.
Tạ Như Hạc đổ canh rồi, dùng chiếc đũa quấy xuống, sau đó để trước mặt Thư Niệm. Lại bắt gặp tầm mắt của cô, ánh mắt của hắn dừng lại, bờ môi mấp máy, sợ cô suy nghĩ lung tung, cũng không có lừa gạt nữa.
"Ông bà của anh, còn có mấy chú đều tới chỗ này."
Thư Niệm đột nhiên nhớ tới Đặng Thanh Ngọc, a âm thanh.
"Lúc trở về trùng hợp gặp được." Tạ Như Hạc bình tĩnh nói, " Bị chú anh đẩy một cái, không có chú ý nên đụng đến tường, không có chuyện gì."
Thư Niệm không nghĩ tới là như thế này, nhịn không được nói: "Bọn họ làm sao lại như vậy."
"Hẳn là muốn để anh trở về gặp cha." Tạ Như Hạc không quá để ý, "Còn có, để anh đưa bọn họ tiền. Nói cha anh hạ táng phải bỏ tiền, còn muốn giúp đỡ phụng dưỡng ông bà của anh."
"..." Thư Niệm suy đoán nói, " Có phải bọn họ mắng anh."
Tạ Như Hạc ân một tiếng, lại không có nói tiếp, cúi đầu ăn mì.
Thư Niệm cầm chiếc đũa, yên tĩnh ngồi tại chỗ nhìn anh.
Nhớ tới lúc ở trấn Thập Diên, bởi vì Quý Tương Ninh là người bên ngoài đến, ở cái địa phương này, ngoại trừ Tạ Ký, bà không chỗ nương tựa. Mà chồng cũng không đáng tin cậy, ngày ngày say rượu, xong thì vừa đánh vừa mắng.
Nơi dựa vào duy nhất này, trở thành nguồn thống khổ sinh hoạt của bà.
Lúc ấy, chỉ có Quý Tương Ninh che chở Tạ Như Hạc.
Ngoài ra thân thích của anh, đối với tình trạng của nhà anh cũng thờ ơ lạnh nhạt. Lúc ấy không có bất kỳ hành động gì, lúc này lần nữa tự cho mình là trưởng bối của Tạ Như Hạc, đến dạy anh, đòi tiền anh.
Thư Niệm liền nghĩ tới lời Tằng Nguyên Học nói.
Cô thở hắt ra, đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.
Những lời kia, Thư Niệm đời này sẽ không nói cho Tạ Như Hạc, không muốn cho anh biết chân chính nguyên nhân mà Qúy Tương Ninh chết tâm.
Thư Niệm cúi đầu xuống, hỏi: "Em đã quên, chúng ta vì sao mất liên lạc."
Động tác Tạ Như Hạc dừng lại, yết hầu hoạt động xuống.
Thật ra không phải nguyên nhân lớn gì.
Là bởi vì khoảng cách, cũng là bởi vì thời gian. Hai người cách xa nhau như vậy, mỗi người có sinh hoạt riêng, mỗi người bận rộn chuyện của mình. Tuy là coi trọng nhau, nhưng vẫn cảm thấy xa lạ.
Gặp chuyện, không còn là người thứ nhất nói cho đối phương biết.
Dần dần biến thành thật lâu trò chuyện một lần, nói cũng chỉ nói chuyện vui, cũng không nói bất cứ chuyện không vui nào của mình cho đối phương biết. Dần dần biến thành người bạn thân thiết nhưng lại xa lạ.
Thư Niệm đột nhiên nhớ tới, chần chờ nói: "Em nhớ ra rồi, thật giống như em tìm anh nhiều lần, anh cũng không để ý tới em, gọi điện thoại cho anh cũng không nhận. Sau đó liền cắt đứt liên lạc."
Tạ Như Hạc liếm láp môi: "Phải."
"..." Thư Niệm không dám tin tưởng hỏi, "Anh cố ý không để ý tới em?"
"Lúc em sinh nhật 20 tuổi, anh có gọi điện thoại cho em." Tạ Như Hạc ngừng đũa, lẩm bẩm nói, "Lúc ấy đã dùng tên A Hạc này hai năm."
Thư Niệm sửng sốt: "Anh gọi điện thoại cho em? Em không có biết nha."
Trong tiềm thức của Thư Niệm, từ sau khi Tạ Như Hạc đi nước Pháp, bình thường bọn họ chỉ liên lạc trên QQ, căn bản sẽ không gọi điện thoại. Có khi quan hệ kém, cũng bởi vì hai người đều không phải người nói nhiều.
"Là Từ Trạch Nguyên nghe điện thoại." Tạ Như Hạc rủ mắt xuống một lần nữa, "Nói anh ta là bạn trai em."
Vốn định nói với cô, anh chuẩn bị trở về nước, muốn gặp cô. Lúc ấy, bút danh A Hạc trong giới nhạc dần dần có chút danh tiếng, anh cũng có nguồn kinh tế.
Cảm thấy khoảng cách giữa mình và cô dần dần rút ngắn.
Anh dựa vào năng lực của mình, từng chút từng chút rút ngắn khoảng cách giữa hai người bọn họ.
Sẽ không giống lúc ở trấn Thập Diên, tất cả mọi người đều vì nhà anh có một người cha hung tàn, từ đó chuyện anh nắm tay cô nói khó nghe như vậy.
Đại khái ở chỗ đó, mọi người đều cảm thấy bọn họ ở cùng một chỗ là không đúng.
Một cái là cả ngày âm trầm mang theo lệ khí, lên lớp không nghe giảng, thường xuyên trốn học; một cái là trong sáng lương thiện, sẽ nghiêm túc nghe thầy giáo gia trưởng nói, tâm hồn sạch sẽ lại trong suốt. Ngay cả lúc trời đang đổ mưa, giày trắng không dính một hạt bụi, là một cô gái ngoan ngoãn.
Rất rõ ràng, bọn họ không phải là người cùng thế giới.
Ngay cả mẹ của Thư Niệm cũng cho là như vậy.
Thậm chí Tạ Như Hạc mình cũng cho là như vậy.
Cho nên anh muốn mình trở nên càng tốt hơn một chút, khiến người khác có thể quên đi anh có một người cha như vậy, chuyện đó khiến anh cảm thấy khó lòng xóa đi được.
Tạ Như Hạc rất muốn ở bên Thư Niệm, nhưng không phải là hai chữ bạn bè.
Anh có khát vọng hơn nữa.
Nhưng khi Tạ Như Hạc cảm thấy mình làm được bước đầu tiên, muốn đi tới gần cô, lúc trở lại bên cô.
Bên cạnh cô đã có người khác.
Lúc này anh cảm thấy, mình giống như không có lý do tiếp tục ở bên cạnh cô.
Tạ Như Hạc nói: "Về sau anh liền không có dùng qua acc QQ kia."
Thư Niệm lúng ta lúng túng nói: "Em không biết..."
Tạ Như Hạc vuốt vuốt đầu của cô: "Là vấn đề của anh."
Anh biết chuyện mình không nói tiếng nào đã tự động cắt liên lạc, là hành động không tốt. Nghĩ đến cảnh cô tâm sự với anh về Từ Trạch Nguyên, tâm sự với anh chuyện yêu đương của họ, nói về cái nắm tay đầu tiên, cái ôm đầu tiên hay nụ hôn đầu.
Nghĩ đến cảnh tượng như vậy, anh cảm thấy mình không thở nổi.
Rất khó để chịu đựng.
Thư Niệm trầm mặc một hồi, nói xin lỗi anh: "Thật xin lỗi."
Tạ Như Hạc mắt vừa nhấc: "hả? Xin lỗi cái gì?"
"Trước đó là em lừa anh, nếu anh nói thích em lúc học cấp 3, em hẳn là sẽ mắng anh." Thư Niệm buồn buồn nói, "Cha em lúc ấy chính là dạy em như này, tuổi còn nhỏ không thể nói chuyện yêu đương, học sinh thì phải học tập."
Tạ Như Hạc không biết cô muốn nói cái gì, thần sắc mang theo mờ mịt.
"Em đã tự cho mình là đúng, xin lỗi."
"..."
Đại khái là cảm thấy không đúng lắm, Thư Niệm không thể nói tiếp, nhẫn nhịn nửa ngày mới mang lời kìm nén nói.
"Em cảm thấy cảm giác yêu sớm cũng vô cùng tốt...."
- -------------------
Leo Leo: " em cảm thấy cảm giác yêu sớm cùng tốt" rồi. Bà tác giả được đó. -_-. sau một hồi vạt vã với tâm trạng bứt rứt, quằn quại, đau đớn của anh nhà thì bà cho một cục đường luôn, để chị nhà bộc lộ tình cảm... Hiazz, bà là gì, là ng cầm tinh con chó sao, sao hay phát cẩu lương thế?????????????
rồi, chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ nhé!