• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trình Vũ và Văn Hi nhìn theo ánh mắt của Hân Dao, khi nhìn thấy hai người đang đi đến đây, Trình Vũ bất giác cau mày khi nhìn thấy hai người này.

Giản Chu Nghiên và Trình Vân Mông rất nhanh đi đến trước mặt hai người, Giản Chu Nghiên chào hỏi cô trước, "Trình Vũ, không nghĩ tới cô cũng đến đây, sớm biết cô muốn tới như vậy, khi ở nhà họ Trình tôi nên rủ cô cùng đi."

Trình Vũ cũng khách khí cười cười nói: "Đến đây cũng là quyết định tạm thời."

"Quyết định tạm thời sao?" Trình Vân Mông nhíu mày, đột nhiên che miệng cười cười nói: "Trách không được."

Với tư cách là bạn thân của Trình Vũ, gần đây Văn Hi cũng không quen nhìn hai người này, lúc này nhìn thấy bộ dạng của Trình Vân Mông như vậy, cô cũng không khách khí nói: "Cô có chuyện cứ việc nói thẳng ra, âm dương quái khí (*) làm cái gì?"

*Âm dương quái khí: Hành động quái gở, không giống bình thường

Trình Vân Mông ngược lại cũng không tức giận, cô ta chỉ cười thật sâu và nói có vẻ thâm ý: "Tôi nói là trách không được Trình Vũ không cùng đi với Lục Vân Cảnh, hóa ra là do quyết định tạm thời."

Trình Vũ nghe được mấy chữ "Lục Vân Cảnh" này cũng kinh ngạc, cô thật sự không ngờ Lục Vân Cảnh cũng đến đây, cô quay đầu về phía Văn Hi nhìn lại, vẻ mặt của cô ấy cũng là "Mình làm sao biết Lục Vân Cảnh cũng tới" biểu lộ bối rối.

Giản Chu Nghiên chỉ vào một nơi nào đó và nói: "Ông Lục đang bên đó."

Trình Vũ nhìn theo ánh mắt của cô và thấy có một nhóm người mặc vest và đi giày da ở vị trí phía trước, xa hơn một chút, chính là Lục Vân Cảnh đang đứng ở trung tâm và bị bao quanh bởi mọi người. Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, một chiếc quần tây ống ôm tối màu, tay áo sơ mi kéo đến khuỷu tay, lộ ra một chiếc đồng hồ tinh xảo, quần áo thiết kế ngắn gọn đơn giản, mái tóc được cắt tỉa sạch sẽ, nhẹ nhàng khoan khoái, từng chi tiết trên cơ thể anh đều lộ ra ngắn gọn giỏi giang cẩn thận tỉ mỉ, trong một đám tinh anh cũng lộ ra đặc biệt chói mắt.

Cứ như vậy xa xa nhìn sang, sắc mặt vĩnh viễn âm lãnh kia cũng có một loại cảm giác áp bách bức người, mọi người nói chuyện xung quanh với anh đều lộ ra một loại cẩn thận từng li từng tí.

Chỉ là Trình Vũ chú ý tới có một người phụ nữ đứng bên cạnh anh, mà người phụ nữ này cô cũng biết, là một nữ Minh tinh trong ngành giải trí đang hot nhất gần đây. Với gương mặt đẹp pha lẫn vẻ đẹp quyến rũ của mình vị nữ Minh tinh này vừa ra đạo liền thu hoạch một đám nam Fans hâm mộ, tuy không có khiếu diễn xuất nhưng cô nàng vẫn được lòng làng giải trí vì đề tài hot và sự đầu tư của các nhà tài trợ sau lưng.

Không hề nghi ngờ, nhà tài trợ sau lưng cô chính là kim chủ Lục Vân Cảnh, trước đây truyền thông đưa tin về scandal của hai người, nhưng có lẽ là do Lục Vân Cảnh tận lực chèn ép qua, đằng sau ngược lại là không có truyền thông nào còn dám đưa tin về đồn đãi về anh.

Trình Vũ thật không nghĩ tới Lục Vân Cảnh sẽ xuất hiện ở loại trường hợp này, mặc dù nhà họ Lục gia vốn chính là làm ô tô sinh ý đấy, vốn kinh doanh xe hơi, nhưng một bữa tiệc đấu giá nhỏ như vậy đối với một đại Phật gia như Lục Vân Cảnh thật sự mà nói là quá mức không có ý nghĩa rồi.

"Mình nghe nói vị Ngôn Băng Nhi này là ở trước mặt Lục Vân Cảnh rất được nuông chiều, cũng không biết cô có biết hay không, Trình Vũ, chuyện Lục Vân Cảnh ở bên ngoài Kim Ốc Tàng Kiều*?"

*Kim ốc tàng kiều: Dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình, nói chung là ám chỉ cất giấu tình nhân của đại gia có tiền.

Trong giọng nói của Trình Vân Mông tràn đầy trào phúng, cô có thể nghe thấy cô ta đang cố tình chế giễu mình, đúng vậy, vợ chồng cô và người tình của chồng cô xuất hiện cùng một chỗ. Ai nhìn đều cảm thấy xấu hổ.

Chỉ là bản thân Trình Vũ biết rất rõ mối quan hệ giữa vợ chồng cô và Lục Vân Cảnh khác với những người khác và cô chưa bao giờ xuất hiện cùng anh ở bất kỳ nơi công cộng nào kể từ khi kết hôn. Lục Vân Cảnh là người làm ăn, tự nhiên anh phải thường xuyên xuất hiện ở các bữa tiệc khác nhau để bàn chuyện kinh doanh. Khi mới kết hôn, anh cũng hỏi cô muốn dùng thân phận Bà Lục cùng anh đi tham gia yến hội hay không, nhưng Trình Vũ uyển chuyển cự tuyệt, anh cũng không ép cô, về sau cũng không bao giờ yêu cầu cô đi tham gia các yến hội.

Có một số trường hợp thực sự cần bạn gái đi cùng, cho nên bên người Lục Vân Cảnh có bạn gái cũng không có cái gì, cho dù người phụ nữ này thực sự là tình nhân của anh thì cô cũng không có tư cách hỏi đến.

Trình Vân Mông nhìn thấy Trình Vũ cúi thấp đầu không trả lời cho rằng cô đang cảm thấy mất thể diện, Trình Vân Mông khiêu mi cười cười, lại nói tiếp: "Trình Vũ, nhìn thấy những người phụ nữ khác bên cạnh chồng mình cô cũng không làm chút gì đó sao?"

Trình Vũ ngẩng đầu nhìn cô ta, giống như cười mà không phải cười nói: "Tôi muốn làm cái gì, cô lấy tư cách gì để hỏi tôi?"

Đại khái là do Trình Vũ nói không có chút khách khí nào lại khiến cho Trình Vân Mông cảm thấy bị tổn thương mặt mũi, cô ta bèn nói: "Tôi nhìn ra cô là không dám đi? Người ta nói Ngôn Băng Nhi là người trong lòng của Lục Vân Cảnh đây này."

Văn Hi nghe không vào nữa đang muốn tiến lên đáp trả cô ta vài câu thì Trình Vũ vội vàng kéo cô lại, cô nhìn Trình Vân Mông điềm nhiên như không có việc gì cười cười, thản nhiên nói: "Bất kể cô ấy có phải là người trong lòng của Lục Vân Cảnh hay không? Quản khỉ gió gì Lục Vân Cảnh có bao nhiêu người trong lòng, nhưng Bà Lục vĩnh viễn chỉ có một. Mà tôi và một số người trong lòng kia khác nhau lớn nhất chính là, mấy cô gái ấy nếu như muốn xử lý đường đường chính chính cô Trình đây có lẽ sẽ phải liên tục cân nhắc, nhưng tôi muốn xử lý cô căn bản không cần phải cân nhắc, suy nghĩ gì."

Sự vui vẻ trên mặt của Trình Vân Mông từng chút một cương xuống, vừa mới còn vẻ mặt đắc ý nhanh mồm nhanh miệng lúc này lại bị cô đáp trả không nói nên lời một câu.

Trình Vũ hơi nheo mắt lại, giọng điệu trở nên lạnh lùng hơn. "Lúc ở nhà họ Trình tôi cũng không phải nói đùa với cô, tôi nói cho cô cách xa tôi ra một chút."

Hai tay Trình Vân Mông chậm rãi xiết chặt thành quyền, cô ta không nhìn được dáng vẻ tự cao tự đại, tự cho là đúng này của Trình Vũ, loại cảm giác bị đè nén này khiến cho cô vô cùng khó chịu.

Bây giờ cô ta không phải là cô Trình, con gái lớn nhà họ Trình nữa rồi, cô ta dựa vào cái gì còn kiêu ngạo như vậy?

Mắt thấy Trình Vân Mông sắp nhịn không được bạo phát, Giản Chu Nghiên vội vàng cười cười hòa giải nói: "Trình Vũ, cô không nên hiểu lầm, Vân Mông cũng không quá đáng chỉ là có lòng tốt nhắc nhở cô lưu ý một chút mà thôi."

Trình Vũ hoàn toàn không coi thành chuyện gì to tát, cũng không khách khí nói: "Có phải các người có lòng tốt nhắc nhở tôi hay không tôi không biết, nhưng những chuyện như thế này tôi không thích nghe."

Khóe miệng Giản Chu Nghiên co quắp, ở trước mặt nhiều người như vậy, lời nói không khách khí chút nào của Trình Vũ quả thực là đang đánh vào mặt của cô ta. Nụ cười của Giản Chu Nghiên cũng lộ ra không được tự nhiên, nhưng cô ta vẫn duy trì được phép lịch sự nói: "Cô không thích nghe, chúng tôi đi là được."

Nói xong quả nhiên cô ta nắm lấy tay Trình Vân Mông kéo đi, rõ ràng Trình Vân Mông không cam lòng, trước khi đi ánh mắt như có lửa của cô ta vẫn nhìn chằm chằm vào mặt Trình Vũ mấy lần.

Sau khi hai người rời khỏi, Văn Hi có vẻ hơi kích động vỗ vỗ bả vai của Trình Vũ nói: "Mình không có nhìn lầm, Trình Vũ người kia không thể cho người ta kháng cự vậy mà trở về rồi."

Hân Dao cũng cười nói: "Mình cũng hiểu được, như vậy Trình Vũ mới là Trình Vũ thật mà! Mới nói hai câu đã dọa được mấy người đấy sợ hãi không nói lên lời, thật sự là rất tuyệt." Cô ấy nói xong vẫn không quên giơ ngón tay cái lên với cô.

Trình Vũ nhéo khuôn mặt trắng nõn của Hân Dao nói: "Ừ, Trình Vũ kia bất cứ kẻ nào đều không thể trêu vào lại trở về rồi, chỉ cần cậu đi theo mình, về sau không có người lại dám bắt nạt cậu nữa."

Hân Dao rất vui vẻ, cô híp mắt cười, vui vẻ nói: "Được rồi! Mình rất vui đấy."

Nhiều người nói chuyện và cười đùa, Trình Vũ cân nhắc có nên đi chào Lục Vân Cảnh hay không, Trình Vũ nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy không cần thiết. Đầu tiên cô nên dùng thân phận gì chào hỏi anh đâu này? Bên cạnh anh đã có bạn gái rồi, cô đi qua như vậy không phải khiến cho ai cũng xấu hổ sao?

Lục Vân Cảnh bị nhiều người vây quanh nói chuyện ngược lại đều không nhìn thấy cô, như vậy cô cũng làm bộ không thấy được anh trực tiếp chuồn đi.

Trình Vũ chia sẻ suy nghĩ của mình với bạn bè, nhưng tất cả đều bày tỏ sự khó hiểu, biểu thị không hiểu.

"Cậu bị là ngốc à? Vừa nãy cậu không thấy được bộ dạng cười nhạo của Trình Vân Mông sao? Vừa mới còn khen cậu xong bây giờ cậu lại kinh sợ rồi hả?"

Văn Hi nói xong, Hân Dao cũng nói: "Văn Hi nói rất đúng, mặc kệ quan hệ của cậu và anh Lục như thế nào, cậu mới là Bà Lục đứng đắn, cho dù không đi tìm phiền toái cho hồ ly tinh kia, cậu cũng không nên kinh sợ tự giác rời đi như vậy."

Hân Dao nói xong, Trình Vũ kinh ngạc nhìn cô một cái, Văn Hi thổi phù bật cười một tiếng nói: "Hân Dao chưa bao giờ nói xấu người khác, cậu xem vì cậu mà cậu ấy lo lắng đến độ ngay cả chữ hồ ly tinh đều nói ra."

Trình Vũ thỏa hiệp thở dài một hơi nói: "Được rồi được rồi, mình không kinh sợ, mình sẽ ở lại dự yến hội được chưa?"

Dù sao sân bãi yến hội đấu giá này cũng lớn như vậy, Lục Vân Cảnh cũng không nhất định có thể gặp cô. Cho dù thật sự nhìn thấy Lục Vân Cảnh, anh ấy cũng sẽ không làm gì cô, hơn nữa anh ấy không xấu hổ, cô lại xấu hổ cái gì?

Nhưng những gì xảy ra sau đó đã nói với Trình Vũ, rằng cô ấy thực sự nghĩ mọi thứ quá đơn giản.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK