Loại con trai như Trần Dã, hồi cô học cấp hai trong lớp cũng có một người giống vậy. Đánh lộn gây rối, nói tục chửi bậy. Ức hiếp những bạn nam không cùng băng nhóm với chúng, quấy rầy những bạn nữ không để ý đến chúng nó, lấy việc chống đối thầy cô làm tự hào, coi việc quen biết đại ca khắp nơi làm kiêu ngạo. Loại người như thế sau này lớn lên chính là khởi nguồn của đám tội phạm.
Nhưng Hồ Hiểu Điệp cẩn thận ngẫm lại, ngoại trừ cái lần ở sân thể thao Trần Dã suýt chút nữa đánh chết người, kinh động đến cảnh sát, gây xôn xao toàn trường ra, thì từ trước đến nay cậu ta quả thật chẳng có gì giống học sinh hư đốn cả. Ngoài việc hơi nóng tính ra, nhưng tới giờ cũng chưa từng tụ tập gây rối trong trường, cũng không bắt nạt bạn học, thậm chí giáo viên bảo cậu đứng thì cậu đứng, bảo cậu không được ngủ, cậu sẽ cố díu mắt ngẩng đầu nhìn lên bảng.
Hồ Hiểu Điệp bỗng nhiên nghĩ, hình như Trần Dã chưa từng chống đối thầy cô bao giờ.
Lớp bọn họ nhiều học sinh thể dục, tính tình con trai cũng dễ nổi nóng, thi thoảng ương bướng với thầy cô thì cũng có, nhưng Trần Dã thì chưa từng như vậy.
Chỉ có duy nhất một điểm là Trần Dã thường xin nghỉ học, bị mọi người đồn thổi là đến trường nghề đánh nhau đòi lại mặt mũi cho đàn em.
“Hiểu chưa?” Trần Dã quơ quơ tờ giấy trước mặt cô, “Cậu mà còn không hiểu thì chịu luôn đấy, đầu óc hết xài rồi.”
“…… Hiểu…… Hiểu rồi” Hồ Hiểu Điệp cầm lấy tờ giấy trên tay cậu, thử làm lại bài toán.
Trần Dã cách cô rất gần, chỉ cần cô hơi ngẩng đầu lên là có thể thấy rõ đôi mắt sáng của Trần Dã. Mặt Hồ Hiểu Điệp bỗng dưng đỏ bừng, cô ôm lấy quyển sách mình để trên bài, vừa nói vừa lủi ra sau, “Tôi….. Tôi đi trước đây.”
“Chạy nhanh thế kia, chắc là vẫn chưa hiểu rồi.” Trần Dã khinh bỉ liếc nhìn bóng lưng của cô, “Nghe ba lần mà còn không biết làm, sao cậu ta không phải đứa xếp cuối chứ?”
Lục Tuần: “……”
Trước đó hắn tưởng Trần Dã chỉ trì độn về phương diện tình cảm mà bản thân không hiểu thôi, điều này cũng bình thường, đối với việc tiếp xúc đụng chạm giữa người cùng giới thì người bình thường sẽ chẳng ai nghĩ theo hướng cố ý cả.
Nhưng Trần Dã hiển nhiên không phải, cậu là hoàn toàn “trơ” về phương diện này. Đối với phương diện này trong đầu cậu có một khối thép chắn ngang phía trước. Bất kể bắn kẹo đường hay đạn pháp vào đó thì kết cục đều là bị khối thép dội bay, hoặc là rớt tan trước khối thép.
Còn bản thân cậu thì lại chẳng hề phát hiện.
“Qua đây.” Lục Tuần cầm lấy tờ đề mà Trần Dã chưa làm được câu nào.
Trần Dã ngồi xuống cạnh hắn.
Lục Tuần bắt đầu giảng giải: “Bài đầu tiên là thuộc phạm vi kiến thức tổng hợp, toàn tính toán cơ bản thôi, đơn giản lắm, cậu nhìn đề bài……”
Hết bài này rồi lại giảng tiếp đến bài khác, Lục Tuần phát hiện năng lực tiếp thu của Trần Dã rất tốt, khả năng suy luận cũng xuất sắc, bài cơ bản thì chỉ giảng sơ một lượt là Trần Dã đã hiểu được rồi, đối với bài hơi khó một chút, Trần Dã cũng giải được bằng việc sử dụng một vài phương pháp không tiêu chuẩn cho lắm, chỉ có điều là không lấy được điểm trình tự thôi.
Vấn đề duy nhất chính là sức tập trung của Trần Dã quá kém, một trang gồm khoảng chừng mười câu, Trần Dã cần hai phút để nghe hiểu một câu. Nhưng lúc thì cậu ngắm con chim nhỏ bay ngoài cửa sổ, lúc lại lỡ đãng nghịch điện thoại, tay viết lung ta lung tung trên giấy, thế là cũng lãng phí mất ba phút rồi. Thật sự là làm quá nhiều việc linh tinh.
Trường I có lệ cho học sinh ngủ trưa, cho nên thời gian nghỉ trưa rất dài.
Lục Tuần nhìn đồng hồ, lại ra thêm mấy đề nữa dựa theo những kiến thức vừa giảng xong.
Tốc độ làm bài của Trần Dã cũng rất nhanh, còn chưa tới 15 phút, cậu đã nộp bài lên.
Mặc dù Lục Tuần biết Trần Dã không hề ngốc, nhưng độ chính xác của cậu còn cao hơn cả dự liệu của hắn.
“Cậu rất thông minh.” Lục Tuần nói.
“Nói thừa.” Trần Dã liếc hắn.
“60 điểm là tôi đánh giá thấp rồi.” Lục Tuần cầm lấy tờ giấy của cậu, chấm cho 100 điểm.
“Chậc.” Trần Dã nhận lại tờ giấy, nhìn con điểm 100 trên đó, lòng dâng trào một xíu xiu tự mãn, “Vậy tuần này tôi kiểm tra 90 điểm hẳn là ——”
“65 điểm không thành vấn đề.” Lục Tuần nói.
Trần Dã: “…….”
“Cậu đùa tôi đấy à?” Trần Dã trừng hắn.
“Không phải.” Lục Tuần cầm lấy tờ giấy kia, chỉ vào đề bài, cười bảo, “Đây chỉ là những kiến thức căn bản đơn giản nhất thôi, đưa để cậu làm cho biết, lúc kiểm tra chắc chắn sẽ không dễ thế này đâu.”
Trần Dã nhíu mày nói: “Vậy ngày mai làm bài khó hơn đi.”
Lục Tuần thu dọn sách vở: “Chuông sắp reo rồi, đi nào.”
Trần Dã cầm tờ giấy kia nhìn một hồi rồi bỏ vào trong cặp.
Cậu muốn giành điểm cao trong bài kiểm tra tuần, không chỉ vì chuyện lần trước làm giả 84 điểm đưa cho bà.
Cậu còn muốn dùng điểm cao để thuyết phục bà một việc.
Chính là việc mua nhà, cậu đã đề cập từ rất lâu rồi nhưng bà cứ không chịu, bà cực kỳ kiên quyết, cực kỳ cứng rắn, thậm chí còn nổi giận với cậu.
Việc này có thể hoãn lại một chút, dù sao căn nhà cũ cũng không dễ bán.
Trần Dã muốn thi điểm cao với mục tiêu là đưa bà chuyển nhà.
Buổi chiều tan học, Trần Dã vừa đi đến cầu thang đã ngửi thấy mùi thịt chiên xù bà làm. Bà không thường hay làm món này, bởi vì đây là món bố cậu thích ăn, bà nhớ tới sẽ thương tâm. Ấy thế nhưng Trần Dã cũng đặc biệt thích món này, hàng quán bên ngoài lại không làm ngon bằng bà. Cũng chỉ vào dịp lễ tết cậu mới được ăn cho đỡ thèm.
“Bà ơi!” Trần Dã bước nhanh hơn.
“Ơi!” Bà cất tiếng, đi ra đón cậu.
Trần Dã liền chạy lên cầu thang.
Song bà đã lanh lẹ ngó ra sau cậu, không phát hiện người mình muốn gặp, bà cứ đứng ở đầu cầu thang ngóng xuống.
“Bà nhìn gì thế bà?” Trần Dã thắc mắc.
“Thì bạn cùng bàn của con ấy, con không mời thằng bé về nhà mình ăn cơm à?” Bà đi tới nhìn chằm chằm cậu.
“À, con chưa mời ạ.” Trần Dã giờ mới nhớ là bà có bảo cậu mời Lục Tuần tới ăn cơm.
Chưa bàn tới việc Lục Tuần có đồng ý tới nhà cậu ăn cơm hay không, căn nhà bé tí thế này thì Lục Tuần đứng chỗ nào? Cưỡi lên đầu cậu chắc?
Trần Dã quăng cặp sách, đi tới chiếc bàn ăn nhỏ, cầm đũa gắp một miếng thịt cho vào miệng, nói: “Không sao đâu bà, con mời cậu ấy ăn ở ngoài rồi.”
“Mời ăn ngoài là thế nào? Đồ nhà làm sạch hơn bên ngoài nhiều chứ, đây là ơn cứu mạng đấy, chúng ta phải đích thân cảm ơn người ta, như thế thì mới có thành ý.” Bà đét lên lưng cậu, “Thằng quỷ sứ, ai cho con tự quyết định hả.”
“Khụ…. Khụ khụ…..” Trần Dã bị đét tí thì phun miếng thịt trong miệng ra ngoài.
“Ngày mai! Mời người ta về! Nghe rõ chưa!” Bà giành lấy đũa của cậu.
“Nghe rõ rồi ạ ——” Trần Dã thở dài thườn thượt.
Haizzz…….
Cho cậu ăn thịt chiên xù đi mà……
“Cái vẻ mặt con là sao hả?” Bà cười trả đũa cho cậu, “Rồi rồi rồi, ăn đi.”
Khẩu phần ăn của bà rất ít, hai năm nay lại ăn ít hơn rồi.
Bà ăn xong liền đi xem ti vi, một mình Trần Dã đánh chén hết sạch toàn bộ cơm canh trên bàn. Lúc rửa bát Trần Dã vẫn đờ ra, má nó cậu rửa xong rồi hay chưa rửa thế nhỉ.
Ti vi đang chiếu phim của Thẩm Đằng, bà xem rất vui vẻ, tiếng cười ha ha vang đến tận trong bếp.
Trần Dã rửa bát xong thì phim cũng đã hết, đang bắt đầu chiếu quảng cáo, cậu bèn thừa dịp sáp tới gần.
Trần Dã hắng giọng: “Bà ơi, con thương lượng với bà chuyện này nha.”
“Hử?” Bà quay sang nhìn cậu.
“Mình chuyển nhà đi bà.” Trần Dã nói.
“Chuyển cái gì mà chuyển, không chuyển.” Bà lập tức cự tuyệt.
“Không, bà nghe con nói hết đã.” Trần Dã cau mày.
“Chân cẳng bà không sao, bà leo cầu thang còn nhanh hơn con nữa kìa.” Bà nói, “Bà leo lên tầng cao nhất gặp bà Chương mà còn chẳng thở dốc một hơi nào.”
Trần Dã: “…..”
Bà thật là cứng đầu quá thể.
“Trường có phát trợ cấp cho học sinh khó khăn mà, trừ khoản nhà nước phát thì nhà trường cũng có cấp thêm.” Trần Dã nói, “Mình thuê chỗ nho nhỏ thôi, không đáng bao tiền đâu.”
“Tiền ấy con cứ giữ đi.” Suy nghĩ của bà không hề cùng sóng với cậu, “Đừng có tiêu xài lung tung, về sau con còn phải dùng nhiều chỗ nữa đấy.”
“Tuần này kiểm tra toán.” Trần Dã tung đại chiêu.
“Thì?” Bà nghiêng đầu.
“Con sẽ đạt 80 điểm.” Trần Dã bảo.
“Con tất nhiên phải đạt 80 điểm rồi, chẳng lẽ con còn muốn tụt điểm nữa hả?” Bà liếc xéo cậu.
Trần Dã: “……”
“90.” Trần Dã nói.
Bà thoáng ngạc nhiên, rồi bà nói: “Tiểu Dã à, thật sự không cần tiêu tiền thuê nhà đâu, bà leo cầu thang không sao mà. Mà ở nhà xem ti vi cũng vui lắm, bà ít khi xuống lầu làm gì.”
“Con sẽ đạt 100 điểm.” Trần Dã nói.
Bà im lặng chần chừ.
Sống đến cái tuổi này, việc gì bà cũng từng thấy rồi, điều duy nhất bà lo lắng chỉ có thành tích của Trần Dã.
Bố Trần Dã chính vì không có văn hóa mà thiệt thòi phải bôn ba kiếm sống từ thưở trẻ, cuối cùng qua đời.
Bà không hy vọng Trần Dã sẽ làm chuyện nguy hiểm giống như bố mình.
Bà muốn thấy Trần Dã lên đại học, tìm một công việc ổn định, tốt nhất là công việc có thể ngồi trong văn phòng, gió thổi không đến, dầm mưa không thấm. Cứ như vậy sống một cuộc đời bình an.
“Bà, bà đừng làm con lo lắng mà.” Trần Dã cầm lấy bàn tay xương xẩu của bà.
“……100 thật chứ?” Bà xoa mặt cậu.
“Thật ạ.” Trần Dã gật đầu.
Vì câu “Thật ạ” này mà đêm đó, Trần Dã mang hết sách ôn tập Lục Tuần giao cho ra làm.
Làm xong rồi, cậu lại chịu khó làm hết bài những môn khác.
Cậu không có hơi sức đạt điểm tốt hết những môn khác, nhưng cũng không thể để thành tích quá kém được.
Cậu chẳng quan tâm điểm mình ra sao, bởi vì ngay từ đầu đã chẳng giỏi rồi. Tuy nhiên hạng nhất từ dưới lên thì khác.
Cậu không thể ngốc hơn người khác. Bảng xếp hạng treo suốt cả tháng, dễ thấy nhất là hai người.
Đứng nhất và đứng cuối.
Đây chính là vấn đề thể diện.
Bởi vì học bài muộn quá cho nên sáng sớm hôm sau, lúc thức dậy hai con mắt Trần Dã nặng như đeo chì, được Trình Tiến Đông dìu đến tận trường mà cậu vẫn còn chưa tỉnh hẳn.
“Tối qua mày làm gì vậy hả?” Trình Tiến Đông nhét ống hút sữa đậu nành vào miệng cậu, rồi móc trong cặp ra hai cái bánh bao thịt đặt lên bàn cậu, “Tiếp bao nhiêu khách thế?”
“Tiếp tổ cha mày ấy.” Trần Dã gục xuống bàn, nhắm mắt chửi.
“Sắp vào giờ tự học rồi, tao về chỗ đây, mau ăn bánh đi.”
Trần Dã díu mắt cắn bánh bao.
Vỏ bánh rất dày, cắn được nửa cái rồi mà vẫn chẳng thấy thịt đâu.
Chắc thằng ngu Trình Tiến Đông này lại mua ở cái hàng bánh bao ngoài trường tự xưng là ngon nhất nhưng thực chất là treo đầu dê bán thịt chó rồi.
Bánh bao trên tay Lục Tuần cũng rất thơm, Trần Dã ngửi thấy mùi, bèn quay đầu sang.
Lục Tuần liếc cậu, đưa một cái bánh qua.
Trần Dã nhận lấy, cắn một miếng to.
Toàn thịt là thịt! Ngon quá đi!
Được ăn ngon, đôi mắt híp híp của Trần Dã lập tức mở to, chăm chú ăn từng miếng từng miếng.
Vào lúc Trần Dã ăn đến miếng thứ hai, Lục Tuần cũng quay đầu sang.
Trần Dã trông có vẻ chín chắn hơn đám bạn chơi cùng cậu rất nhiều, bất kể là suy nghĩ hay hành động.
Cho nên sự trẻ con đơn giản mà Trần Dã thi thoảng để lộ ra thế này rất đáng yêu.
“Nhanh nào! Phía sau kia! Mau vào tự học thôi! Ai chưa nộp bài tập thì tự lên bàn giáo viên nộp nhé, tớ đặt trên bàn giáo viên đó!”
Tổ trưởng rốt cuộc cũng ăn bún xong, đứng dậy hô hào bảo mọi người nộp bài tập.
Trần Dã vừa cắn bánh bao vừa lục cặp sách, đủ loại vở bài tập các môn, vở nghị luận ngữ văn, vở từ vựng tiếng Anh, bê cả chồng sách hầm bà lằng đặt lên bục giảng.
Tổ trưởng nhìn đống bài tập của Trần Dã mà đơ như cây cơ.
“Ngữ văn để chỗ nào thế?” Trần Dã nhìn đống bài tập trên bàn giáo viên mà nẫu hết cả ruột.
“Để tôi để tôi.” Tổ trưởng vội vàng nhận lấy bài tập của cậu rồi phân loại ra, sau đó tìm bài tập còn thiếu, ngẩng đầu lên hỏi, “Còn bài kiểm tra nữa đâu?”
“Không ai đưa tôi bài kiểm tra cả.” Trần Dã nhíu mày.
“Không có à…… Không sao.” Tổ trưởng giật mình sợ hãi, cuống quýt xua tay.
Hồ Hiểu Điệp ngồi hàng đầu nhớ bài kiểm tra lớp họ đều do lớp phó các môn phụ trách đi in, cô nhíu mày, quay đầu gọi: “Hứa Xương Minh!”
Lớp phó tiếng Anh Hứa Xương Minh ngậm bánh quẩy đứng dậy: “Có đây thưa lớp trưởng.”
“Bài kiểm tra tiếng Anh hôm qua cậu in bao nhiêu bản?”
“Thì 49 bản đó.” Hứa Xương ngơ ngác.
“Lớp mình có bao nhiêu người!” Hồ Hiểu Điệp nhíu mày thật chặt.
“Bốn chín…… chín người?” Đối diện với gương mặt khó coi của cô, Hứa Xương Minh cũng bắt đầu hoang mang. Nhưng rõ ràng cậu ta in 49 bản rồi mà.
“Là 50 người!” Hồ Hiểu Điệp lườm cậu ta, tiếp đó nhìn một vòng quanh lớp, “Lớp phó ngữ văn, lớp phó toán, lớp phó tiếng Anh, lớp phó hóa học vật lý sinh học, đi ra đây hết cho tôi!”
Lớp trưởng Hồ Hiểu Điệp rất tốt tính, ghét ác như thù, vô cùng ngay thẳng, quan hệ với cả nam lẫn nữ đều không tệ. Khi cô nàng nổi cáu răn đe thì cũng rất có khí thế, vài đứa con trai trong lớp đều sợ cô một phép.
Lớp phó các môn nghe thấy tên mình thì đều chần chừ liếc nhau.
Hồ Hiểu Điệp bước ra khỏi lớp: “Nhanh lên coi nào!”
Lớp phó các môn giật mình thon thót, tiu nghỉu đi theo ra ngoài.
Thế là, hôm nay lúc tan học, Trần Dã nhận được hai bài kiểm tra toán, một bài kiểm tra tiếng Anh, một bài kiểm tra ngữ văn, một bài kiểm tra vật lý, một bài kiểm tra hóa học, một bài kiểm tra sinh học. Tổng cộng bảy bài kiểm tra ngoài ra còn có vở bài tập mỗi môn, cộng thêm đề toàn ôn tập mà Lục Tuần giao cho nữa.
Trần Dã: “……”
Trần Dã quay đầu nhìn Lục Tuần đang thu dọn bàn học: “Mỗi ngày cậu làm bài tập đến mấy giờ?”
“Bài trên trường ấy hả?” Lục Tuần đáp, “Tôi hoàn thành hết trong giờ tự học buổi tối luôn.”
Trần Dã: “……..”
Đáng lẽ cậu không nên hỏi mới phải..
“Đi nào.” Lục Tuần nhấc cặp lên.
“Chờ chút.” Trần Dã gọi hắn lại.
“Hử?” Lục Tuần quay đầu.
“Bà nội tôi mời cậu đến nhà tôi ăn cơm.” Trần Dã sờ mũi, “Cơ mà, nếu cậu có việc ——”
”Được.” Lục Tuần trả lời.
Trần Dã: “…….”
Cậu không ngờ Lục Tuần lại đồng ý cái rụp, cậu đã nghĩ xong lúc về nhà phải trình bày với bà thế nào rồi. Ai ngờ tên này lại đáp ứng mau lẹ thế chứ?
”Sao thế?” Lục Tuần nở nụ cười, “Hay là cậu hỏi lại lần nữa đi?”
Trần Dã thở dài: “Đi thôi.”
Ra khỏi trường, Trần Dã gọi một chiếc taxi dẫn hắn về nhà mình.
Trước khi lên lầu, Trần Dã mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cũng vẫn chẳng nói gì.
Cậu chỉ đi tới cầu thang cất tiếng gọi như thường lệ: “Bà ơi!”
“Ơi!” Bà cũng như mọi khi, chưa thấy người đã lên tiếng đáp lại rồi.
“Ân nhân của bà đến rồi này!” Trần Dã cười bước nhanh hơn.
“Ôi chao! Mau lên nhà đi!” Bà vịn lan can cầu thang ngóng xuống dưới, thấy Lục Tuần đi sau Trần Dã, bà cười tít cả mắt: “Đúng lúc cơm vừa chín xong, mau vào ăn đi hai đứa, kẻo lại muộn giờ học buổi tối mất.”
Lục Tuần nghe tiếng bà, bèn ngẩng đầu nhìn lên, tinh thần của bà cụ có vẻ rất tốt, hẳn là đã khôi phục bình thường rồi.
Song, nụ cười tươi rói của bà khiến cho Lục Tuần ngẩn ngơ một thoáng.
Dáng vẻ bà cười rộ lên thật sự rất giống bà ngoại của hắn.
“Không biết con thích ăn gì nên bà liền nấu mấy món tủ của bà.” Bà nhìn hắn, “Bà làm sườn hầm đấy, con có thích ăn không?”
“Dạ thích ạ.” Lục Tuần gật đầu.
“Tốt quá tốt quá.” Bà cười càng tươi hơn.
“Cậu đứng tạm đã nhé, đưa cặp cho tôi.” Trần Dã nhận lấy cặp của Lục Tuần, cầm theo cặp của mình treo lên sau cửa, sau đó đi ra sân thượng cầm ghế gập vào, đặt xuống cạnh bàn ăn.
“Ngồi đi.” Dứt lời, Trần Dã lại ra sân cầm một cái ghế khác vào.
Lục Tuần trông theo bóng lưng Trần Dã, lông mày khẽ nhíu lại.
Trần Dã bình thường chẳng nói mình dư giả nhiều tiền, nhưng có thể nhìn ra là kinh tế của cậu rủng rỉnh hơn sinh hoạt phí của học sinh con nhà bình thường nhiều.
Hơn nữa tiền lương Trần Dã đi làm thêm ở quyền quán chắc chắn cũng không thấp.
“Ăn đi con.” Bà tươi cười nhìn Lục Tuần, “Đồ ăn xong rồi, không cần chờ đâu, con ăn trước đi, vẫn còn tô canh nữa, để bà đi ——”
“Bà ngồi xuống đi bà, để con đi múc cho.” Trần Dã đặt xong một cái ghế nữa, ấn bà ngồi xuống ghế, rồi bước vào bếp bưng canh ra.
Lục Tuần bỗng nhận ra sự chín chắn không phù hợp với tính cách của Trần Dã là từ đâu mà ra.
“Trần Dã nói con họ Lục, tên Lục Tuần đúng không.” Bà cười nhìn hắn, “Con cao thật đó, cao hơn cả Trần Dã nhà bà. Lại còn đẹp trai nữa chứ, đẹp trai hơn cả ——”
“Cao thì con thừa nhận, nhưng cái khác thì con không đồng ý đâu nha.” Trần Dã gắp một miếng sườn, xen miệng vào.
“Đáng ghét, bà nói là so với con hả? Bà nói thằng nhỏ đẹp trai hơn mấy người trên ti vi đó chứ.” Bà nguýt cậu, rồi lại thân thiết kéo tay Lục Tuần, “Nghe Trần Dã kể con mới chuyển tới từ kỳ này à, thành tích con thế nào?”
“Cũng tạm được bà ạ.” Lục Tuần cười đáp.
“Đâu chỉ tạm được.” Trần Dã cũng chẳng biết tại sao tự dưng mình lại sinh ra ham muốn khoe khoang, có thể là do trong đám bạn cậu quen, chẳng ai có thành tích tốt, chẳng ai được….. ưu tú như Lục Tuần.
Cậu chỉ vào Lục Tuần, “Bà ơi, cậu ấy xếp hạng nhất cả khối ở trường bọn con luôn đó.”
Bà trố mắt kinh ngạc, bàn tay cầm đũa gắp đồ ăn khựng lại giữa không trung, hồi lâu sau mới thốt lên câu xuýt xoa trầm trồ, “Tiểu Lục thông minh thế cơ à.”
“Vậy chắc là lên đại học không thành vấn đề đâu nhỉ?” Bà lại hỏi.
“Sao bà nói xui vậy chứ.” Trần Dã vui vẻ, “Với điểm của cậu ấy thì thừa sức đậu Bắc Đại Thanh Hoa luôn.”
“Ôi…… Trời ơi……” Bà hoàn toàn ngỡ ngàng, trong nhà người học cao nhất cũng chỉ có Trần Dã lớp 11 đây thôi.
Thanh Hoa với Bắc Đại là những ngôi trường xịn nhất mà bà biết, ai vào được đều không phải người bình thường.
“Tiểu Lục à con ăn nhiều vào nha.” Bà nhìn Lục Tuần với đôi mắt sáng rực tựa như nhìn thấy chân thần bồ tát, “Tiểu Lục, xương sườn này ngon lắm đó.”
“Tiểu Lục uống chút canh nha con?”
“Tiểu Lục con có muốn ăn thêm cơm không?”
“Tiểu ——”
“Đúng rồi, con thì sao?” Bà đột nhiên quay sang nhìn cậu với ánh mắt mong đợi, “Lần này con thi toán được 84 điểm mà nhỉ, thế con xếp thứ mấy?”
Trần Dã: “…….”
“Tiểu Trần ăn no rồi.” Trần Dã bưng bát đứng lên, “Tiểu Trần đi rửa bát đây.”