Trần Dã nói đột ngột quá làm Hà Thừa Vũ cũng ngẩn ra, cậu ta ngạc nhiên kêu “Hả” rồi lặp lại lần nữa: “Ngủ bên ngoài á?”
“Cậu nói đến 2 giờ sáng mới có mưa sao băng nhỉ.” Trần Dã nhìn quanh một vòng, chỉ vào chiếc ghế nằm đặt bên trái lều, “Cho tôi cái ghế nằm kiểu này, tôi ngủ bên ngoài là được.”
“Ờm, cũng không phải là không được, nhưng mà làm như này……” Hà Thừa Vũ hoang mang liếc Lục Tuần, vẻ mặt Lục Tuần hơi kỳ lạ, song hắn vẫn không ý kiến gì.
Hà Thừa Vũ đâm ra buồn bực, chẳng phải hai người này thân thiết lắm sao, tuy là lều cho một người nhưng hai người nằm chen chung cũng được mà.
“Sao thế?” Trần Dã nhìn cậu ta.
“Không có gì không có gì.” Hà Thừa Vũ xua tay.
“Có ghế không?” Trần Dã lại hỏi.
“Có, ở kho nhỏ đằng sau.” Hà Thừa Vũ xoay người, “Tôi dẫn cậu đi.”
“Để tôi khiêng cho.” Trần Dã đưa cặp Lục Tuần rồi hào hứng đi theo.
Lục Tuần cầm hai cái cặp đứng tại chỗ, rất chi là bất đắc dĩ, cơ mà nghĩ bụng lại thấy buồn cười.
Mặc dù hắn biết có đôi khi đầu óc Trần Dã thẳng đuồn đuột, song không ngờ người này mới mấy tiếng trước còn nói thích hắn, thế mà giờ đã lập tức vạch ra đường ranh rới rõ ràng giữa cả hai rồi.
Ở bên kia, Trần Dã xách mỗi tay một cái ghế, tổng cộng là hai cái, đang đi về phía này, tâm trạng có vẻ rất vui.
Lục Tuần thở dài, hắn nghi ngờ là Trần Dã hoàn toàn không ý thức được quan hệ hiện tại của bọn họ.
“Ghế này cũng không tệ lắm, tôi lấy cho cậu một cái đấy.” Trần Dã đi tới trước mặt hắn, đặt ghế xuống rồi nhanh nhẹn mở ra, vỗ vỗ lên ghế, bảo: “Nào, nằm thử đi.”
Lục Tuần nằm xuống, nhìn Trần Dã đang bày vẻ mặt chờ được khen, hắn bèn đánh giá: “Tuyệt lắm, ghế xịn đó.”
“Chuẩn luôn.” Nhận được câu trả lời như ý, Trần Dã cũng nằm xuống, “Lát nữa tôi ghép hai cái lại với nhau là cũng chẳng khác gì giường nằm.”
Lục Tuần hắng giọng một cái, muốn nói lại thôi.
“Sao vậy?” Chẳng mấy khi Trần Dã chậm hiểu như thế.
Lục Tuần nghiêng đầu nhìn cậu, bảo: “Bên ngoài có muỗi, cậu ngủ trong lều đi.”
“Chỉ có mỗi một cái lều thôi mà.” Trần Dã nói như lẽ đương nhiên, còn rất nghĩa khí vỗ vỗ vai hắn, “Cậu ngủ đi, tôi không sao đâu.”
“……” Lục Tuần cạn lời.
“Trần Dã à, ý tôi không phải là cậu ngủ lều hay tôi ngủ lều, mà là ngủ chung lều cơ.” Lục Tuần nhìn vào mắt Trần Dã, lựa lời nói chậm rãi, “Với quan hệ giữa hai ta bây giờ thì nên ngủ chung một lều chứ, tôi là bạn trai cậu ——”
Hắn còn chưa nói xong thì Trần Dã bỗng dưng đứng dậy, vươn tay bịt miệng hắn với tốc độ thần sầu.
Lục Tuần ngẩn ra, thấy mặt Trần Dã đỏ lựng cả lên, mắt hắn liền cong tít như vầng trăng khuyết, “Không được nói ra từ này sao?”
“Không được!” Trần Dã khẽ kêu.
“Vì sao?” Lục Tuần vẫn còn cười.
Nụ cười của hắn khiến lòng bàn tay Trần Dã nóng lên, cậu nhăn mặt bỏ tay ra: “Gì mà lắm “Vì sao” vậy? Bộ cậu có mười vạn câu hỏi vì sao hả?”
Trần Dã vừa nói vừa nằm xuống ghế, sau đó trở mình quay lưng về phía hắn.
Lục Tuần ngó cậu làm ra một loạt hành động dở khóc dở cười, cảm thấy thái độ tránh né này hình như quen quen.
Hắn vừa nhìn chằm chằm ót Trần Dã vừa ngẫm nghĩ một hồi, rồi liền từ từ đứng dậy khỏi ghế.
“Trần Dã à.” Lục Tuần gọi cậu.
Trần Dã hừ một tiếng, chẳng hề nhúc nhích.
Lục Tuần nghĩ một chốc rồi lại thử gọi tiếp: “A Dã?”
Trần Dã bực bội lộ ra nửa gương mặt: “Đừng chơi chiêu này.”
Lục Tuần cười: “Tôi từng nghe bà gọi cậu như vậy.”
“Chỉ bà mới thích cái kiểu sến sẩm này.” Trần Dã chép miệng.
Lục Tuần nhìn cậu một hồi rồi chầm chậm hỏi, “Tôi làm những việc này sẽ khiến cậu khó chịu ư, kể cả là đụng chạm hay những việc khác?”
Tuy hắn biết Trần Dã thích mình, song mối quan hệ chuyển biến khiến hắn lo rằng Trần Dã vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận được.
“Cậu nghĩ gì thế, không có chuyện ấy đâu.” Trần Dã nhíu mày, sau đó nghiêm túc bổ sung, “Chỉ là tôi vẫn chưa quen lắm thôi.”
“Thực sự không hề khó chịu mà, tôi vui lắm.” Trần Dã búng mũi Lục Tuần một cái rồi thủ thỉ, “Tôi rất thích như thế.”
“Hả?” Lục Tuần ngạc nhiên.
“Hôn ấy, cũng tuyệt lắm.” Trần Dã nói bằng giọng lí nha lí nhí.
“Cậu……” Lục Tuần ngừng cười, “Vẫn còn ngượng ngùng à?”
“Phải, nhưng đều là chuyện quá khứ rồi, bây giờ tôi rất ổn.” Dứt lời, Trần Dã ngó nghiêng xung quanh, cậu đang đứng cách đám đông một đoạn, bên cạnh không có ai đi qua cả.
Cậu ngồi dậy, rồi trước ánh mắt ngỡ ngàng của Lục Tuần, cậu nắm lấy cổ áo hắn, kéo hắn hướng về phía mình.
“Ai ở đó vậy!” Đằng sau bất thình lình có một giọng nữ vang lên.
Trần Dã giật thót, vội nhấn hắn xuống bên cạnh mình rồi ngó ra sau.
Cô gái vừa lên tiếng đang quay lưng về phía họ để gọi bạn mình, không hề chú ý tới phía này, chỉ lát sau cô gái cũng dắt bạn đi xa.
Trần Dã lại quay đầu về, một nửa khuôn mặt của Lục Tuần đang ịn lên bãi cỏ, hắn lạnh lùng tố cáo: “Cậu phải chịu trách nhiệm đấy nhé.”
“……Ừ.” Trần Dã chột dạ gật đầu.
Từ giờ đến lúc sao băng rơi vẫn còn sớm, mọi người xung quanh đều hào hứng vô cùng.
Tuy nhiên khi thời gian chầm chậm trôi đi, mọi người cũng từ từ chìm vào im lặng, bắt đầu ngủ gà ngủ gật hoặc lôi điện thoại ra nghịch.
Trần Dã lại vẫn rất nghiêm túc nhìn chăm chú lên bầu trời.
Vùng này là ngoại ô thành phố, trong phạm vi vài dặm vuông không có nhà cao tầng.
Ngẩng đầu nhìn lên trời cao, đập vào mắt chỉ có một khoảng trời bao la u tối chẳng hề bị che lấp.
Lục Tuần ngửa đầu uống một ngụm nước, nhìn Trần Dã ngắm bầu trời hồi lâu, hắn thấy có hơi bất ngờ.
Hắn đã chứng kiến sức tập trung của cậu rồi, chưa nói đến làm bài tập, chỉ chơi game thôi cậu cũng xao nhãng đủ kiểu.
Thế mà giờ cậu lại dõi mắt nhìn đăm đăm lên bầu trời trống trơn, lại còn nhìn lâu như thế nữa chứ.
“Cho tôi một ngụm đi.” Trần Dã nhìn chằm chằm lên trời, đầu không cựa quậy nhưng tay thì đã vươn ra.
Lục Tuần đưa chai nước cho cậu, thấy cậu uống ước mà vẫn nhìn lên trời không rời mắt, “Cậu thích ngắm sao lắm ư?”
“Chưa nói tới chuyện có thích hay không.” Trần Dã lại uống thêm một ngụm nước nữa, cậu nhìn tiếp một lúc rồi dời mắt khỏi bầu trời, quay sang phía Lục Tuần, “Chỉ là…… hồi bố tôi còn sống, thường mỗi lần bố về nhà thì đều đã là nửa đêm rồi.
Thi thoảng tôi chờ ông ấy về, giữa đêm hôm khuya khoắt…… nói chuyện ầm ĩ trong nhà, khiến mẹ tôi chửi mắng.”
Nói đoạn, Trần Dã nở nụ cười, lại tiếp tục ngắm trời đêm, “Cho nên chúng tôi thường lên ban công ngắm sao.
Bố tôi hay nói rằng xác suất hai chúng tôi bắt gặp mưa sao băng nhất định sẽ lớn hơn người khác, nhưng mãi chẳng có cơ hội thấy được, đến tận lúc ông ấy qua đời cũng chưa từng thấy.”
Trần Dã ngước lên cao, đường nét sườn mặt đẹp đẽ hiện ra dưới nguồn sáng le lói.
Gương mặt Trần Dã luôn ẩn chứa sự ngang tàng kiêu ngạo, một Trần Dã thu lại hết tất cả biểu cảm như vậy khiến cho trái tim Lục Tuần trở nên mềm nhũn, hắn cất lời thủ thỉ: “Về sau tôi sẽ ngắm cùng với cậu.”
Trần Dã đờ ra một giây rồi cười quay đầu sang: “Tranh thủ ghê nhỉ?”
Cậu vừa dứt lời, một vệt sáng nhỏ dài bỗng xẹt qua bầu trời mênh mang.
Tất cả diễn ra chỉ trong nửa giây, đám đông còn chưa kịp phản ứng thì sao băng đã kéo chiếc đuôi dài của mình biến mất ở phía chân trong tiếng trầm trồ của mọi người.
“Vãi!” Trần Dã bật dậy, lại quay sang nhìn Lục Tuần cũng đã đứng lên, “Cậu có nhìn thấy không? Nhìn thấy không?”
“Hình như có thấy được phần đuôi!” Bị ảnh hưởng từ Trần Dã, Lục Tuần cũng cảm thấy hết sức kích động.
Ngôi sao băng thứ hai chẳng mấy chốc đã bay tới.
Ngay sau đó là ngôi thứ ba, ngôi thứ tư,…… rồi nhiều đến mức chẳng đếm xuể.
Như thể trên bầu trời có một chiếc bình đựng đầy sao bị đánh đổ, vô vàn ngôi sao trắng nhạt cứ thế trút xuống rồi vút qua màn đêm sâu thăm thẳm đã ngả sang màu xanh mực.
“Đẹp quá……” Trần Dã hơi há miệng, sững sờ ngắm nhìn.
Cả vùng trời đêm bỗng chốc trở nên diệu kỳ và lộng lẫy quá đỗi.
“Trần Dã.” Lục Tuần gọi tên cậu.
“Ơi?” Trần Dã quay sang, đón lấy cậu là một nụ hôn ấm áp nhẹ nhàng chạm lên gương mặt.
Trần Dã còn chưa kịp phản ứng thì một ánh sáng trắng đã lóe qua mắt.
Cậu ngoảnh đầu lại, là Lục Tuần đang giơ điện thoại lên, trên màn hình là bức ảnh chụp lại cảnh tượng vừa rồi.
Trong ảnh là hai thiếu niên giữa khung nền tăm tối, ăn mặc trang phục đơn giản, mặt không được chụp rõ song vẫn thấy được nét cười hiện lên trong mắt hai người.
“Trần Dã à.” Lục Tuần nhìn cậu chăm chú, “Tôi thích cậu.”
“Tôi biết mà.” Đầu óc Trần Dã có chút lâng lâng.
“Không phải, cậu không biết.” Lục Tuần kéo lấy tay cậu, “Tôi muốn nói rằng tôi đã nhận định thứ gì thì sẽ không có chuyện buông tay.
Tôi đã cho cậu cơ hội lựa chọn rồi.
Cho nên bất kể sau này cậu nghĩ thế nào đi chăng nữa, nhưng ở chỗ tôi thì không có chuyện đổi ý đâu đấy.”
Trần Dã há miệng, nói không nên lời, cậu chỉ nắm lấy tay Lục Tuần thật chặt, cuối cùng nói ra như thể đã lấy được dũng khí: “Tôi không biết nên nói thế nào, nhưng tôi sẽ không hối hận, ông đây một lời đã nói thì……”
Trần Dã hít sâu một hơi rồi hét to: “Sao băng khó đuổi!” (Ẻm nhái câu “nhất ngôn tứ xuất, tứ mã nan truy” – một lời nói ra bốn con ngựa cũng khó đuổi.)
“Được, sao băng khó đuổi.” Lục Tuần gật đầu.
Hai người kiên định nắm tay nhau, dưới chân là lối nhỏ quanh co chẳng thấy rõ phương hướng, trên trời là ngân hà mênh mang rực rỡ vô ngần.
||||| Truyện đề cử: Xin Em Cho Tôi Thêm Một Cơ Hội! |||||
Mưa sao băng vẫn còn tiếp tục, từng mảng lớn nối tiếp nhau, tiếng trầm trồ hoan hô của người xung quanh càng lúc càng lớn.
“Đúng rồi, tôi phải quay video lại.” Trần Dã hoàn hồn, gạt tay Lục Tuần đi rồi lấy điện thoại ra, bật camera lên căn góc.
Lục Tuần: “……”
Hắn cúi đầu nhìn bàn tay hai người vừa mới kề sát tạo được chút hơi ấm.
“Cậu……”
“Cậu né ra chút đi!” Trần Dã đẩy Lục Tuần ra khỏi chỗ đang đứng.
Suýt thì cậu quên mất bà nói là muốn ngắm mưa sao băng, ngày mai về nhà mà không có video để nộp lên thì toi.
Lục Tuần bất đắc dĩ tránh chỗ ra rồi cất hai chiếc ghế đi, sợ lát nữa Trần Dã đá phải.
Trần Dã quay trọn một phút đồng hồ, mãi đến khi ngôi sao băng cuối cùng kéo theo chiếc đuôi nhỏ từ từ biến mất ở phía chân trời, cậu mới tắt máy đi.
Video quay lại khá đẹp, Trần Dã ưng bụng lắm, bèn đăng ngay lên vòng bạn bè.
(Kiểu newsfeed á nhưng mà là của WeChat)
Cậu suy nghĩ caption mất một giây, sau đó ghi: Đẹp vkl! Ha ha vui quá.
Đăng xong, cậu hài lòng tắt điện thoại đi.
Chẳng mấy khi Trần Dã đăng tin lên vòng bạn bè, tâm trạng còn vui vẻ một cách hiếm thấy nữa chứ.
Mới đăng có mấy giây, điện thoại đã vang thông báo ting ting không ngừng.
Cậu thong thả mở ra xem, bên dưới video đã có một loạt bình luận, tất cả đều là đám huynh đệ của cậu.
—— Dã ca đang ở đâu thế, đẹp trai quá nha!
—— Dã ca chụp ảnh đẹp quá xá đẹp!
—— Nhìn Tây thế!
—— Xịn xò vậy Dã ca, chỗ nào đây?
—— Nên đi ngủ rồi đấy.
Hử?
Trần Dã nhìn cái tên vừa để lại bình luận.
—— Lục Tuần.
Trần Dã tặc lưỡi, ngẩng đầu lên nhìn thấy Lục Tuần đang cười quơ quơ điện thoại với mình.
Lục Tuần thấy cậu nhìn sang thì bèn chỉ vào chiếc lều bên cạnh.
Trần Dã ngớ người.
Chơi vui quá nên cậu quên béng vụ này rồi..
Danh Sách Chương: