Anh dừng lại trên mặt cô, muốn nói gì đó nhưng đổi lại là :" Nếu cách anh làm là sai lầm thì anh chỉ muốn nói xin lỗi với em! Anh chỉ muốn bù đắp cho em và con mà thôi".
Trong lòng đã không muốn hiểu, cô ngược lại càng cười khinh thường :" Bù đắp? Anh dùng cái gì để bù đắp đây?". Đã nhiều năm trôi qua liệu còn có thể quay về lúc bắt đầu sao? Những giọt nước mắt của cô có thể lấy lại được không? Trước kia cô còn tưởng trên đời có thứ gương vỡ lại lành, nhưng khi trải qua mới phát hiện tất cả chỉ là ti vi báo đài lừa dối mình mà thôi. Đã qua chính là đã qua, mọi thứ đều sẽ không còn đọng lại gì cả, cho dù đã từng thề non hẹn biển ra sao thì cũng tan biến hết thảy mà thôi.
Thần sắc của anh rất ôn nhu, thật chậm mới nói :" Em muốn anh dùng cách gì thì anh sẽ dùng cách đó". Nghe được câu trả lời của anh cô chỉ đáp lại bằng một nụ cười. Không nói ra nhưng anh vẫn cảm nhận được nỗi đau ẩn chứa đằng sau nụ cười đó của cô, có một loại thương đau không nói nên lời, nó mang theo cả mùa đông lạnh lẽo vào đó.
Cô chậm rãi nói với anh : "Không cần làm gì cả. Tất cả đều đã trôi qua rồi. Chúng ta không cần nhắc lại những chuyện không vui đó nữa". Ngày mới rồi cũng sẽ đến, cho dù bạn đau đớn thế nào thì cũng không thể đau thiếu một ngày, cũng không vì bạn vui vẻ mà có thể vui thêm một ngày. Cô nhìn anh, trên môi là một nụ cười sáng lạn, làm cho anh không thể nghĩ gì thêm, nói :" Ngày mai buổi chiều tan tầm hãy tới đón em, chúng ta đy nhà trẻ".
Khóe môi anh bỗng kéo thành nụ cười, nhanh chóng đáp :" Được". Cô ngẩng đầu nhìn, nhún vai nói :" Giờ đã khuya rồi, em không tiễn nữa". Anh nói :" Em đy ngủ sớm một chút đy", lời nói ôn nhu như hồi hai người còn yêu nhau.
Anh trở về nhà rất chậm nhưng một chút cũng không buồn ngủ. Vài phút sau anh bấm điện gọi cho Đường Hãn Đông, phỏng chừng hắn ta còn đang mải mê giữa cơn vui, mãi một lúc mới bắt máy. Kết quả điện thoại vừa thông thì chỉ thấy Đường Hãn Đông đầu kia tức giận nói :" Ngôn Bách Nghiêu, mặt trời đã muốn mọc đằng tây hay sao? Cậu thế nhưng còn nhớ đến tôi sao?".
Anh khẽ cười :" Làm sao thế? Làm gì đã chọc cậu rồi?", nghe giọng bạn thì có vẻ dường như hắn ta rất muốn tìm ai đó đánh nhau thì phải. Phỏng chừng tám phần là đã gặp chuyện bất mãn đây mà! Vẫn hướng giọng trêu đùa, anh nói :" Sao không tìm chỗ mà phát tiết? Tìm một vài cô gái chẳng hạn? Sao lại nhằm vào tôi?"
Đường Hãn Đông hừ một tiếng rồi lạnh lùng nói :" Cậu muốn chết phải không? Đến Thượng Hải lâu như vậy rồi mà cũng không hề báo một tiếng nào cả. Nếu không phải hôm kia nói chuyện với Lư Dịch Hằng thì tôi vẫn còn chưa biết cậu đã di chuyển địa bàn đấy chứ!". Nguyên lai là tên tiểu tử này vẫn còn tức giận, anh bật cười :" Cậu trách tôi là chưa có đếm thăm cậu sao? Tốt thôi, tôi sẽ sắp xếp thời gian để đến nhận tội với cậu, thế được chứ?"
Đường Hãn Đông nghe anh nói thế thì trong lòng cũng có điểm vừa lòng, ngáp một cái rồi nói :" Có chuyện gì thì nói mau đy. Rốt cuộc tìm tôi có chuyện gì? Cậu đúng là không biết quan tâm đến ai mà, nửa đêm nửa hôm còn gọi điện đến đánh thức người khác, nhìn thử đồng hồ xem bây giờ là mấy giờ?".
Ngôn Bách Nghiêu vẫn không dừng trêu chọc, bật cười nói :" Tiểu tử này đổi tính nết rồi hay sao? Chẳng phải mọi khi không phải cậu ăn chơi đến hừng đông mới chịu ngừng ah? Hiện giờ mới chưa có đến bình minh, việc gì phải nổi nóng thế?". Đường Hãn Đông lại ngáp trong điện thoại nói :" Hôm nay cậu đến đy. Giờ tôi gác máy đây".
Anh có hơi giật mình, tay vẫn nắm điện thoại rồi chỉ nghe thấy những tiếng Tút dài truyền lại. Tên này hôm nay thực sự có vấn đề rồi. Nhưng tay vừa buông điện thoại xuống anh mới nghĩ có khi nào mình mới là kẻ có vấn đề? Nửa đêm nửa hôm đy gọi điện quấy rầy bạn thân, nếu không phải do hắn ta cúp điện thoại nhanh quá có khi anh đã kể chuyện mình cho hắn nghe rồi cũng nên.
Không hiểu vì sao nhưng lúc này đây trong lòng anh dâng lên một nỗi xúc động khó nói. Anh hận không thể gọi điện cho từng người bạn để nói rằng mình đã được làm cha! Mà quan trọng là phải nói với Lư Dịch Hằng rằng đứa bé nằm trong bụng cô mà anh ta đụng phải lại chính là con anh! Đây quả là tin tức động trời. Con của anh ước chừng phải lớn hơn con hắn 3 tuổi. Cứ nghĩ đến cái bộ dáng ngày ngày diễu võ dương oai của Lư Dịch hằng mà anh lại anh lại cảm thấy hưng phấn. Để xem sau này Lư Dịch Hằng có dám đứng trước mặt anh mà nói :" Hừ, bạn thân ah, cậu có làm gì cũng không thể nào đuổi kịp tôi đâu!".
Cô vừa đến văn phòng thì thư ký Mandy liền tiến vào, trên tay cầm một vài thứ nói :" Uông tiểu thư, đây là bữa sáng của cô!". Cô có chút ngây người, sau đó đáp nhanh :" Thật cảm ơn!". Mandy quả là một cô thư ký tốt, nhưng chưa từng thấy cô ấy chuẩn bị đồ ăn cho cô?. Mandy tựa hồ như đã nhìn ra nghi hoặc của cô, cười giải thích :" Là có vị tiên sinh đến giao cho tôi rồi dặn dò là sáng thì đưa cho cô". Uông Thủy Mạt gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Trên bàn cô đang đặt một cái bình có một màu trắng ngà, nắp màu hồng nhạt phối hợp với nhau đem lại cảm giác rất thoải mái. Ở ngoài mặt còn có in hình một vài bông hoa anh đào nở rộ.
Cô cảm giác cái bình này có điểm quen mắt, nhưng cũng không để tâm nhiều, tay nhanh chóng mở những tập văn kiện do Mandy mang đến. Tự dưng trong đầu cô gợi lên một hình ảnh, cô nhớ rõ ngày đó anh cũng mang tổ yến đến cho cô, cũng dùng 1 cái bình, kiểu dáng và màu sắc giống nhau y hệt.
Chần chừ rồi cô vươn tay với lấy cái bình, mở nắp ra, bên trong tỏa ra một hương vị thơm phức của cháo tổ yến. Cái này người bình thường sao có thể mua mà ăn sáng được chứ? Đến lúc này đây thì cô cũng đoán được vị tiên sinh kia chính là anh. Một hồi lâu sau, cô hít vào một hơi rồi đóng cái nắp lại, đem đặt ở một góc rất xa trên bàn.
Nhưng cho dù làm thế thì chỉ cần ngẩng đầu lên là cô lại nhìn thấy nó, trong lòng cảm thấy thực phiền chán. Cô ấn nút trên điện thoại rồi nói :" Mandy, vào đây một lát". Rất nhanh đã nghe thấy tiếng gõ cửa của Mandy truyền đến, Uông Thủy Mạt chỉ vào cái bình nói :" Tôi đã ăn sáng rồi, cô hỏi những đồng sự khác xem đã có ai chưa ăn sáng thì đưa cho họ".
Mandy cười đáp :" Tôi biết rồi", nói một tiếng rồi nhẹ nhàng xoay người bước ra khỏi văn phòng cô. Chưa kịp đóng cửa thì lại nghe thấy tiếng Uông Thủy Mạt truyền đến :" Nếu -- không có ai cả, phiền cô ------- đem đổ đy". Ngữ khi có chút chần chừ, tựa như lời vừa nói ra không có mấy phần kiên quyết. Mandy thừa dịp đóng cửa để quan sát nét mặt Uông Thủy Mạt lúc này. Chỉ đơn giản thấy cô tay sờ nhẹ lên trán, phảng phất có tâm tình gì đó phức tạp.
Hiệu suất làm việc của anh thực cao, mới chỉ trong buổi sáng mà đã đem tất cả mọi chuyện xử lý tốt, giờ đã đứng dưới văn phòng chờ cô. Anh ngồi trong xe thì thấy cô, nhưng dường như sắc mặt của cô không được tốt lắm. Anh hỏi cô :" Cháo buổi sáng hợp với khẩu vị của em chứ?", lại nhắc đến cháo khiến tâm tình cô lại buồn bực hơn. Cả một ngày nay cô chẳng giải quyết được gì cả, thì ra sức ảnh hưởng của anh đối với cô vẫn như ngày nào, cả ngày nay cô vô tình hay cố ý cứ nghĩ lại những chuyện trước kia.
Cô trả lời :" Cảm ơn, nhưng lần sau anh không cần làm như vậy". Anh quay nghiêng sang nhìn cô, da mặt trắng bóc nhưng tựa như chẳng có chút sức sống gì cả. Từ ngày gặp lại không hiểu sao cô lại gầy như vậy, mãi cho đến khi có kết quả từ thám tử tư thì anh mới biết năm đó vì sinh con mà cô mất quá nhiều máu, thiếu chút nữa thì gặp nguy kịch. Cô sẽ không thể sinh thêm con được nữa.
Tay anh bất chợt cảm thấy run rẩy, cũng giống với khi anh cầm trong tay tập báo cáo đó. Đó là một loại cảm giác bất lực vô cùng. Nếu khi ấy anh đừng quá cao ngạo, nếu sau khi trở về anh có thể hỏi thăm chút tình hình của cô, nếu anh quay lại California -- nếu --- chỉ cần một chữ nếu này xảy ra thì bây giờ đã khác.
Nhưng trên đời này không có chữ nếu đó, cũng không có cơ hội quay đầu làm lại, cho nên anh chỉ có thể bất lực nhìn vào những dòng chữ vô tình trên báo cáo. Anh muốn, muốn đến kinh khủng đem cô ôm chặt trong lòng anh, chỉ như vậy mới có thể tránh được những tổn thương sẽ đến với cô. Chỉ là giờ phút này anh không có dũng khí làm việc đó, đối mặt với cô anh luôn cảm giác sợ hãi, sợ khiến cô không vui, sợ cô sẽ không bao giờ để ý đến anh nữa ---
Anh biết cô sợ anh sẽ giành quyền nuôi con, cô từng nói :" Bách Nghiêu, Sầm tiểu thư xinh đẹp như vậy. Sau này anh sẽ có rất nhiều những đứa con xinh đẹp như cô ấy". Trong lời nói, trong ánh mắt của cô anh nhìn thấy những tia hy vọng nhỏ nhoi. Chỉ là cô không biết mà thôi, cả đời này anh không muốn có nhiều đứa con như thế. Đời này anh với cô giống nhau, sẽ chỉ có một đứa con duy nhất của hai người mà thôi. Làm sao anh có thể bỏ cô được?
" Tiếp qua một cái giao lộ rồi hướng ---", cô sợ anh không biết đường nên liên tục chỉ cho anh. Đường ở Thượng Hải này rất khó đy, vừa rẽ nhầm hướng một cái là mất cả ngày để tìm cách quay lại ngay. Anh bỗng nói :" Rẽ trái". Quay đầu sang nhìn cô, ánh mắt kiên định mà đanh thép :" Anh biết". Cô không biết là chiều nào anh cũng đy đến chỗ đó, chỉ là không nhìn được con, nhưng chỉ cần nhìn nơi đó sẽ đem lại cho anh một cảm giác an ủi. Cho nên đường xá khu này anh thực đã quá quen thuộc.
Hai người đến sớm nên không phải xếp hàng quá dài chờ đợi. Xe ngừng lúc này cô mới nói :" Còn mười phút nữa mới tan học. Chúng ta cứ chờ đã". Đã từng trăm lần nghĩ đến cảnh hai cha con anh gặp nhau, nhưng giờ hiện thực ở trước mắt, cô ngược lại thản nhiên không ngờ.
Chỉ có mỗi anh là cảm giác khó khăn, thực sự quá khó khăn. Ngồi không yên mà đứng cũng không xong. Trong tay anh kẹp điếu thuốc, làm thế nào mà châm mãi không xong. Cô cảm nhận được anh hôm nay có gì đó khác thường, chỉ là trầm mặc không nói gì cả. Điếu thuốc vừa được châm thì trong xe bỗng tràn ngập mùi nhàn nhạt của nó, nếu lưu lại mùi thì không tốt cho con nên anh bước ra ngoài.
Cô bỗng nhiên cảm giác xúc động, nở một nụ cười nhẹ nhàng. Anh có vẻ cũng hơi khoa trương quá thì phải, theo cô thì anh chưa từng có cái bộ dạng này, đầy chật vật khổ sở. Chỉ đơn giản là hai người đy đón con thôi mà, nhưng điều này cũng chứng tỏ anh thực sự rất coi trọng đứa bé này. Vì thế mà khiến cô càng cảm thấy bất an cùng lo sợ, có phải hay không anh muốn cùng cô tranh giành đứa bé?
Bé con vừa nhìn thấy mẹ liền cười tít cả mắt, tay chân vẫy loạn xạ cả lên, chạy cả ra khỏi hàng ngũ đang xếp, nói :" Mẹ! Mẹ!". Cô nở một nụ cười rực rỡ, giang tay ôm lấy con. Theo thói con, bé con liền được thể nhào lên cả người cô, tựa như con gấu con đáng yêu ôm lấy cô :" Mẹ! Mẹ!".
"Ở trường con có nghe lời cô giáo không đấy?", cô bế con lên, xem ra ngày càng nặng rồi đấy. Khi vừa mới sinh con thực gầy yếu, chỉ như một con mèo con. Bé con tựa đầu vào vai mẹ, không ngừng cọ cọ, trả lời :" Có ạ. Cô giáo còn thưởng cho con nữa".
Cô nhẹ nhàng cười hỏi :" Thưởng cho con cái gì thế?". Bé con trong ngực cô trả lời đầy kiêu hãnh :" Con được thưởng hẳn 5 viên bi nhé". Vừa nói xong bé đã muốn giãy xuống :" Để con tìm cho mẹ xem". Cô nói mà tràn ngập ý cười :" Về nhà rồi chúng ta cùng xem", bé con ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Bỗng nhiên lúc này bé con liền ghé tai mẹ, thì thầm nhỏ to :" Mẹ, mẹ có phát hiện ra ở đằng sau có một người rất kỳ lạ không? Từ nãy giờ cứ nhìn mẹ con mình í". Cô chỉ cười, không cần xoay người cũng biết người đó là ai. Nhẹ nhàng giải thích cho con :" Có phải là cái chú mặc đồ tây không hả nhóc con? Đấy là bạn mẹ đấy, hôm nay mẹ ngồi nhờ xe chú ý để đón con đấy".
Bé con hiểu được rồi gật đầu, quay đầu ra sau hướng Ngôn Bách Nghiêu mà cười ngọt ngào, vẫy tay chào hỏi :" Chào chú, cháu là Uông Gia Hiên ạ". Nụ cười rộ lên như thế của bé con giống y hệt với cô, như vầng trăng vậy. Ngôn Bách Nghiêu cười đáp lại, với tay nắm lấy tay bé con nhưng vì có chút khẩn trương nên sợ mình sẽ làm đau con, thật sự phải thật cẩn thận, giống như nắm trong tay giờ là bảo bối trân quý nhất đời anh vậy. Nụ cười không tự chủ mà cũng thật rực rỡ.
Thời điểm anh phát hiện mình có một đứa con đã muốn sướng đến phát điên. Sau khi nghe được tin đó mà tận đến nửa đêm, trong giấc mộng mà vẫn muốn nửa tin nửa ngờ. Nhưng giờ phút này anh mới chính thức cảm nhận niềm vui sướng đó một cách toàn vẹn, đứa bé này là sự dung hòa giữa anh và cô, có những nét của cô nhưng cũng có nét của anh, thật sự là một việc khiến con người ta phải sửng sốt! Từng nghĩ rằng cuộc đời này anh với cô sẽ chẳng còn liên quan gì đến nhau nữa, nhưng ai đoán được chữ ngờ, giờ đây sự tồn tại của đứa bé này là sợi dây liên kết mạnh mẽ nhất giữa anh và cô.
Bé con thực đáng yêu, bé bé xinh xinh, tựa như thiên sứ của anh vậy. Lòng anh bỗng cảm giảm thực xúc động, lại có điểm rối loạn, hướng Thủy Mạt anh cười hỏi :" Để cho anh bế bé được không?".
Còn cách xe vài chục bước đy bộ, cô quay đầu sang trưng cầu ý kiến của bé con :" Để cho chú bế con được không? Tay mẹ hơi mỏi", bé con trong lòng cô chỉ lắc lắc cái đầu của mình. Rốt cuộc thì nó vẫn chỉ quấn quýt lấy mẹ mà thôi; cô quay nhìn anh ánh mắt có chút bất đắc dĩ.
Ngôn Bách Nghiêu vẫn không buông ý định, giọng nói đầy mê hoặc :" Bé con ngoan, tay mẹ đau rồi để chú bế được không? Chú thật sự khỏe lắm đấy!", bé con dường như đã động lòng, anh lại tiếp tục :" Hơn nữa chú còn có thể bế con thật cao, thật cao ý, như thế kia kìa --", anh nói xong liền chỉ vào một cặp vợ chồng bên cạnh, ông bố đang bế đứa bé gái trên bả vai, bé gái kia thật sự đang cươi thực ngọt ngào.
Bé con đã thật sự bị tác động bởi anh, không có cự tuyệt lại mà để mặc anh ôm bé vào lòng. Thân thể nhỏ bé và rất mềm mại, lại thoang thoảng mùi sữa, thật sự khiến anh xúc động không thôi. Anh nhẹ nhàng ôm con, rất sợ mình sẽ làm con đau. Đây là con anh, đứa bé này chính là con anh. Thật bé nhỏ nhưng cũng thật thần kỳ! Nhưng sao nó lại bé nhỏ thế này, không đủ tháng đã phải sinh non.
Cô cầm cặp sách của con trong tay, nghiêng đầu nhìn cha con bọn họ đang đy bên cạnh. Lúc này anh bỗng quay đầu, ôn nhu nói :" Cảm ơn em". Từng làn gió nhẹ nhàng thổi qua, lẫn trong tiếng gió là những tiếng cười đùa của bọn trẻ vừa tan trường. Cô bỗng cảm thấy ngơ ngẩn.