Cô đang đọc một quyển sách về kiến trúc, nghe con hỏi vậy, liền gấp sách vào, tay nhẹ nhàng đặt trên trán con, nói :" Bé con thích chú đến chơi sao?". Lúc này chỉ thấy ánh mắt bé cười đến híp cả lại, gật đầu thật mạnh :" Thích ạ".
" Có thể nói cho mẹ biết vì sao lại thích chú không?", cô muốn hiểu hơn suy nghĩ của bé con. Bé vuốt vuốt tai, suy nghĩ kỹ hồi lâu rồi mới trả lời cô :" Chú Ngôn khi gặp sẽ mang con lên thật cao, thật cao í, còn chơi điều khiển ô tô với con, chơi đánh trận với con, còn đưa con đy xem cá mập nữa ---", thứ bảy và chủ nhật nào anh cũng đến chơi với con. Bé con đã muốn bị anh làm hư mất rồi, muốn gì cũng đều được cả. Cô mới chỉ hỏi một câu mà con đã nói một tràng dài như vậy rồi. Đáy lòng bỗng cảm thấy ganh tỵ một chút với anh, mấy ngày nay bé con cứ luôn đặt tên anh ở cửa miệng!
" Thế còn chú Mộ Thiên thì sao?", cô lại hỏi vì trước kia bé rất thích Tần Mộ Thiên. Mặt bỗng nhiên đỏ lên, bé con trả lời có chút ngượng ngập :" Con cũng thích chú í". Gần đây bé toàn chơi với chú Ngôn nên tự nhiên sẽ thích chú í nhiều hơn một chút, nhưng vừa nghe mẹ hỏi như vậy thì bé liền cảm thấy có lỗi với chú Mộ Thiên, hình như đã lâu lâu rồi bé chưa nghĩ đến chú í.
" Ngày kia chú Mộ Thiên muốn mời mẹ con mình ăn cơm, con có thích không?", cô kéo chăn lại cho con, khẽ nhéo lên cái mũi nhỏ đáng yêu. Bé con gật đầu, ánh mắt tròn trịa đầy ngây thơ nhìn cô.
" Thế con muốn ăn gì nào?", cô giả bộ hỏi con. Bé con khẽ kéo áo ngủ của cô, nói :" Mẹ chúng ta đy ăn KFC đy". Cô vội lắc đầu :" Không cho". Những đồ bé con thích toàn những đồ không có dinh dưỡng. Hai tuần nay lượng đồ ăn nhanh mà con ăn đã vượt quá cả số đồ ăn trong hai tháng mất. Còn không phải tại Ngôn Bách Nghiêu sao? Chỉ cần con thích là anh liền đáp ứng không cần suy nghĩ.
Cô chợt nghĩ đến anh. Anh hiện giờ với ngày xưa quả thực khác nhau rất nhiều. Trước kia trẻ tuổi làm việc gì cũng thường nông nổi bồng bột, nhưng bây giờ ở anh phát ra một loại khí chất trầm ổn, bề ngoài thì lại lạnh lùng lãnh đạm. Nhưng mới chỉ mấy ngày ngắn ngủi ở với con thôi mà lại phảng phất bóng dáng nhiệt huyết của một thời tuổi trẻ, cùng sơn xe với con mà đùa vui biết bao.
Hiếm khi anh có cơ hội tắm cho anh, nên có một lần hai người đã muốn làm loạn cả cái nhà tắm ra. Kết quả thì anh cũng ướt sạch từ đầu tới chân, cuối cùng vẫn phải tắm một lượt nữa. Cô chỉ biết thở dài lắc đầu, khóe miệng bất giác nở một nụ cười, tuy chỉ là thoáng qua, nhưng lại nở rộ.
"Ngủ thôi bé con. Muộn rồi đấy. Ngủ ngon con nhé!", cô cúi xuống hôn chụt vào gương mặt đáng yêu của con. Bé con mắt đã mơ màng, khẽ nói :" Mẹ cũng ngủ ngon". Cô vừa đưa tay tắt đèn thì điện thoại chợt rung, trong bóng đêm số điện thoại trên màn hình hiện lên rất rõ ràng, là số của anh.
Cô ấn nút trả lời, thanh âm của anh truyền đến :" Đã ngủ chưa?". Cô ngồi hẳn dậy trả lời :" Vừa mới". Ở đầu bên kia anh chợt cười nhẹ, âm thanh rung động truyền tới tai cô, xem chừng tâm tình của anh khá tốt :" Ngày mai chúng ta đưa con đy vườn bách thú nhé? Anh vừa mới tìm hiểu được, con cũng muốn đến xem gấu mèo với hổ sao? Có một vườn bách thú ở phía nam, cũng không xa lắm --"
Cô chần chừ không muốn ngắt lời anh, nhưng rốt cục vẫn phải nói ra :" Thật ngại quá nhưng mai em với con đã có việc rồi". Anh dừng một chút mới hỏi :" Chuyện gì thế?". Anh làm sao không biết ngày mai là sinh nhật của cô, trước đó anh đã lên kế hoạch, ngày mai hai người sẽ mang bé con đy chơi vườn thú rồi đy ăn.
Cô vẫn khách sao nói :" Thật xin lỗi anh", ngay cả lời giải thích cũng tiết kiệm với anh. Cô không phải báo cáo mọi chuyện với anh nhưng chẳng lẽ cô không biết là anh cực kỳ muốn biết sao? Sự lãnh đạm của cô khiến anh không có cơ hội tiếp tục hỏi.
Màn hình máy tính vẫn sáng, anh cảm thấy có phần mất mát. Buông điện thoại trong tay xuống, tắt máy tính đy. Thế giới đột nhiên biến anh thành kẻ cô đơn.
Trước đây anh chưa từng trải qua cảm giác như thế này, anh trước đây là kẻ luôn lạnh lùng. Nhưng hiện tại sự lạnh lùng đã biến mất khi anh ở chung với bé con. Âm thanh mềm mại, tiếng cười khanh khách tràn ngập cả căn phòng. Anh thích con, muốn luôn ở bên con, muốn đặt bé con lên vai mình, muốn vòng tay non mềm của con quàng qua cổ mình ôm thật chặt.
Hôm sau không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại đến khu nhà cô, nhưng anh lựa chọn một chỗ đỗ kín đáo và khuất tầm nhìn. Rút ra vài điếu thuốc, đảo tầm mắt anh bỗng phát hiện ra hai mẹ con cô, hôm nay hai người ăn mặc thật đẹp, tinh thần cô trông cũng rất tốt, trang điểm nhã nhặn, cả người toát lên vẻ mỹ lệ động lòng người. Một tay cô nắm tay bé con, một tay nghe điện thoại.
Một chiếc xe jeep rất nhanh đỗ trước mặt cô. Một người đàn ông mở cửa xe, tuy khoảng cách rất xa nhưng anh vẫn có thể nhận ra người đàn ông kia, là Tần Mộ Thiên. Anh ta ăn vận cũng rất chỉn chu, khuôn mặt tươi cười đy đến trước mặt bé con, ngồi hẳn xuống cùng trò chuyện. Không biết anh ta nói gì nhưng bé con cười thực vui vẻ, ánh mắt híp lại thành vầng trăng khuyết tràn ngập hưng phấn.
Tay anh bất giác nắm thật chặt, anh thừa nhận là mình đang ghen đến phát điên. Đứa bé là con của anh, sự thân thiết đó đáng lẽ chỉ thuộc về anh mà thôi. Gương mặt tươi cười của Uông Thủy Mạt càng khiến anh trở nên bấn loạn hơn. Cô làm sao có thể nở nụ cười đó với một người đàn ông khác? Nụ cười thanh nhã như hoa sen chớm nở, làm rung động biết bao nhiêu người đàn ông?
Hôm nay là ngày sinh nhật cô. Cô sẵn sàng cự tuyệt anh nhưng lại đồng ý gặp mặt Tần Mộ Thiên? Tần Mộ Thiên trước kia có cùng học với anh nên tất nhiên cũng có điểm quen thuộc. Là tuýp người tự lực, dựa vào sự cố gắng của bản thân mà đạt được thành quả như ngày hôm nay. Anh thật ra cũng cảm thấy hâm mộ người đàn ông này, có thể tùy ý muốn làm gì cũng được nhưng lại đạt được thành quả lớn như vậy; không giống anh sau khi về nước liền bị cha kéo về tiếp quản công ty. Không phải anh không thích tiếp quản ngân hàng, nhưng chỉ là hy vọng mình có quyền tự do lựa chọn theo ý mình, không phải nghe theo sự sắp xếp của gia đình.
Lúc này Tần Mộ Thiên đang bế bé con lên xe, thắt dây an toàn cho bé. Uông Thủy Mạt ngồi ở ghế phụ. Xe rất nhanh đã chuyển động, biến mất khỏi tầm mắt của anh.
Anh nhìn bóng chiếc xe cứ nhỏ dần rồi biến mất hoàn toàn, ngoài đường bao xe qua lại như con thoi, cứ chiếc này rồi lại chiếc khác. Anh cảm thấy trống rỗng, đầu dựa vào ghế xe. Một lúc sau anh mới cầm điện thoại lên, ấn dãy số của cô, những con số quen thuộc dần dần hiện ra không cần phải nghĩ, sau đó đến nút gọi. " Xin chào", giọng cô vang lên qua điện thoại.
" Em đang ở chỗ nào thế?", anh không nhanh không chậm mà hỏi cô. Ngữ khí của cô cũng thực bình thản đáp lại :" Đang ở ngoài". Anh vẫn không muốn buông tha, tiếp tục hỏi :" Đang cùng với bạn bè sao?", đầu kia chỉ có tiếng cười thanh thoát của Uông Thủy Mạt truyền đến :" Đúng". " Là ai thế?", cô im lặng một hồi lâu rồi mới lên tiếng, giọng nói đầy lãnh đạm :" Không liên quan gì đến anh cả. Nếu không có chuyện gì thì xin cúp máy. Xin chào". Anh không nói gì thêm, còn cô rất nhanh đã đem ngắt cuộc gọi giữa hai người.
Uông Thủy Mạt nắm tay con bước ra khỏi thang máy, liền thấy anh đứng ở cửa, tựa như thần gác cửa vậy. Bé con nhìn thấy anh lập tức vui vẻ, ôm món đồ chơi trong tay chạy tới nói :" Chú Ngôn". Ngôn Bách Nghiêu cũng mỉm cười nhìn con :" Chú nghĩ tới bé con nên liền đến chơi với con đây".
Anh ngẩng đầu nhìn cô vẫn còn bất động ở trước cửa nói :" Như thế nào? Không muốn mời anh vào nhà sao?". Cô chỉ im lặng, tra chìa khóa vào ổ rồi mở cửa. Giúp con thay giầy rồi hỏi :" Con đy tắm luôn chứ?". Bé con đã chơi mệt cả một buổi chiều rồi nên sẽ không từ chối. Vẫn ôm đồ chơi trong tay, giọng mềm mại hỏi cô :" Mẹ ah, có thể bảo chú Ngôn tắm cho con được không hả mẹ?"
Cô quay đầu nhìn anh, anh cũng đang nhìn cô. Rất nhanh cô liền giải thích :" Bé ngoan, chú Ngôn còn có việc ---", lời còn chưa nói xong anh đã ngắt, rồi nói :" Chú không có việc gì cả". Cô chợt nhíu mày, anh còn chẳng biết cứ khi nào anh tắm cho bé thì cả hai sẽ làm loạn trong nhà tắm sao? Cuối cùng người mệt nhất vẫn là cô, người đy thu dọn tàn cục cho hai kẻ không biết nghĩ kia.
Thật vất vả mới dỗ cho con ngủ, anh buông sách xuống, bước ra phòng khách. Cô đang giúp con sửa soạn lại cặp sách. Bóng lưng cô vẫn như ngày đầu anh nhìn thấy, gầy yếu nhưng đầy tinh tế. Một hồi lâu đứng sau cô anh mới bước lên rồi nói : "Chúng ta cần nói chuyện".
Cô vẫn không quay người lại, thản nhiên nói :" Anh muốn nói chuyện gì?". Cô không cho rằng giữa hai người bọn họ có bất kỳ chuyện gì để nói với nhau cả. Chỉ mong sao anh sẽ không muốn tranh giành quyền nuôi con với cô.
Anh đy tới, tay cầm chiếc cặp sách trong tay cô, bắt cô phải nhìn thẳng vào anh :" Chẳng lẽ chúng ta không thể tiếp tục?". Khoảng cách quá ngắn khiến cô cảm nhận được, hơi thở của anh đầy mùi rượu. Chợt nhíu mày, cô nhìn anh rồi nói :" Tôi không hiểu lắm ý của anh". Bọn họ thế nào mà còn có thể tiếp tục?
Ngôn Bách Nghiêu đáp lại :" Không cần giả vờ, hãy nói cho anh biết em nghĩ gì!". Cô chỉ bật cười rồi nói :" Thật ngại quá nhưng tôi thật không hiểu anh muốn gì".
Chẳng hiểu tại sao anh lại phát giận với cô. Sáng sớm thì nhìn thấy cô vui vẻ đy chơi với Tần Mộ Thiên, đến tận bây giờ hơn 8h tối mới chịu về nhà, cô không nghĩ ngày mai con còn phải đy nhà trẻ sao? Bây giờ thì còn giả vờ trước mặt anh. Anh nắm chặt tay cô, không có ý muốn buông ra :" Em biết là anh không thể buông em với con được".
Cô cười, nụ cười càng ngày càng kéo dài, thế nhưng trong mắt anh cảm thấy thật khó chịu. " Ý anh là muốn sống cùng tôi với con?". Tim anh đập nhanh hơn, ngực phập phồng, đáp :" Đúng".
Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh nói :" Việc này thì không có khả năng. Chẳng phải thế sao?". Sắc mặt anh đanh lại, nhìn không ra cảm xúc trên đó. Nhưng cô vẫn tiếp tục nói :" Là đồ vật trước đây anh không cần, nay bỗng cảm thấy hối tiếc sao? Chẳng phải là thế sao? Là anh, chính anh là người buông tay trước. Không phải sao?". Cô đã từng đợi anh, đợi lâu như vậy, sự chờ đợi kéo dài từ năm này qua năm khác khiến cô không nhớ nổi là mình đã chờ đợi trong bao lâu. Đã từng có lúc cô và bé con là của anh, nhưng anh đâu cần?
Anh vẫn cầm tay cô trong tay mình, giận giữ nói :" Nhưng em trước đó chưa từng nói với anh rằng mình mang thai?". Nụ cười của cô bật ra mang đầy chua xót :" Tôi cách nào mà nói cho anh được? Anh đã cắt đứt mọi liên hệ với tôi, anh không nhớ sao?". Anh biết cách liên hệ với cô, nhưng đến khi về nước cũng không có một lần gặp mặt.
Anh không chống đỡ nổi. Cô liếc mắt nhìn anh rồi giằng tay ra, bước đến trước cửa sổ, ngoài kia ánh đèn đường giao hòa cùng với bóng đêm, như thực như mộng. Ban ngày thì sáng ngời nhưng ban đêm thì thâm sâu như vực. Cô gằn từng chữ một :" Lúc trước ấy là anh đã quyết tâm chia tay với tôi". Sự thật này thật lâu sau cô mới biết, vẫn nghĩ rằng anh chỉ muốn làm náo loạn một chút, thật sự là tâm đã quyết.
Anh không biết nói gì ngoài xin lỗi cô. Cô lắc đầu :" Không có gì đúng hay sai cả". Anh từng yêu cô, từng nói muốn ở với cô cả đời -- cô tin tưởng những lời kia là thật, cũng tin anh yêu cô. Nhưng tất cả là số mệnh, thời gian đã bào mòn tất cả.
Cô vẫn quay đầu ra nhìn bên ngoài :" Chỉ là tôi không còn khả năng yêu anh mà thôi". Cô có thể xem anh là bạn bè, nhưng không thể yêu anh được nữa. Cô đã già rồi, không còn như thời trẻ bất chấp mọi chuyện nữa. Chuyện tình cảm phải trải qua thì mới thấu hiểu, cô là như vậy đó. Sau khi trải qua chuyện với anh, cô đã biết cách để tự bảo vệ mình. Thâí hiểu được thì mới buông tha được.
Có người từng nói, nam nữ gặp nhau, không phải hối hận vì gặp nhau quá sớm mà là gặp nhau quá muộn. Gặp nhau quá sớm thì không thể hiểu hết được ý nghĩa của tình yêu. Gặp nhau quá sớm thì không hiểu được phải trân trọng đối phương. Anh với cô, chính là một ví dụ minh họa cho chuyện đó! Hai người bọn họ chỉ là gặp lại ở thời điểm không thích hợp mà thôi!
Cô không yêu anh, cô vĩnh viễn không muốn yêu anh. Cô nói từng tiếng vào tai anh, đáy lòng anh cảm thấy thật chua xót. Anh bước nhanh về phía cô, từ phía sau ôm lấy tâm thân gầy gò của cô, dùng sức mà nói :" Nhưng anh yêu em, Thủy Mạt. Anh rất yêu em".
Những giọt lệ nóng từ hốc mắt rơi xuống mặt, xuống cằm, rồi cổ cô. --" Yêu thì sao?". Hồi lâu sau cô mới nghe thấy âm thanh đầy mơ hồ của mình phát ra. Cô chẳng phải cũng đã từng rất yêu anh đó sao, nhưng anh đã lựa chọn không cần cô. Hiện tại cô cũng lựa chọn sẽ không cần anh!