“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao Thư Nghiên lại mất tích?”
“Em bảo cô ấy ngồi ở đây đợi, em vào nhà vệ sinh một lát nhưng khi quay lại không còn thấy người đâu nữa. Anh, hay là báo công an đi, lỡ như cô ấy xảy ra chuyện gì.”
Anh lắc đầu ngoảnh nhìn xung quanh một lượt.
Thời gian mất tích chưa tới sáu tiếng, sẽ không báo công an được. Bây giờ là ba giờ chiều, bay từ đây tới Thượng Hải phải mất chừng hai tiếng, có nghĩa phải khoảng năm giờ mới liên lạc được với Nghiên Trì.
Sân bay đông người vậy cứ tiếp tục tìm như thế cũng không phải là cách hay. Nghĩ một hồi, Tư Thịnh cùng Nghiên Vi đến khu bảo vệ an ninh xin trợ giúp qua loa thông báo.
Đứng đợi một lúc lâu vẫn không thấy động tĩnh gì cả, hay là cô đã rời khỏi đây rồi?
Cũng không có khả năng đó, cô không biết gì về nơi này nên không thể đi lung tung được.
“Camera an ninh, có thể cho chúng tôi xem không?”
Người giám sát gật đầu mở lại hình ảnh camera quay được vào ba mươi phút trước, điều không may chính là vị trí đó là góc chết camera không thể quay tới.
Hoàn toàn không có chút manh mối nào để xác định nguyên nhân không thấy cô đâu cả. Hoặc là đi lạc, hoặc là bị bắt cóc.
...
Sau hơn hai giờ đồng hồ, máy bay hạ cánh tại sân bay Thượng Hải. Nghiên Trì kéo vali xuống máy bay nhìn không khí thoáng đãng trước mắt mà cảm giác thật thiếu thốn, cô đơn. Giờ mà ngồi taxi về khách sạn thì phải mất ba mươi phút nữa. Ôi sống lưng của hắn gãy mất thôi, giờ mới thấy cảm giác mỏi lưng vì khom người hôn bé con là đáng quý vô cùng.
Mở điện thoại thấy nhiều cuộc gọi nhỡ của Nghiên Vi hắn liền gọi lại.
“Em gọi anh có việc gì à?”
“Anh họ... Không thấy Thư Nghiên đâu nữa, Thư Nghiên mất tích rồi...”
“Em nói sao?”
“Em và Tư Thịnh tìm suốt cả buổi chiều vẫn không thấy cô ấy đâu cả.”
Hắn đứng bất động một lúc, trong lòng lúc này tràn ngập cảm giác bất an.
Bé con của hắn tuyệt đối không được xảy ra chuyện!
“Em đưa điện thoại cho Tư Thịnh đi.”
Nghiên Vi theo lời truyền máy sang cho anh.
“Bây giờ hai người đang ở đâu?”
“Chúng tôi vẫn đang ở sân bay.”
Nghiên Trì bóp trán trấn tĩnh lại cảm giác bất an, “Hai người về đi, lúc này vẫn không thấy người thì có lẽ đã không còn ở đó rồi. Còn nữa, cậu gọi cho đối tác hoãn lại cuộc hẹn này, bây giờ tôi sẽ về ngay.”
“Được rồi, giờ này không còn chuyến bay nào về Bắc Kinh nữa... Cậu biết lái trực thăng đúng không? Tôi có người bạn ở Thượng Hải là chuyên viên kỹ thuật về trực thăng, tôi sẽ liên lạc với cậu ta cho cậu.”
“Cảm ơn.”
Thư Nghiên, đợi tôi, tôi nhất định sẽ tìm được em!
Lâu rồi không luyện lái trực thăng, cảm giác bây giờ cũng không tệ, chỉ có điều tốc độ so với máy bay có lẽ sẽ chậm hơn một chút.
Hẹn gặp nhau tại Nghiên Thị, Nghiên Trì tới nơi đã hơn sáu giờ tối, mọi sự mệt mỏi hay đói bụng đều không còn đâu nữa mà hoàn toàn đã bị cảm giác lo lắng lấn át cả rồi.
Cả ba người quay lại sân bay để lấy bản sao của đoạn camera, chắc chắn sẽ phát hiện ra điều gì đó.
“Chỗ Thư Nghiên ngồi trước khi mất tích đâu?”
“Hàng ghế thứ sáu, em bảo cô ấy đợi ở đó.”
Nghiên Trì bước đến tìm kiếm thứ gì đó, cuối cùng nhặt được chiếc vòng tay. Quả thật đúng như hắn dự đoán...
“Bé con bị bắt cóc rồi.