• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghiên Thị sắp tới sẽ có một kỳ nghỉ dành cho nhân viên với thời hạn ba ngày, nhưng phải đợi đến khi công ty thành công ký hợp đồng với một doanh nghiệp bên nước ngoài đã. Vậy nên cả công ty trong thời gian này bận rộn vô cùng.

Nghiên Trì căng mắt ngồi lên kế hoạch cho dự án sắp tới, lúc hắn bước chân vào trong căn phòng này đã là năm giờ trước, tới tận bây giờ vẫn chưa thấy ra khỏi và đương nhiên chiếc ghế tổng giám đốc cũng bị hắn làm nóng suốt năm giờ đồng hồ.

Hắn cũng đã báo trước cho Thư Nghiên là trưa nay sẽ không về, dạo này có vẻ bỏ bê cô quá rồi. Chỉ cần cố thêm vài ngày nữa thôi, hắn sẽ bù đắp lại tất cả.

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, sau đó là Tư Thịnh đẩy cửa bước vào.

Hắn không ngước nhìn mà chỉ nghe được tiếng thở dài. Sao lại đến nữa rồi?

“Nghiên Trì, đã nhiều ngày vậy rồi sao không thấy Nghiên Vi đến tìm thôi nữa?”

“Tư Thịnh này, cậu có phát hiện số lần cậu tìm tôi vì Nghiên Vi còn nhiều hơn vì công việc không?”

Hở một chút lại nghe “Sao dạo này không thấy Nghiên Vi nhỉ?”, “Nghiên Vi có tới tìm cậu không?”, “Nghiên Vi có nói gì với cậu không?”. Riết rồi cái tên Nghiên Vi suốt ngày cứ ong ong mãi trong đầu hắn, nhưng nhìn thấy Tư Thịnh mới là điều đáng sợ hơn nhiều!

Lúc trước là tình theo người chạy, bây giờ tình chạy người theo chăng?

Nhờ chuyện phỏng vấn lần đó mà công ty dạo gần đây chẳng còn thấy bóng dáng Nghiên Vi ra vào nữa.

“Tôi thấy lạ nên mới hỏi cậu thôi.”

“Suy nghĩ trong đầu con bé ấy làm sao tôi biết được, cậu có hỏi tôi cũng vô dụng. Còn cậu dạo này rất kỳ lạ, khai thật đi, có phải thích Nghiên Vi rồi không?”

Tư Thịnh bật cười ha hả quay mặt sang hướng khác. Anh cũng cảm thấy bản thân mình dạo này rất kỳ lạ, luôn rất tò mò về Nghiên Vi mà không biết tại sao lại như vậy.



Thích sao? Thời còn đi học anh cũng đem lòng yêu thích một người, nhưng mà cảm giác lúc này lại không giống cảm giác lúc đó, chắc là không phải đâu.

“Không thể nào. Tại thấy cậu chẳng quan tâm gì đến em ấy nên tôi chỉ thay cậu quan tâm thôi.”

Ồ, là vậy sao? Lời bịa đặt chẳng đáng tin chút nào!

Anh cao thượng như thế từ khi nào vậy?

May nhờ có trợ lý tổng giám đốc kịp thời giải vây, cậu ta gõ cửa vào chuyển lời, “Nghiên Tổng và Tư phó tổng, chủ tịch cho gọi hai anh.”

Hửm... Cho gọi cùng lúc hai người là có đại sự gì cần bàn ư?

Cả hai cúi đầu khép nép đứng trước chủ tịch Nghiên, vì là ở công ty nên thái độ nghiêm túc khác hẳn thường ngày.

“Dự án làm tới đâu rồi?”

“Sắp xong rồi thưa chủ tịch.”

Ông gật đầu đảo mắt nhìn hai người đàn ông trước mặt một lượt rồi tiếp tục hỏi, “Hai đứa có ý định gì cho kì nghỉ sắp tới chưa?”

Hai ánh mắt không hẹn mà gặp nghi hoặc nhìn nhau. Câu hỏi này là có ý gì đây, nên nghĩ theo chiều hướng tích cực hay tiêu cực mới phải?

“Không cần kì nghỉ gì đâu ạ, chúng con sẽ tận lực dốc hết lòng vì Nghiên Thị.”



Chủ tịch Nghiên nghe xong liền bật cười, muốn qua được mắt của ông thì thái độ cần phải chân thành thêm chút nữa mới được.

“Thôi được rồi, tưởng ta không biết hai đứa muốn gì à? Kỳ nghỉ cứ việc nghỉ ngơi, đưa Thư Nghiên và Nghiên Vi đi đâu đó chơi, đám trẻ tụi con cũng lâu rồi không được thư giản thoải mái mà đúng không? Không cần lo, công ty ta còn quản được.”

Thực sự vậy sao?

Ông bình thường không quá nghiêm khắc nhưng đối với công việc lại nghiêm khắc vô cùng, lại cho hai trụ cột của công ty nghỉ tới ba ngày lận?

Khoé môi giật giật, Nghiên Trì có hơi không tin lắm đành phải thử lại lần nữa, “Như thế làm sao được, một mình chủ tịch sao có thể chứ.”

“Không nói nhiều nữa, đây là mệnh lệnh.”

“Vâng thưa chủ tịch!”

Hai người cúi chào rồi nhanh chóng rời khỏi, vừa bước chân ra liền bung xoã tâm trạng, vẻ mặt đắc ý nhìn nhau.

Đây chính là món quà tuyệt vời nhất cho những ngày làm việc vất vả này, chỉ cần hợp đồng thành công thì trong ba ngày đó tha hồ mà hưởng thụ.

Nghiên Trì vui vẻ trở về phòng, quên luôn cả cảm giác đau nhức ở lưng vì ngồi quá lâu. Hắn hướng về khung ảnh nhỏ của Thư Nghiên đặt trước bàn làm việc ngắm nhìn một lúc lâu.

Thật mong tới ngày đó, hắn sẽ đưa cô đi chơi để cô được mở mang tầm mắt và có những phút giây ở bên nhau thật hạnh phúc.

Bỗng nhiên hắn lại thở dài, nhưng trước hết phải làm cho xong đống việc này đã, giải quyết càng nhanh càng tốt, không được để lãng phí dù chỉ một giây.

Bé con đợi anh, anh sẽ về sớm thôi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK