• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phòng phẫu thuật, Tư Duệ sốt ruột, lo lắng cho tình trạng của anh. Nãy giờ đã bốn tiếng trôi qua rồi.



- "Bác sĩ Hàn! Liệu anh ấy có sao không?"



Cô sốt ruột hỏi.



- "Anh ta bị chấn thương khá nặng..."



- "Phiền anh hãy cứu anh ấy, nhất định..."



Tư Duệ tự dưng thấy mất tỉnh táo, mọi hình ảnh trước mặt bỗng mờ ảo, còn hơn buồn nôn nữa. Cô chợt nhớ ra ban nãy, vì vội chạy theo anh tới phòng cấp cứu mà cô quên uống thuốc, chắc vì vậy nên bây giờ bệnh cũ của cô lại tái phát rồi. Không được! Lam Tư Duệ! Cố lên. Cô lắc lắc đầu trấn an và động viên để bản thân tỉnh táo lại.



- "Bác sĩ Lam! Cô sao vậy? Cô ra nhiều mồ hôi quá!"



Một cô y tá đứng bên cạnh thấy cô là lạ, liền lên tiếng.



- "Tôi...không..."



Thế nhưng Tư Duệ còn chưa kịp nói hết thì cả cơ thể cô đã ngã xuống dưới sàn nhà.



- "Bác sĩ Lam! Bác sĩ Lam! Cô làm sao vậy? Cô tỉnh lại đi!"



Vì ca phẫu thuật đang diễn ra nên chỉ có một số y tá giúp cô ra ngoài cấp cứu mà thôi. Hai tiếng sau thì ca phẫu thuật kết thúc, Hàn Tuấn Kiệt đi ra ngoài, lúc đó có tài xế và quản gia ở đó, họ liền nắm lấy tay bác sĩ và hỏi:



- "Bác sĩ Hàn! Thiếu gia nhà chúng tôi sao rồi ạ?"



- "Hiện tại bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, cũng may là được đưa tới bệnh viện kịp thời, nếu không thì...Tuy nhiên cần phải theo dõi chấn thương ở đầu, và xương sườn mới được bó lại nên tạm thời chưa thể cử động được. Bây giờ bệnh nhân đã được đưa đến phòng hồi sức VIP, lát nữa người nhà có thể vào thăm rồi."



- "Cảm ơn bác sĩ!"



Hai người họ đồng thanh đáp. Hàn Tuấn Kiệt chợt nhớ tới cô, vội cáo từ rồi đi xem cô thế nào.



Tư Duệ được đưa tới phòng bệnh, bác sĩ làm khám và xét nghiệm cho cô lại chính là Dương Vân.



Nhưng hiện tại cô vẫn đang hôn mê, Dương Vân đang trầm mặc nhìn người con gái này, khẽ lắc đầu. Một lúc sau, Hàn Tuấn Kiệt đi vào, thấy cô còn chưa tỉnh, anh ta liền hỏi Dương Vân:



- "Bác sĩ Dương! Bác sĩ Lam cô ấy sao rồi?"



- "Bác sĩ Lam cô ấy do mệt quá nên ngất thôi. Tôi đang truyền nước cho cô ấy, chắc lát nữa sẽ tỉnh lại thôi. Anh vừa kết thúc ca phẫu thuật, chắc cũng mệt rồi, vậy nên hãy đi nghỉ ngơi đi. Tôi ở đây đợi bác Lam tới."



- "Vậy tôi đi trước nhé. Lát nữa tôi qua thăm cô ấy."



- "Được."_____Dương Vân cười đáp.



Khoảng 15 phút sau thì Tư Duệ tỉnh lại, cô mơ màng nhìn mọi thứ xung quanh.



- "Cô tỉnh lại rồi à?"



Thấy cô mở mắt, Dương Vân liền hỏi.



Nghe thấy giọng nói có chút quen, Tư Due bèn đảo mắt một lượt rồi dừng lại khi nhìn thấy Dương Vân đứng đó.



- "Sao anh lại ở đây? Sao tôi lại nằm đây?"



- "Cô bị ngất trong phòng phẫu thuật, cô quên rồi sao? Với lại tôi là Viện trưởng ở đây mà cô không biết sao?"



Thực ra khi nghe tin Chu Thiệu Huy cấp cứu thì anh đã xuống xem tình hình thì vừa đúng lúc bên trong thông báo Lam Tư Duệ bị ngất, mà cô gái này trước đây từng có quan hệ với Chu Thiệu Huy nên anh rất chú ý. Thế nên khi cô ngất đi thì chính anh đã khám cho cô.



- "À~~ Xin lỗi anh. Nhưng mà Chu Thiệu Huy anh ấy sao rồi? Phẫu thuật xong chưa?"



Tư Duệ lập tức nghĩ tới anh, liền hỏi.



- "Cậu ta ổn rồi. Trước hết cô hãy lo cho bản thân mình trước đi. Cô biết là bác sĩ mà có bệnh tâm lý thì không thể thực hiện các cuộc phẫu thuật lớn mà đúng không?"



- "Viện trưởng, anh nói vậy nghĩa là sao? Chẳng lẽ anh..."



- "Phải. Tôi biết rồi. Ban nãy tôi làm xét nghiệm cho cô phát hiện lượng thuốc an thần khá cao trong máu của cô, chứng tỏ cô uống rất nhiều. Với tư cách là một bác sĩ thì cô phải biết điều này chứ? Từ nay cô sẽ chỉ được phép tham gia vào các cuộc tiểu phẫu mà thôi."



Dương Vân nghiêm túc nói.



- "Không, mong anh hãy để tôi làm công việc hiện tại đi. Tôi hứa sẽ rèn luyện để thay đổi, chẳng qua là bây giờ tôi mới tốt nghiệp nên chưa quen..."



Tư Duệ khẩn thiết cầu xin.



- "Không được. Điều đó vốn không tốt cho sức khỏe nếu cô dùng mỗi ngày, đặc biệt là cô còn đang mang thai nữa. Sẽ không tốt cho thai nhi đâu."



Hai từ "mang thai" khiến Tư Duệ bàng hoàng, tai cô như có một dòng điện chạy qua, như không tin được vào tai mình, cô bèn hỏi lại:



- "Anh nói tôi mang thai ư?"



- "Phải. Cái thai được 3 tuần rồi. Ba đứa bé có phải là...Chu..."



Tư Duệ liền nghĩ tới anh, cô đang mang thai con của anh sao? Trong suốt thời gian hai người bên nhau, anh đều dùng biện pháp phòng tránh, nhưng chỉ có ngày hôm đó, đêm cuối hai người ở bên nhau, anh vì say nên không có dùng bao, còn cô thì cũng quên không uống thuốc (do chấn động vì việc anh nói chia tay). Nhưng chẳng lẽ chỉ một lần đó liền mang thai sao?



- "Bác sĩ Dương! Xin anh đừng nói cho Thiệu Huy biết. Chúng tôi đã chia tay rồi."



- "Thế bây giờ đứa bé này cô định làm thế nào? Đừng nói với tôi là cô sẽ bỏ nó đi nhé?"



- "Anh...hãy cho tôi chút thời gian suy nghĩ được không? "



- "Vậy thì...tạm thời tôi sẽ giữ bí mật với cậu ta giúp cô."



Dương Vân chần chừ một lúc rồi đáp.



- "Vâng, cảm ơn anh."



- "Vậy cô nghỉ ngơi đi."



Dương Vân nói rồi rời khỏi phòng bệnh. Lúc này chỉ còn mình cô, Tư Duệ đưa tay lên xoa bụng mình, lẩm bẩm:



- "Con à! Tại sao con lại tới vào lúc này? Bây giờ mẹ biết phải làm sao đây?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK