• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Thấy không khí có phần căng thẳng, tiểu Ngãi liếc nhìn mẹ mình một cái, bà liền hiểu ý đi đến giải vây.



- A, là Hạo Nhân về rồi đó sao, vào nhà đi, vào nhà đi.



Khải Trạch nắm tay cô kéo qua một bên, Quý Hạo Nhân cười cười đi đến chào hỏi với dì rồi cùng dì đi vào nhà.

Tiểu Ngãi thở phào một hơi, lúc nãy cô còn tưởng chiến tranh sẽ xảy ra làm tim cô muốn rơi ra ngoài luôn.

Mộc Di đi đến chổ tiểu Ngãi.



- Chuyện này là sao vậy, Hạo Nhân về nước em cũng không cho chị biết, còn đưa anh ta về nhà.

Em nói không được chị liền đem ảnh hồi nhỏ của em cho bọn tiểu Hân xem.



Tiểu Ngãi vẻ mặt thống khổ, tại sao chị lại luôn lấy ảnh mình hồi bé ra uy hiếp mình vậy chứ, quả thật là đồ không có lương tâm mà!

- Chị, em nào biết hôm nay chị sẽ về cơ chứ.

Anh Hạo Nhân vừa về nước hôm qua, hôm nay anh ấy gọi cho em muốn đến nhà thăm mẹ, tiện đường đưa em về đây.

Em nào ngờ đụng mặt chị cùng anh rể.




Mộc Di trừng mắt nhìn cô, sao đó lại liếc về Khải Trạch đang đứng phía sau.

Từ khi Hạo Nhân xuất hiện anh liền trầm mặt không nói, hai mắt lạnh nhạt, cả cơ thể đều toả khí lạnh.

Chẳng lẽ tức giận rồi? Mộc Di vừa nghỉ vừa nhìn anh, Khải Trạch nhận ra cô nhìn mình thì liền đi đến nắm tay cô đi vào trong, tiểu Ngãi thấy thế cũng chạy theo.



Bên trong, Quý Hạo Nhân đang ngồi trên sofa nói chuyện cùng dì, hai người tựa hồ rất vui vẻ.

Thấy bọn cô đi vào, dì liền cười gọi ba người ngồi xuống.



- Mấy đứa ngồi một lát, dì vào làm cơm, rất nhanh liền ăn.



Mộc Di định đáp lời thì tiểu Ngãi đã vội nói trước.



- Mẹ, con giúp mẹ!

Nói rồi liền chạy theo, bỏ lại ba người kia bên ngoài phòng khách.

Thấy cô đi theo vào, bà Hoa - cũng tức là dì của Mộc Di liền ngạc nhiên.



- Sao con cũng vào đây?

Tiểu Ngãi vẻ mặt thận trọng nói với bà.



- Mẹ, chiến trường nguy hiểm, con muốn ở bên người!

Bà Hoa liền dùng củ cải đánh vào đầu cô một cái, tiểu Ngãi a a hai tiếng rồi cười hì hì.



Bên ngoài, vợ chồng Mộc Di ngồi một bên, còn Hạo Nhân thì ngồi đối diện hai người.

Không khí có phần gượng gạo, kì quái, Mộc Di không chịu được bèn cất giọng trước hỏi thăm Hạo Nhân.



- Anh về cũng không gọi điện báo em một tiếng.



Quý Hạo Nhân cười cười.



- Anh gọi điện báo cho em, em có thể đi sân bay đón anh sao?

Mộc Di định nói " có thể chứ" lời còn chưa ra khỏi miệng thì người bên cạnh đã lên tiếng trước, giọng tràn đầy mùi thuốc súng.



- Tức nhiên là không thể!


Mộc Di á khẩu, ão não xoay mặt nhìn anh thì thấy anh đang nhìn Hạo Nhân, ánh mắt sắt như dao.

Vậy mà Hạo Nhân ở đối diện cũng không sợ hãi, còn dùng mắt đối mắt với anh.

Hai người cứ như thế mà trừng nhau, nếu như là trong phim thì ắt hẳn ở giữ hai người sẽ có sấm sét đó.



Mộc Di hắng giọng một cái.



- Ơ, em vẫn còn ngồi ở đây hai người đừng nên liếc mắt đưa tình như thế, em rất ngại!

Hai người kia đồng loạt hừ một tiếng, rồi đồng loạt xoay người không nhìn đối phương.



Mộc Di: ".

.

.

"

Lúc này tiểu Ngãi đi ra phòng khách nói cơm đã làm xong, gọi mọi người vào ăn cơm.

Trước khi tới đây, Mộc Di cùng Khải Trạch đã có ăn trước nhưng dì đã làm cơm hai người cũng không tiện từ chối.

Cả bốn người đi vào phòng bếp, trên bàn đã dọn sẵn cơm và món ăn, một canh ba mặn nhìn rất đẹp mắt.

Mọi người liền tự động kéo ghế cho mình, đến khi Mộc Di định kéo ghế ra thì đột nhiên trên ghế cô xuất hiện hai bàn tay, không cần nói cũng biết là hai kẻ rỗi hơi kia.



- Em kéo được, hai người tự kéo cho mình đi.



Cả hai người kia đưa mắt trừng nhau, Mộc Di thở dài kéo ghế ngồi xuống.

Đến khi ăn cơm, lại xảy ra đại chiến mà kẻ bị tổn thất nhiều nhất cư nhiên lại là cô.

Hai người đàn ông cứ luân phiên gắp thức ăn cho cô, bà Hoa và tiểu Ngãi ngồi đối diện chỉ biết im lặng mà ăn không tham gia chiến sự.

Rất nhanh chén của Mộc Di đã trở thành một ngọn núi đồ ăn nhỏ.

Cô liền cảm thấy phiền phức nổi giận đùng đùng.



- Dừng lại! - thấy hai người kia dừng tay, cô liền nói tiếp- Em có tay, hai người không cần gắp thức ăn cho em.



- Di Di - Khải Trạch định nói thì cô liền trừng anh, thế là đành nuốt luôn câu nói vào bụng.



Ở bên kia Quý Hạo Nhân cũng định mở miệng nhưng lại thôi, trước hết ăn cơm.




- Dì, làm phiền dì rồi!

Mộc Di cảm thấy hơi áy náy, bữa cơm vốn dĩ rất tốt bởi vì cô liền trở nên lộn xộn.

Bà Hoa cười cười xua tay, việc này không có gì, không có gì.



Bữa cơm lại tiếp tục, lần này có vẻ yên tĩnh hơn.

Mộc Di đem thức ăn đưa vào miệng nhưng đột nhiên lại muốn nôn ra, tay cô bụm miệng chạy vào nhà vệ sinh, Khải Trạch liền đứng lên chạy theo cô, Quý Hạo Nhân cũng theo sao.



Mộc Di ở bên trong nôn một trận, ruột gan cũng muốn nôn cả ra ngoài.

Mặt cô xanh lét, mồ hôi trên trán tuôn ra.

Khải Trạch ở bên ngoài đập cửa, giọng vô cùng lo lắng sốt ruột.



- Di Di, Di Di, em sao rồi!

Cửa mở ra, Mộc Di bên trong đi ra.

Quý Hạo Nhân liền tiến lên muốn đỡ cô, Khải Trạch liền giành trước đem cô ôm vào lòng.

Hạo Nhân nhíu mày hỏi.



- Tiểu Di, em sao thế?

- Em bị thai nghén.



- Em có thai? Với hắn ta?

Khải Trạch liền đem cô ôm chặt hơn, đem đầu cô ép vào ngực mình không cho cô nói chuyện.

Mộc Di buồn cười mặc kệ anh, đồ tính khí trẻ con.



- Cô ấy là vợ tôi, không có thai với tôi chẳng lẽ lại có với anh?


.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK