Khải Trạch từ phòng bếp đi ra ngoài phòng khách, Đậu Đậu nhìn thấy anh liền gọi một tiếng.
- Chú!
- Đậu Đậu, mẹ con về rồi à?
- Dạ, mẹ về.
Vừa lên lầu!
Khải Trạch gật gật đầu, anh liếc nhìn cánh cửa đang đóng chặt ở trên lầu, hừ lạnh.
Tô Mộc Di, em cuối cùng cũng chịu về rồi à?
Mộc Di ở trên lầu sau khi tắm xong thì ra khỏi phòng.
Cô đi xuống lầu, Đậu Đậu vẫn đang ngồi trên sofa, trong phòng bếp không còn phát ra tiếng động.
Cô nhìn một lượt cũng không thấy chị Vương đâu cả, nghi hoặc hỏi con trai.
- Đậu Đậu, dì Vương đâu rồi?
Cậu bé nghe mẹ hỏi dì Vương thì ngẩn lên, sau đó nhíu nhíu đôi mày bày ra dáng vẻ suy nghĩ.
Mộc Di bậc cười thành tiếng, xoa đầu cậu.
- Ông cụ non!
- Mẹ ơi, dì Vương đâu có đến ạ!
Chị Vương không đến sao? Vậy ai ở trong bếp, chẳng lẽ là trộm!
- Đậu Đậu, vậy trước lúc mẹ về, con ở đây với ai?
Ở với ai sao?
- Với chú ạ! Chú ở nhà lớn ấy!
Mộc Di trừng to hai mắt, tim cô bắt đầu đập nhanh đến không kiểm soát được.
Cô thật sự không đoán được là Khải Trạch sẽ đến nhà cô, có phải anh đã phát hiện rồi hay không?
Cô đi vào nhà bếp, thấy trên bàn ăn có vài món ăn được đậy lại.
Cô bước đến gần và nhìn rõ hơn những món đó.
Đều là những món cô thích!
Bị phát hiện rồi!
Nhưng tại sao anh lại không gặp cô?
Anh là đang muốn làm gì?
Mộc Di mang theo tâm trạng hỗn loạn mà đi ngủ.
Đêm hôm đó, cô ngủ không yên giấc.
Ngày hôm sau
Mộc Di từ sớm đã mang theo Đậu Đậu ra ngoài, cô nghĩ nếu như anh đã biết cô trở về vậy thì cô cũng không muốn trốn nữa.
Việc đầu tiên cô muốn làm là đến thăm dì của mình.
Hai năm rời đi, cô không biết dì có sống tốt không, sức khoẻ thế nào?
Khi đứng trong thang máy của tiểu khu nhà dì cô, Mộc Di cảm thấy hơi lo lắng.
Lần gặp này cô khẳng định mình sẽ bị dì mắng té tát.
Cửa thang máy mở ra, cô dắt tay Đậu Đậu đi đến trước cửa nhà dì.
Chần chừ không biết có nên bấm chuông không thì bên trong có người mở cửa.
Cánh cửa mở ra, bà Hoa tay cầm túi rác hai mắt ánh lên vẻ kinh ngạc xúc động khi nhìn thấy người đến.
Mộc Di nhìn thấy bà thì hai mắt bắt đầu nóng lên, gọi một tiếng.
- Dì!
- Tiểu Di, con bé chết tiệt này, con còn biết trở về à! Hai năm qua con đã đi đâu vậy hả, không một tin tức, con có biết dì lo lắng cho con cở nào không hả?
Bà Hoa nghẹn ngào trách mắng cô, bà ôm lấy cô, Mộc Di cũng ôm bà, hai người xúc động rơi nước mắt.
Một lát sau
Mộc Di và Đậu Đậu ngồi trên ghế, bà Hoa mang lên hai cốc nước rồi cũng ngồi xuống kế bên Đậu Đậu.
Bà nhìn thằng bé sau đó nước mắt lại muốn rơi, Mộc Di có phần lo lắng, cô cầm lấy tay bà an ủi.
- Dì, dì đừng khóc, không phải hai mẹ con của con đã về rồi sao.
Dì xem, Đậu Đậu có phải rất ngoan rất đáng yêu không?
- Ừa, thằng bé rất ngoan giống hệt con hồi nhỏ vậy.
Cô dở khóc dở cười, cô lúc nhỏ không có nghịch như Đậu Đậu đâu.
Lại còn dẻo miệng, làm nũng nữa chứ!
- Phải rồi, con trở về tiểu Trạch có biết không?
Nhắc đến việc này cô lại phiền lòng.
- Chắc là biết!
Bà Hoa không vừa lòng với câu nói của cô, bà đưa tay cốc vào trán cô.
- Cái gì mà chắc là biết.
Dì nói cho con hay, tiểu Trạch quả thật là một người đàn ông vô cùng tốt, hai năm nay con đi nó luôn chạy đến đây trò chuyện với bà già này, sợ ta đau buồn.
Mộc Di, tiểu Trạch rất yêu con, chuyện lúc trước chỉ là hiểu lầm, con đừng trách nó nữa.
Con mang Đậu Đậu đi hai năm, đối với nó đã là một hình phạt rồi, con trở về đi.
Đậu Đậu cũng cần cha, cần một mái ấm!
Mộc Di biết chứ, cô và anh tách ra hai năm, tình cảm của hai người vẫn y như lúc đầu.
Cô cũng biết Đậu Đậu cần có một người cha, cần một mái ấm đầy đủ.
Nhưng, cô thật sự không dám đến tìm anh, cô không có mặt mũi trở về.
Cô nhớ lại bản thân của hai năm trước, thật ấu trĩ và ngu ngốc.
Cô biết anh nhất định hận cô, hận cô không tin tưởng tình cảm của anh, hận cô mang con của anh đi, hận cô chỉ biết trốn chạy, hận, rất hận!
Xoa đầu con trai bé nhỏ, cô nở nụ cười gượng gạo.
- Con biết rồi ạ, con sẽ tìm anh ấy.
Bà Hoa gật đầu, trong lòng thở phào một hơi, chuyện của những người trẻ tuổi bây giờ bà không tiện can thiệp, chỉ có thể nói bấy nhiêu mà thôi.
Người có tình ắt sẽ đến được với nhau!
Mộc Di nói chuyện với dì thêm một lát rồi bế Đậu Đậu về.
Lúc này đã trưa, cô ôm Đậu Đậu trên tay đi đến tập đoàn Thịnh Nguyên.
Lòng cô có hơi hoảng, cô cũng không biết tại sao lúc lên xe lại vô thức nói ra nơi này với tài xế.
Hiện tại đã đến trước cửa, cô lại không dám đi vào.
Đậu Đậu được mẹ bế, cậu bé đưa mắt nhìn cảnh vật lạ lẫm xung quanh.
Nơi này thật lớn, thật đẹp.
- Mẹ, chúng ta vào đi ạ!
Mộc Di nghe con nói vậy lòng càng chùng xuống, cô không muốn vào a, rất mất mặt.
Suy nghĩ gì đó, cô nhìn sang Đậu Đậu, rồi lại nhìn vào bên trong.
Có trò vui rồi.
- Đậu Đậu, con có muốn gặp chú hàng xóm không?
Cậu bé không nghĩ ngợi liền gật đầu như giã gạo, nụ cười trên môi cô càng rạng rỡ.
Một lúc sau
Hai cô nhân viên tiếp tân của tập đoàn Thịnh Nguyên đang đứng trước một đứa trẻ hai tuổi.
Hai người vô cùng thắc mắc mà hỏi thằng bé.
- Cậu bé à, con đi lạc vào đây sao? Cha mẹ con đâu?
Đậu Đậu đeo balo nhỏ không sợ hãi mà lên tiếng, cậu bé theo lời mẹ dặn mà trả lời.
- Cha con làm ở đây ạ!
- Cậu bé, cha con tên là gì? Hai cô sẽ giúp con tìm.
Cậu bé này quả thật là đáng yêu hết chỗ nói, hai cô nhân viên động lòng rồi.
Bé cần giúp đỡ sao, hai dì nhất định sẽ giúp!
- Cha con tên là Du Khải Trạch!
Hai cô nhân viên đơ ra, cái tên này không phải là chủ tịch hay sao? Đây ắt hẳn là lừa gạt rồi, chủ tịch làm sao có con lớn như vậy.
- Cậu bé, nơi này không phải là chỗ chơi đâu.
Bé mau nói số điện thoại, dì sẽ gọi cho mẹ con đến đón con.
Đậu Đậu lắc đầu, kiên quyết nói.
- Con không đi, con muốn gặp cha!
Hai cô nhân viên nhíu mày, chuyện này không biết phải giải quyết thế nào, chắc phải gọi bảo an.
Một người định gọi bảo an tới thì đột nhiên nghe cậu bé gọi lớn, nhìn về phía đó chính là thang máy dành riêng cho chủ tịch và trợ lý.
Mà lúc này chủ tịch và trợ lý Tống lại từ bên trong đi ra.
Đậu Đậu nghe lời mẹ dặn, cậu bé liền lao về phía anh, ôm lấy chân anh gọi lớn.
- Cha!
.
Danh Sách Chương: