• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ nhà Patrick về, Abby vẫn ở Nashville thêm mấy ngày để giải quyết công việc. Ngay trên xe nàng đã nhận được tin nhắn, rồi cười cười. Hắn hỏi:

- Có gì mà khiến em vui vậy?

- Cũng không có chuyện gì. – Nàng bấm bấm trên điện thoại – Mai anh có rảnh đi chơi golf với em không?

- Anh vẫn phải tập cho vòng loại trực tiếp. – Keith nhíu mày, yêu cầu này của Abby hình như tùy hứng hơn thường lệ.

- Vâng. – Nàng làm vẻ mặt hơi hờn dỗi – Đối tác mời em đi mà em chơi không tốt lắm, nên hơi ngại thôi.

Hắn vui vẻ nắm tay nàng, vừa về tới nơi là xách đồ đi tập. Abby ở nhà một mình, dọn dẹp và kê lại một số thứ trong nhà để hứng sáng nhiều hơn. Gần đây, Keith không còn khó chịu khi một số thứ trong nhà bị xê dịch nữa.

Đối tác mà nàng nói tới, không ai khác chính là Amy Adams, chủ của của đội Titans. Lần này, bà kéo Phó chủ tịch giải nhà nghề, Jacob Lionelson đến cùng. Thế nên, cơ hội của nàng rất rộng mở.

Abby quả thực không tệ khi chơi golf. Ngay cả Lionelson cũng phải ngạc nhiên với những đường bóng thẳng của nàng. Ông ta vui vẻ:

- Với những lỗ ba gậy thì quả thực là không đánh được cô. Nếu bốn gậy thì thắng được một chút khoảng cách thôi.

Amy rất thích cá tính của Abby nên cũng chống lưng cho nàng một chút:

- Đấy là vì cô ấy nhỏ nên không có sức đánh xa thôi. Cơ mà trong kinh doanh thì nhỏ người không hẳn là vấn đề. Tầm nhìn mới quyết định.

Lionelson cười cười. Gia đình Adams sở hữu đội bóng từ lâu đời nên ông ta cũng không thể không nể mặt. Cơ mà cho Abby một cơ hội cũng không sao. Ông ta nhìn nàng thêm mấy lượt, nếu không phải có điều gì đặc biệt thì cũng không thể lọt vào đôi mắt khó tính của Amy Adams đâu. Jacob Lionelson bàn sơ bộ với nàng về nhu cầu và các kế hoạch kí kết thẳng với bên tổ chức giải.

Chẳng mấy chốc, nàng cũng phải về Philly. Hắn vừa lái xe chở nàng ra sân bay, vừa thở dài:

- Chúng ta đều bận rộn như vậy. Ở cùng một nơi sẽ tốt hơn. harry potter fanfic

Abby cũng biết thế nhưng sự nghiệp của nàng ở Philly đang dần ổn định. Nàng muốn về với hắn cũng không ngay được. Trước đây, nàng từng vì Vance mà có việc ở New York cũng cương quyết ở lại Nashville. Tuy sau này cũng tốt nhưng khi ly hôn rồi nàng không thể ngừng nghĩ về cơ hội đã mất kia. Lần này dù yêu Keith, Abby vẫn muốn tôn trọng bản thân hơn một chút. Nàng dướn người hôn hắn. Thế giới xung quanh như hoàn toàn biến mất. Hạnh phúc có lẽ chính là như thế này.

* * *

Abby vừa về tới căn hộ của mình thì thấy Sloane đứng đợi dưới cửa, đang muốn nhắn tin cho nàng. Dù hơi ngạc nhiên nhưng nàng vẫn tươi cười nói với anh ta:

- Anh đợi em cất đồ xong đã rồi mình xuống cà phê được không?

Họ ngồi xuống quán ngay cạnh nhà, vẫn là những câu chào hỏi xã giao trước. Sloane mở miệng:

- Em dạo này ổn chứ?

- Em vẫn thế mà. – Nàng đáp – Anh có chuyện gì không?

- Mấy hôm trước mẹ anh giận nên cãi nhau với ba. Bà nói thẳng cho anh chuyện mà Jacob và ba anh đã làm với em. Anh.. anh thay họ xin lỗi em

- Không phải lỗi của anh mà. – Nàng hít một hơi thật sâu – Đúng ra em phải nói với anh về chồng cũ của mình nhưng Vance bị bệnh là chuyện rất nhạy cảm. Em chỉ cần họ đừng gây khó dễ cho anh ấy là tốt rồi.


- Anh sẽ không để họ làm thế. – Sloane nói rất chắc chắn – Nhưng còn chúng ta..

Abby biết Sloane muốn nói đến chuyện tiếp tục hẹn hò liền lắc đầu, gương mặt thoáng lộ một ý xuân:

- Cảm ơn anh nhưng em nghĩ.. em đã tìm được sự yên tâm của mình rồi.

- Thế thì tốt.. – Sloane gật đầu rồi dùng giọng đùa giỡn –.. anh vẫn thấy em có chút không công bằng với anh.

- Không công bằng sao? – Nàng vui vẻ hỏi.

- Phải – Anh ta thở dài nói – Hồi còn yêu Vance, có vấn đề hay ấm ức gì, em đều chạy đến anh ta. Lần này ấm ức nhiều như vậy, em lại chọn chẳng nói gì với anh. Nếu như vậy, anh có muốn giúp cũng chẳng có cơ hội nào rồi.

Nàng bật cười. Xem ra, nàng đúng là chưa bao giờ cho Sloane cơ hội. Trước đây, Abby tự nguyện dựa dẫm vào Vance quá nhiều nên rất nhiều năm nàng có cảm tưởng không có anh ta thì nàng không sống được. Và đúng là khi mới ly hôn, nàng buồn đến mức đứng không vững, cảm giác như mọi bước chân đều là mất đi phương hướng. Khi Abby dần lấy tự chủ rồi thì tinh thần nàng vẫn đóng cửa, không muốn thể hiện mình yếu đuối trước ai.

- Là tại em rồi. Em xin lỗi. – Abby rất chân thành.

- Anh hiểu. – Sloane gật đầu – Anh cũng đợi em rất nhiều năm nhưng xem ra là vọng tưởng của anh thôi. Cũng đến lúc anh phải vượt qua sự rung động của những ngày trẻ tuổi rồi.

Nàng mỉm cười. Sloane Beckinsale về phương diện nào cũng là một chàng trai hoàn mỹ. Họ chỉ là không có duyên thôi.

Ở phía quầy tính tiền, một giọng nói trẻ trung vang tới:

- Abby, chị cũng thích quán này sao?

- Sammy? – Nàng nhìn về phía có âm thanh cũng nhận ra Samantha vẫn ở trong kì nghỉ.

- Em ra ngoài với bạn. Đây.. – Cô bé nhìn sang Sloane –.. cũng là bạn chị sao?

- Sloane, Samantha là.. em của bạn trai em. Cô bé cũng đang học Tiền đề Luật ở Vanderbilt. Còn đây là bạn chị, Sloane Beckinsale. – Abby từ tốn giới thiệu

- Beckinsale? Giống như trong nhà Beckinsale của phía nam Philly á. – Mắt cô bé sáng lên

- Phải, chính là anh. – Anh chàng luật sư tóc nâu chìa tay ra bắt – Rất vui được gặp em.

- Samantha Eastman. – Cô bé rất tự tin, còn bông đùa với nàng – Keith mà nhìn thấy những người theo đuổi chị thì không chạy về đây mới lạ đấy.

- Thì ra bạn trai em tên là Keith sao? – Sloane nhìn sang Abby – Có dịp nhất định phải để bọn anh gặp.

- Chắc chắn rồi. – Nàng gật đầu.

- Còn em – Sloane nhìn sang Samantha – Nếu kì sau em lấy môn nhập môn của giáo sư K thì anh có một buổi nói về bào chữa hình sự đấy.

Samantha kéo bạn ngồi xuống rôm rả. Abby nói mệt nên muốn đi bộ về nhà trước. Sloane nhìn nhưng không cố ý đi theo nữa, chăm chú hơn vào mấy câu chuyện luật pháp Sammy vừa hỏi. Mới đi được mấy bước, nàng đã cảm thấy hơi lành lạnh nơi cánh mũi, ngửa đầu lên trời, tuy năm nay hơi muộn nhưng tuyết đã rơi rồi.


Abby hồi tưởng câu chuyện của mình với nhà Beckinsale. Tuy mới có vài tháng nhưng nàng cảm thấy nó như từ kiếp sống trước. Nàng cũng không phải toàn thuận lợi khi về nhà Patrick, thế nhưng hắn đã xử lý thế nào? Sloane rất tốt nhưng lúc đó nàng vờ vui vẻ, anh ta hoàn toàn không phát hiện được. Cơ mà Keith chỉ cần một chút khác thường là đã ở bên an ủi nàng rồi. Năm nay trận cuối mùa giải thường của hắn rơi vào đúng ngày đầu năm mới, Titans đi sân khách nên hai người không ở bên nhau được.

Abby lật điện thoại, muốn nhắn tin cho hắn nhưng nghĩ có những chuyện nói trực tiếp sẽ tốt hơn. Nàng nhắn tin nhóm với Tiff và Linda:

- Năm mới đi Vegas được chứ?

- Đi thôi.. Mai đi.. – Tiff ngay lập tức trả lời

- Nếu Tiff trả tiền hết thì không thành vấn đề.

Nàng bật cười. Đương nhiên Tiff rất thích trả tiền. Bình thường nàng và Linda còn giành trả không được, nói thế này đâu khác gì mở đường cho cô ấy.

* * *

Phía bên này, ban huấn luyện vẫn chưa thể quyết định sẽ đưa Mike Crawford hay Keith Patrick vào trận. Tỉ lệ thắng thua của hắn vẫn tốt hơn nhưng Mike từng nhiều lần đối đầu với Tiền vệ mới của đối phương từ khi còn đại học. Tranh luận một hồi, dù huấn luyện đội hình tấn công rất ủng hộ Keith, Mike vẫn được nhiều phiếu hơn. Tất cả đều nói Crawford cùng một thế hệ với Tiền vệ kia, phong cách chơi chắc chắn có ảnh hưởng.

Jackson hơi bực về quyết định này nhưng hắn vui vẻ nói anh ta phải hỗ trợ Crawford. Chàng Tiền vệ trẻ hơn bất giác hỏi:

- Anh không buồn vì không được chọn vào trận sao?

- Sao lại không? Nhưng đội thắng thì tôi cũng có cửa đi sâu hơn thôi, đâu có gì phải ngại. Hai hôm tới, cậu sẽ phải chuẩn bị tinh thần tốt hơn đấy.

Crawford gật đầu, quay đi. Không vào chơi chính, hắn cũng hơi thất vọng nhưng còn một phần nữa: Nếu biết sớm, có phải hắn đã giành thêm chút thời gian với nàng rồi không. Ngay lúc này, một tin nhắn hiện lên từ số lạ:

- Tôi là lái xe limo, được cử đến đón anh, đang ở gần cửa sân vận động, bất cứ lúc nào anh cần.

Keith cười cười. Dù sao cũng đang ở Vegas nên chắc Jackson đang bày trò gì đây. Hắn tập luyện chăm chỉ khá lâu, xả tinh thần một chút cũng là điều nên làm. Hắn thay đồ tập, chọn một bộ thoải mái hơn rồi nhắn tin cho lái xe. Vừa cúi đầu bước vào thì cổ áo đã bị kéo lại. Keith chỉ cảm thấy một nụ hôn ấm nóng trên môi rồi bản thân ngã xoài lên người bên dưới khi lái xe đóng cửa lại.

Hương vị này. Hắn vừa định đẩy ra thì lại kéo người nàng sâu hơn nữa. Xe đã chuyển bánh, nhưng Keith vẫn giữ nguyên tư thế của mình:

- Em sao lại ở đây vậy? – Gương mặt hắn đỏ lên vì vui.

- Muốn gây bất ngờ cho anh không được sao? – Ánh mắt nàng nhìn hắn sống động, còn có chút buông lơi. – Em bảo lái xe chạy quanh thành phố từ giờ đến tối. Nếu em không gõ vào cửa sau ba tiếng thì sẽ không dừng lại đâu.

Hắn cười khẽ. Có câu nói: "Chuyện xảy ra ở Vegas chỉ nên giữ ở Vegas thôi." Cơ mà chuyện lần này hắn muốn giữ cả đời. Keith lật váy, kéo hông Abby về phía mình. Cứ như thế này, bọn họ cũng chẳng cần ai cả.

Khi xe dừng trước cửa khách sạn của nàng, hai người đã chỉnh tề trở lại. Tiff bị ba gọi về có việc nên đang từ cả nhóm đi thì chỉ còn có một mình nàng. Hai người đứng trong phòng cho Tổng thống rộng thênh thanh, hắn nhíu mày hỏi:

- Em hào hứng đến tiêu nhiều tiền thế này ư?

- Em không thừa tiền, thật chỉ có Tiff thôi.


Keith bật cười, ôm nàng tựa lên ghế, nói:

- Nhưng trận này Mike Crawford chơi chính rồi. Em đến đây cũng không xem anh chơi được.

- Em cũng không hẳn hứng thú xem bóng quá mà. – Nàng bặm môi.

- Vậy chỉ là cần hơi người thôi sao? – Hắn cố tình trêu nàng

- Em chỉ định nói.. – Abby đứng khỏi ghế, nhìn thẳng vào mắt hắn – Em yêu anh.

Keith ngây ra. Gương mặt hắn hơi nóng. Abby thực sự đã nói thế sao? Phải mất một lúc hắn mới nắm tay nàng:

- Em nói lại anh nghe được không?

- Em yêu anh, Keith Patrick.

Bay cả quãng đường dài chỉ để nói một câu như thế. Hắn nhấc chân nàng khỏi mặt đất, xoay người ra hành lang trước mặt. Sau nụ hôn ngọt ngào, Keith nhẹ nhàng nói:

- Anh cũng yêu em.

Hai ngày sau, nàng ở trên bốt giành cho chủ của các đội bóng nhìn xuống trận đấu cùng Amy Adams. Crawford dẫn đội được đến giữa hiệp bốn thì bị một đường cản ác làm chấn thương. Titans bị đối phương dẫn 10 điểm. Keith ra sân thay thế. Hắn thoáng nhìn về phía máy quay như thể chắc rằng nàng đang theo dõi qua màn hình ti vi vậy. Titans chẳng cần trận này cũng chắc chắn một chân đấu loại nhưng nó vẫn quan trọng với hắn vì những chỉ số khác. Amy nhíu mày, hỏi:

- Keith đang làm gì vậy nhỉ?

Abby cười cười, rõ ràng là đang chào nàng mà. Thật ra mắt nàng rất kém nên dù có ở sân vẫn thích nhìn lên ti vi hơn. Keith liên tục có những đường chuyền bóng rất sắc, đẩy đội lên từng vạch một. Họ gỡ được tám điểm. Rồi khi trên đồng hồ chỉ còn mười lăm giây, Keith chuyền 87 thước cho Jackson chạy thẳng về đích, giành chiến thắng chung cuộc.

Tất cả mọi người đều đứng khỏi ghế. Không ai có thể tin được, ở vạch xuất phát thứ mười lăm mà Keith Patrick và Jackson Bennett có thể làm được điều đó. Thắng là một chuyện. Nhưng một đường chuyền lên tới 87 thước thì phá kỉ lục của tất cả các Tiền vệ xuất sắc nhất trong mười năm đổ lại. Ngay cả Amy Adams cũng nắm lên bả vai Abby như không thể tin được. Điều gì khiến hắn xuất thần đến thế? Ánh mắt nàng đầy tự hào.. Mà xem ra năm nay nàng vẫn thắng bóng ảo nhờ đặt cược vào hắn rồi.

Abby về khách sạn trước. Keith vướng phỏng vấn cùng Titans. Phóng viên ai cũng muốn hỏi hắn về đường chuyền đó. Hắn và Jackson nhìn nhau nói, trước giờ họ vẫn luôn luyện tập, chỉ đến lúc mới dùng mà thôi. Có một người rất vô ý hỏi hắn đã hồi phục sau chuyện của Jackie và Blake chưa? Keith bình tĩnh hơn mọi lần rất nhiều, từ tốn trả lời:

- Không có thời gian nào là đủ để quên đi người vợ và đứa con mà tôi yêu bằng cả trái tim mình. Thế nhưng có một người đã nói với tôi thời gian như cát chảy trên tay, không đợi bất cứ ai. Vậy nên tôi chỉ có thể tiếp tục bước thôi.

Trời về khuya, hắn không nhận những câu trả lời tiếp theo, chỉ quay vào phòng thay đồ, yên tĩnh ngâm mình trong nước nước đá lạnh. Đang đọc tin trên mạng thì nhận được tin nhắn của Abby:

- Thời gian không đợi nhưng em sẽ đợi anh.

Hắn bất giác cười. Cuộc sống thanh bình của hắn cuối cùng cũng trở lại rồi. Keith vùi cả đầu vào bồn đá rồi nín thở. Cảm giác ở dưới đó giống như thế giới chuyển động chậm hơn. Hắn cần thời gian riêng như thế này sau mỗi trận đấu. Abby cũng chẳng giục hắn điều gì. Yêu thương và tin tưởng, hắn đều có được ở nàng. Keith bật lên khỏi bồn nước, thở ra một hơi rồi nở ra nụ cười ngoác đến tận mang tai của hắn. Đến lúc về với nàng rồi.

Mấy ngày sau, truyền thông bắt đầu bàn luận về vòng đấu loại. Mike Crawford chấn thương cổ chân nên chắc chắn không thể chơi được. Ban huấn luyện phải dựa hết vào Keith Patrick. Có rất nhiều ý kiến trái chiều về sự trở lại của hắn. Tuy có một số người chỉ coi đường truyền của Keith là ánh sáng rực rỡ trước khi tắt hẳn nhưng tiền đạo một thời Carlos Steel nói:

- Đầu năm ngoái, tôi đã rất tiếc cho Keith nhưng xem ra không cần thiết nữa rồi. Tài năng của cậu ấy sẽ không dừng lại ở đây đâu.

Một bình luận viên lâu năm khác tán thành, nhưng anh ta có thông tin khác cần công bố:

- Tôi nghĩ có lẽ Keith cũng bình ổn được vì cũng tìm được một người đồng hành mới rồi.

Trên màn hình hiện ra ảnh của Keith đang cúi người hôn một cô gái nhỏ bé ở sân bay Nashville. Tuy đội kín mũ nhưng ai cũng có thể nhận ra gương mặt và mái tóc vàng dài của hắn đang lấp ló:

- Chỉ tiếc là ảnh không rõ nhân vật nữ, chỉ thấy cô ấy từ phía sau thôi. – Bình luận viên đã nói thế


Vance nhìn màn hình chăm chăm, đánh rơi ly nước trên tay. Bóng dáng đó, anh ta không thể nào lẫn được.

* * *

Sáng hôm sau, Abby vừa tỉnh dậy thì đã bị tin nhắn của Linda đập ngay vào mặt:

- Cả đất nước đang truy tìm cậu. Cúi cái đầu thấp xuống một chút. Haha.

Bức ảnh kèm theo sau đó khiến nàng nhìn ngay ra vấn đề. Abby cắn lên một bên môi. Biết làm sao bây giờ, nàng hẹn hò với người nổi tiếng mà.

* * *

Ở Nashville, Vance ngồi với hắn tại một quầy rượu nhỏ. Anh ta kiên trì uống nước ngọt, hỏi Keith:

- Lúc mới gặp tôi, anh đã biết Abby chưa?

- Lần đầu gặp thì chưa hẳn. Tôi và cô ấy mới chỉ đi uống Bourbon ở chỗ Jerry, cũng chưa từng có ý định gặp lại. – Hắn rất thẳng thắn – Nhưng khi tôi chủ động nói chuyện rồi mời anh về nhà thì có.

- Vậy xem ra anh tiếp cận tôi cũng có mục đích, còn khuyên tôi đi hàn gắn quan hệ với người khác làm gì? – Ánh mắt Vance đỏ lên giận dữ.

- Tôi đúng là có mục đích – Keith nhìn Vance khẳng định – Nhưng từ đầu đến cuối, tôi không dùng anh để tiếp cận cô ấy. Tôi chỉ quan tâm đ ến những người có ý nghĩa với Abby mà thôi.

- Tôi không cần ai chăm sóc cả. – Vance nhìn đi hướng khác.

- Abby yêu anh. – Keith thành công lấy lại sự chú ý của đối phương. – Điều đó không thay đổi. Thế nên, cho dù anh không cần, cô ấy nhất định sẽ làm.

- Anh chấp nhận được người con gái của mình yêu một người khác sao? – Vance cười nhạt.

- Thật ra.. – Keith hít một hơi dài – Tình yêu là một thứ rất khó nói. Tôi vẫn yêu Jackie như thế nhưng tôi cũng rất yêu Abby. Anh nói xem? Như thế có công bằng với cô ấy.

- Không. – Anh ta thở dài.

Keith tựa lưng vào ghế, đơn giản nói:

- Có những chuyện tôi chỉ có thể nắm lấy thực tại. Quá khứ đã qua đi, tôi không còn thay đổi được nữa nhưng ngay lúc này, Abby ở bên tôi. Tôi sẽ trân trọng điều đó.

Vance đưa tay, cố gạt đi nước mắt của mình, thừa nhận:

- Lúc có Abby, đó cũng chính là điều tôi không làm được.

Hai người đàn ông trong đời nàng chính thức đối diện nhau. Vance chìa tay về phía Keith, khi hắn bắt lấy nó thì anh ta nhẹ nhàng nói:

- Mong rằng anh có thể đối xử với cô ấy tốt hơn tôi.

Vance trả tiền cho phục vụ rồi quay lưng đi. Keith gọi với theo:

- Tôi thực lòng vẫn muốn làm bạn.

Người đàn ông lớn tuổi hơn nghĩ một thoáng rồi gật đầu. Abby đã nói sẽ tiến về phía trước, nên cho dù nuối tiếc, Vance vẫn phải bước đi thôi. Có những chuyện vì bệnh, anh ta vẫn không hoàn toàn hiểu nhưng nàng có hạnh phúc là một điều đáng mừng.

Hắn rút điện thoại ra đọc tin nhắn của nàng. Đã mấy ngày rồi nhưng Abby chẳng đả động gì đến bức ảnh, chỉ hỏi loanh quanh mấy chuyện về sức khỏe và luyện tập. Hắn vui vì điều đó. Ít nhất thì nàng cũng không vì những thứ truyền thông vớ vẩn kia mà co chân lên chạy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK