Lấy ba ngày nghỉ xong, Keith lên lịch tập luyện liên tục mười ngày. Ngoài chế độ ăn uống khá nghiêm ngặt, hắn tập thể lực, để huấn luyện đo tốc độ chạy và những đường bóng của mình nữa. Chỉ số cá nhân của Keith tuần này còn xuất sắc hơn trước. Thế nhưng, đến khi đấu nội bộ cuối tuần, Mike Crawford vẫn là ghi cú chạm đích trước.
Mike mới vào năm kia, nhưng đó là lúc phong độ của Keith bị ảnh hưởng rất nặng nề nên anh ta chẳng bị coi là lính mới. Huấn luyện đẩy thẳng Mike lên chơi chính. Hôm nay tuy vẫn là chỉ số kém hơn nhưng Mike ghi điểm trước, nên kiêu căng lên đáng kể. Khi Keith đang thay đồ, anh ta nói oang oang với mấy người bạn bắt chạy bóng của mình:
- Chỉ số là chỉ số.. Nếu tâm lý chiến trận không ổn thì cũng chẳng làm được gì đâu.
Jackson Bennett nghe vậy thấy khó chịu, dùng dáng vẻ cao lớn của mình dí Mike Crawford sát vào tường:
- Cậu nói bóng nói gió ai vậy? Chẳng lẽ cậu không thể có chút tôn trọng cho người đi trước sao? – Anh ta là bạn thân của Keith từ khi đại học. Hai người chơi góc rộng rất ăn ý với nhau nên Jackson không nhịn xuống được.
Bạn Mike vây kín quanh anh ta, vẻ đe dọa rõ ràng. Mike Crawford cười cợt nhả:
- Đi trước thì đã sao? Bennett, anh cũng chỉ có thể dựa vào "ông già" anh mới có thể tiến đến đây mà thôi. – Ánh mắt Mike đảo sang Keith, khiến Bennett long lên sòng sọc.
- Jackson, thôi đi. – Keith bình tĩnh nói.
Bennett buông cổ áo Mike, nhưng vẫn nắm chặt tay thành hai nắm đấm. Nhóm của Crawford đi mấy quẳng lại mấy tiếng cười khinh miệt. Khi còn lại hai người trong phòng, anh ta mới bình ổn hơi thở, nói:
- Cậu thật là.. Ý cậu ta nói đến "ông già" không phải chỉ đến ba tớ mà đang nói cậu và tớ đều quá tuổi để chơi rồi đó. Rõ ràng là muốn dè bỉu cậu mà..
Keith tựa đầu vào tủ áo phía sau. Lời bài hát "Thời gian không đợi" vang lên trong đầu hắn, vui vẻ nói:
- Thì chúng ta già thật rồi mà.
Bennett đứng bật dậy nói:
- Này.. Cậu không phải là bị vùi dập đến muốn từ bỏ rồi chứ? Tớ không cho phép đâu. Chỉ số của cậu vẫn còn tốt như vậy. Nếu cậu.. – Jackson muốn nói vượt qua được chuyện của vợ con nhưng nuốt lại –.. cậu chỉ cần cố lại là sẽ được mà.
Keith cười rất rạng rỡ:
- Ý tớ là thời gian không đợi ai cả. Hoặc hôm nay tớ làm việc cần làm, hoặc là không thôi. Nên cậu bảo tớ.. cố. Tớ cố luôn bây giờ đây. – Nói rồi hắn đứng dậy, đi ra khỏi phòng thay đồ nhưng lại hướng về phía sân tập.
- Ơ này, cậu đi đâu đấy? – Jackson ngạc nhiên hỏi.
- Đi chạy và tập thêm lượt nữa.
Jackson vẫn ngây người trong phòng. Nụ cười vừa rồi của bạn anh ta rộng ngoác ra đến tận mang tai, còn khoe cả đống răng luôn. Jackson Bennett không biết vừa rồi có phải ảo giác không nhưng biểu cảm vừa rồi của hắn mấy năm vừa rồi anh ta không được thấy. Từ lúc Jackie mất, đừng nói là cười, biểu cảm Keith cũng rất ít có. Vừa rồi là Keith Patrick thực sự muốn trở lại hay chỉ là vui vẻ trước khi từ bỏ sự nghiệp của mình?
Jackson Bennett theo bạn mình ra cửa, thấy Keith thực sự đang chạy thêm vòng nữa, rồi tự mình luyện tập. Ở phòng huấn luyện, rất nhiều người đang bàn chiến lược mùa giải. Huấn luyện đội hình tấn công nhìn xuống sân như thấy ai đó đang chạy thì quan sát kĩ hơn. Ông ta buột miệng:
- Không phải là Patrick mà chúng ta từng thấy sao?
Tiếng ồn ào lục tục dừng lại. Ai nấy nhìn ra phía cửa sổ lớn. Ban đầu chỉ có hắn, sau đó mọi người nhìn thấy Bennett chạy theo. Một lúc lâu nữa, một dàn tuyển thủ tuy không còn mặc đồ tập cũng từng người từng người nhập bọn cùng Keith Patrick. Đã rất nhiều năm rồi, bọn họ không thấy cảnh này. Huấn luyện viên trưởng cầm viên nam châm có mô hình của tiền vệ tóc vàng này trên tay. Ông ta vốn định đưa Patrick ra khỏi đội hình chính, nhưng liệu làm thế có đúng không?
Huấn luyện đội hình tấn công thoáng đưa mắt sang nhìn ông. Hai người đều hiểu. Cái Keith Patrick mang tới Titans không chỉ là kĩ năng. Nếu hắn có thể thực sự hồi phục thì ngoài khả năng lãnh đạo, Keith có thể thực sự truyền tinh thần chiến đấu cho cả đội. Thế nhưng, rất nhiều năm rồi, họ đã cho hắn rất nhiều cơ hội chỉ để rồi thất vọng. Huấn luyện viên trưởng nghi ngờ. Có thể Jacqueline Patrick qua đời đã kéo theo cả đỉnh cao của Keith rồi. Lần này, hắn thực sự trở lại hay chỉ là chút ánh sáng rực lên trước khi vụt tắt hoàn toàn thôi.
Rất đều đặn, cứ cách ngày, hắn lại kéo theo một nhóm luyện tập kép. Ban đầu chỉ là một nhóm chục người nhưng sau đó thì đến cả nửa đội cũng vì tinh thần của hắn mà đổ xô theo. Mike Crawford ban đầu còn cười khẩy trước hành động này. Anh ta cho rằng Patrick chỉ đang làm màu thôi. Thế nhưng, hai tuần trôi qua, tuy Keith không rủ đồng đội đi uống rượu để tăng tinh thần nhiều, nhưng ai nấy đều hứng khởi khi tập thêm cùng hắn. Trước kia nếu Mike nói ra nói vào gì về việc Keith không đi vui chơi không có tinh thần đồng đội là rất nhiều người hùa theo nhưng bây giờ, ai ai cũng nói:
- Thật ra anh ấy chỉ yêu có vợ con và bóng bầu dục. Một tình yêu mất đi, đâu dễ dàng vượt qua như thế. Chúng ta cũng phải để Keith có thời gian để gặm tự chữa lành. Ai lấy đâu ra năng lượng mà yêu chúng ta cả ngày được? Yêu trong trận đấu được rồi.
Crawford nắm thật chặt tay. Keith Patrick vừa trở lại, anh ta đã cảm thấy mình không còn kiểm soát tinh thần các thành viên trong đội được như trước nữa rồi. Phía bên này, Jackson Bennett theo Keith về nhà uống Whiskey. Từ khi Jackie mất, Jackson vẫn chưa lên đây. Đám tang của cô ấy và con của hai người, Blake, được làm ở Philly, trong nhà ba mẹ Jackie. Ai cũng sợ làm trong chính ngôi nhà này thì hắn sẽ ám ảnh đến không hồi phục được. Một thời gian dài, Jackson nghe nói ba mẹ hắn không thể để hắn ở một mình. Giờ bình tĩnh hơn, Keith không cần ai trông giữ nữa.
Jackson nhìn quanh căn nhà rộng hoác, hít vào một hơi. Một số đồ đạc của Jackie và đồ chơi của Blake vẫn còn đó. Keith dường như không muốn quên, mà cũng chưa chắc có thể nào quên được. Hắn nhìn ánh tiếc thương trong mắt bạn mình thì nói:
- Tớ vẫn để nguyên như lúc Jackie đi. Một số đồ của cô ấy tớ cũng không muốn giặt, đôi khi cũng cảm nhận được cô ấy ở bên. – Keith rót một ly Rémy Martin đẩy cho Jackson.
- Cậu chưa bao giờ nói cho tớ những điều này. – Anh ta bình đạm.
Keith gật đầu. Hơi thở vẫn nhẹ nhàng:
- Có thể vì trước đây tớ đều không sẵn sàng nói.
- Giờ cậu sẵn sàng rồi sao? – Jackson nhìn thẳng vào mắt bạn mình.
Keith trầm ngâm hồi lâu, rồi nhìn ra cảnh thành phố phía xa:
- Jackie thích căn hộ gác mái hơn nhà mặt đất. Thế nên, dù ở đây hay Philly, tớ cũng luôn chọn những khung cảnh như thế này. – Hắn thở ra có chút khó nhọc. – Lần vừa rồi về Philly, có một người trong quầy bar bị hỏi về chuyện liệu Titans có kí tiếp hợp đồng với tớ không. Cậu đoán xem người đó đã trả lời thế nào?
- Thật là.. Cậu cũng biết tớ.. – Jackson chép miệng – Tớ tin tưởng ở cậu nhưng người hâm mộ thì chia phe dữ lắm. Đa phần là.. Crawford thôi.
Keith mỉm cười:
- Tớ trùm mũi kín mặt nên không nhìn rõ cô ấy, cũng không nghe quá kĩ. Nhưng có một ý tớ nhớ rõ. Đại loại là thời gian công bằng với tất cả mọi người, công bằng tới lạnh nhạt. Cho dù tớ có phải trải qua chuyện gì, tờ cần gì, thời gian cũng vẫn cứ trôi thôi.
- Thế nên, hôm đó cậu mới nói cái câu gì mà thời gian không đợi ai sao? – Jackson nhướn mày
- Đúng thế. – Hắn không phủ nhận – Tớ chỉ chợt nhận ra là tớ không có quá nhiều thứ tớ yêu trong đời. Jackie, Blake, bóng bầu dục. Nhưng vợ và con tớ đã không còn ở đây nữa rồi. Ai nhắc đến họ cũng là một câu chuyện buồn, cả tớ cũng buồn. Thế nhưng, khi nghe đến "thời gian không đợi," tớ không hiểu sao lại nghĩ tớ không muốn tất cả mọi người nhớ đến Jackie và Blake trong một ánh sáng buồn như vậy.
Jackson hít một hơi thật sâu, hỏi hắn:
- Vậy cậu muốn làm như thế nào?
- Tớ muốn cả thế giới này vẫn nhớ đến họ như lúc ban đầu. Cô ấy là động lực của tớ. Blake cũng vậy. Thế nên, tớ phải vực dậy chính bản thân mình.
Jackson choàng vai ôm lấy Keith. Là bạn thân của hắn, anh ta chứng kiến mối tình của họ từ rất sớm. Nỗi đau này có lẽ sẽ không qua đi. Nỗi buồn của hắn có lẽ cũng sẽ không biến mất. Vậy nhưng, Keith ít nhất có thể làm hòa với chúng để hướng tới tương lai rồi. Jackie và Blake đã luôn là động lực để hắn tiến lên. Cho dù mất rồi, hai người vẫn có thể phù trợ hắn.
Tiền đạo góc rộng lợi hại nhất của Titans ngồi xuống ghế, nhâm nhi ly rượu trên tay:
- Mùi hương của thứ này rất nhẹ. Tớ nhớ bình thường những loại cậu uống đều cay cay sống mũi. Rượu này lại có cảm giác ngọt nhưng không giống Bourbon. Dư vị rất sâu, ấm tới tận tim. Cậu đổi khẩu vị từ khi nào vậy?
- Tớ cũng có người phổ biến cho mới biết. – Keith vui vẻ. – Hương mà cậu cảm thấy là mơ một nắng và mứt lê, có cảm giác rất mới mà rất cũ, có rất nhiều câu chuyện.
Jackson bật cười. Anh ta vốn không quá thích Whiskey. Rượu ngon thì đương nhiên anh ta biết nhưng không phẩm ra nhiều thứ đến vậy. Cơ mà Jackson nhớ mang máng trong nhà mình có một ông chú từng nói:
- Có những người uống Whiskey như nước lã thế nên nó mới hay bị gắn với nghiện rượu. Nhưng thực tế, Whiskey dòng Scotch lại là loại đồ uống có cồn cần rất nhiều học thức. Người biết uống không chỉ thưởng thức được hương vị mà còn cảm nhận được câu chuyện của từng loại nữa.
Thế nhưng, ông chú của anh ta đúng là nghiện rượu nên nói câu nào Jackson cũng không thể để vào tai. Không hiểu sao khi Keith nói vậy, anh ta lại cảm thấy ông ta nói cũng không hoàn toàn vô lý. Cơ mà, câu chuyện ở đây không phải là câu chuyện của hương vị rượu mà là chuyện của chính người thưởng thức nó. Có thể nào, mỗi thăng trầm của cuộc sống sẽ mang lại một mùi hương khác cho cùng một loại Scotch hay không?
Mấy tuần sau đó, Keith Patrick liên tục ở Nashville để luyện tập, và giúp huấn luyện trong kì tuyển chọn tuyển thủ từ đại học mùa xuân. Trước đó, cứ cách tuần hắn sẽ bay về Philly để thăm mộ vợ con. Bây giờ, dường như nỗi nhung nhớ đó được hắn chuyển thành động lực sống cho hiện tại.
Ngay cả Mike Crawford cũng bắt đầu bị Keith ảnh hưởng. Thay vì vênh vác chủ quan, khi cảm nhận được áp lực cạnh tranh từ hắn, anh ta cũng dẫn đội luyện tập thêm. Không hiểu sao Titans chia thành thói quen đổi ngày chẵn lẻ. Cứ chẵn thì một nửa đội tập với Mike, nửa kia tập với Keith. Đến tuần sau đổi người. Cuối tháng thì đấu trận giao hữu. Keith lần này không nhường Mike nửa điểm, ghi cú chạm đích đầu tiên.
Công việc của ban huấn luyện tuy vẫn nhiều nhưng giảm đi được phần rất quan trọng. Cả đội bây giờ đều chơi rất ăn ý dù họ có quyết định dùng Tiền vệ nào. Huấn luyện viên trưởng nhìn sang Huấn luyện đội hình tấn công. Hai người thực sự hi vọng Keith Patrick sẽ giữ vững được tinh thần này khi vào mùa giải. Tập luyện thì thế nhưng áp lực của đám đông cũng sẽ ảnh hưởng. Keith đã lâu lắm rồi không làm tâm điểm của sự chú ý. Nếu đám đông nghi ngờ khả năng của hắn thì tinh thần cũng dễ bị ảnh hưởng.
Keith bắt đầu ra ngoài với đồng đội nhiều hơn là một tháng một lần. Báo chí lân la dò hỏi và quay phim một vài buổi tập. Thấy sự chuyển mình rõ ràng của hắn, không ít ngòi bút vừa tâng bốc, vừa đả kích Keith. Một bên nói đây có thể là sự trở lại ngoại mục nhưng đa phần vẫn sắc lẹm bàn tán:
- Cho dù tinh thần đã trở lại thì tuổi tác vẫn là một rào cản lớn.
Abby xem buổi phỏng vấn Keith của một chương trình truyền hình khác lại không cho rằng như vậy. Nàng đi khắp nơi rêu rao chuyện mình muốn chọn Mike Crawford khi chơi bóng ảo, nhưng thực tế tính toán của nàng vẫn thiên về Keith Patrick hơn. Abby tin vào toán hơn tin đồn nên cái nàng nói ra ngoài là để tung hỏa mù với tất cả các đối thủ trong Fantasy Football mà thôi.
Phía bên này, Jackson liên tục cập nhật thông tin cho hắn nhưng Keith để ngoài tai. Thường tập luyện xong, Keith trở về nhà, bày đồ đạc của vợ và con ra sắp xếp. Hắn không cất đi, không đem bỏ mà xếp gọn và những chỗ khác nhau mỗi ngày. Thi thoảng, hắn đổi kiểu bài trí đồ đạc trong nhà, tự nhủ, khi Jackie còn sống, cô ấy cũng làm như vậy.
Một cuối tuần, Jackson kéo hắn đến một buổi thử Whiskey dòng Scotch. Hắn thắc mắc:
- Cậu đâu có thích những thứ này, sao tự dưng có hứng vậy?
- Tớ đúng là không thích nhưng tình cờ nghe được thì nhớ tới cậu. Coi như để tớ mời cậu đi.
Keith tư lự, nhưng nghĩ bạn mình bỏ không ít tiền ra chỉ vì nghĩ mình thích, tặc lưỡi đồng ý:
- Trải nghiệm thử cũng tốt.
Hai người ăn mặt chỉnh tề, lái xe đến một địa chỉ ở ngoại ô Nashville. Tường bao bên ngoài trông khá cổ, chỉ có một cổng sắt mở bằng chíp khóa trong thư mời. Keith thấy Jackson dò từng hướng dẫn một thì ngáp dài nhưng cũng tò mò, một trải nghiệm cá nhân như thưởng thức Scotch, tổ chức đông người sẽ thế nào.
Quản gia trịnh trọng đón họ trước cửa nhà lớn, đưa chìa khóa xe cho một người phục vụ. Ông ta nói rằng vì sau tiệc ai cũng có có cồn nên bên tổ chức sẽ bố trí lái xe riêng cho từng khách. Còn xe cá nhân họ tự động trả lại địa chỉ mà khách vừa viết xuống
Ông ta dẫn Keith và Jackson qua một hành lang dài đến phòng tiệc có ban công nhìn xuống một quả đồi. Bên trong, nó được tranh trí rực rỡ, với một cơ số bàn đứng, trải khăn trắng, cài hoa hồng sang trọng. Nhiều người có địa vị, danh chức chào hỏi giao lưu lẫn nhau. Nhìn sơ qua, Keith thấy vợ chồng con gái thị trưởng, công tố viên thành phố, một vài bác sĩ phẫu thuật nổi tiếng, và nhạc sĩ, diễn viên có tên tuổi. Phục vụ đi quanh phòng, mời họ những món khai vị cùng một loại Scotch niên hạn ngắn.
Keith và Jackson bắt chuyện với một số tuyển thủ bóng bầu dục và bóng rổ nhà nghề. Đa số họ đã nghỉ hưu nhưng rất quan tâm đ ến bước phát triển sự nghiệp tiếp theo của hắn. Xã giao vài câu, Keith không hài lòng lắm với vị rượu, lấy một miếng bánh mì làm khô bỏ trong miệng, để tẩy đi dư vị sót lại trên đầu lưỡi. Hắn tự nhủ, ít ra người tổ chức tiệc hiểu Scotch nên còn để thứ này giữa khai vị.
Hắn đang để Jackson huyên thuyên về kế hoạch mùa tới của họ thì nghe thấy một giọng nói tự tin nhưng rất thanh nhẹ và sảng khoái. Keith quay đầu.
- Abigail Bùi. Rất vui được gặp ông.
- Cô Bùi. – Viên công tố lịch sự chào nàng, rồi quay sang người bên cạnh. – Sloane Beckinsale. Tôi vẫn còn nhớ nhiều năm trước anh đến phỏng vấn để làm công tố ở đây. Ai nấy đều hào hứng muốn tuyển anh. Vậy mà bây giờ anh về Philly, còn làm lên đến Đại diện hãng rồi nữa. Thật chúc mừng. Bận như vậy mà anh vẫn có thời gian đưa bạn về Nashville để tham dự sự kiện nho nhỏ này sao?
- Cảm ơn ông. – Sloane xã giao, lại đặt một tay sau lưng nàng – Abby thích Whiskey dòng Scotch. Chúng tôi họp lớp ở Vanderbilt nên tôi tranh thủ đưa cô ấy ra ngoài cho khuây khỏa.
- Phải rồi. – Viên công tố lùi lại một bước. – Trông hai người rất đẹp đôi.
Sloane nghe thấy câu này, hài lòng nhìn sang nàng. Abby cười nửa miệng. Trong mắt hắn, nàng có vẻ gì đó hơi lúng túng.
- Giọng nói này và cái tên này. – Hắn suy nghĩ – Hình như là cô gái trong quán rượu ở Philly hôm đó.
Keith có chút bất ngờ. Nàng làm sao lại xuất hiện ở đây? Hắn tò mò nên tuy ngoài mặt tập trung vào những câu chuyện thể thao với người xung quanh, nhưng ánh mắt liếc qua rất chăm chú đến nàng.
Abby mặc một bộ váy đi tiệc màu tím bó sát eo. Chân váy như một bông tuy líp úp ngược, phủ dài kính chân nhưng lại khoe trọn những đường cong gọn ghẽ của nàng. Gương mặt nàng có nét châu Á rõ rệt nhưng đôi mắt rất to. Nàng đeo áp chòng có vẻ khó chịu nên chớp mắt liên tục, càng khiến những hàng mi dài được chuốt cẩn thận thêm phần quyến rũ. Mũi Abby không cao nhưng rất hài hòa với khuôn mặt. Chiếc miệng anh đào nhỏ xíu được tô một lớp hồng. Nàng trang điểm rất nhẹ.
Keith liếc sang nàng mấy lần. Đặc điểm thu hút ánh mắt hắn nhất rất kì lạ là đôi lông mày của Abby. Chúng không được tỉa hay kẻ quá cẩn thận mà mọc rất tự nhiên, rất giống với cá tính phóng khoáng nàng thể hiện hôm trước. Trán Abby cao vừa vặn, khi đôi lông mày đặt lên đó thì cách nhau rộng hơn người bình thường một xíu, khiến ai nhìn cũng cảm giác người này rất cởi mở và thông minh. Điều quan trọng.. Keith không nhịn được, thoáng nhìn nàng. Chỉ cần một cử động nhỏ nhíu mày hay nhếch lên nhỏ xíu, hắn có thể đoán định được thái độ dù rất nhẹ của Abby với câu chuyện mà người ta đang nói trước nàng.
Không lâu sau, bên tổ chức mời khách ngồi xuống bàn để thưởng thức một bữa tiệc năm món. Mỗi món đi kèm với một loại scotch khác nhau để mọi người cũng thưởng thức và đoán. Người đoán đúng tại mỗi bàn đều nhận được một phần thưởng nhỏ. Còn ai đoán ra sớm nhất trong từng lượt sẽ có món quà lớn hơn.
Keith không có hứng thú với mấy trò này lắm nhưng đồ ăn rất ngon nên im lặng thưởng thức. Thấy Jackson đoán bừa, hắn nhỏ giọng nhắc tên loại rượu cho bạn mình trong một trong món ăn khai vị. Phần thưởng lớn anh ta nhận được là một chai Glenfarclas 50 năm, chai sưu tầm, thấy bên tổ chức bảo là có giá trị tầm mười lăm đến hai lăm nghìn đô. Vốn là người không uống mấy Whiskey, Jackson tần ngần nhìn cái chai. Anh ta còn tưởng là phần thưởng gì khác cơ. Nếu ai đó mua cho Jackson một chiếc xe van mới, cũng tầm tiền đó thì anh ta cảm thấy tốt hơn.
Keith nhìn về phía Abby đang ngồi. Lông mày của nàng hơi nhíu rồi đánh một đường sóng nhẹ khi nhìn thấy chai rượu vừa rồi. Nàng không thích thứ này chăng? Anh chàng Sloane bên cạnh Abby vẫn khá chăm chút nàng với từng món mới. Nàng cười rất vui vẻ thoải mái. Chỉ là hắn thấy cử chỉ của hai người có phần nào đó gượng ép. Lắc đầu, Keith lại chăm chú đến món ăn của mình. Hương vị ở đây rất tuyệt, còn những điều khác, hắn không nên quan tâm quá nhiều.
Sau tiệc là một màn chào hỏi xã giao khác và mấy trò chơi có liên quan đến Scotch. Có một chút men nên đa số mọi người hào hứng nói hoặc nghe hơn bình thường. Abby thấy Sloane bàn luận về một số vụ án bào chữa nổi tiếng gần đây thì nhẹ giọng, thì thầm:
- Tớ thấy mình uống hơi nhiều, nghe mấy vụ này đau đầu quá, ra ngoài hít gió chút đây.
- Cậu thật không sao chứ? – Sloane quan tâm hỏi. – Để tớ đi cùng cậu.
Nàng nhìn một lượt những ánh mắt đang thích thú trước câu chuyện của hắn từ những luật sư xung quanh thì xuề xòa:
- Cậu đang làm đám đông tò mò rồi bỏ đi mất là rất thiếu trách nhiệm. – Nói rồi, nàng cười một cái thật tươi rồi nhẹ nhàng xin phép mọi người rời câu chuyện.
Sloane thừ ra trước nụ cười của nàng, ánh mắt lại dõi theo từng bước. Khi thấy nàng chỉ ra ban công, anh ta mới yên tâm quay lại việc xã giao trước mặt. Rất nhiều người hỏi về chi tiết vụ án khi Sloane cũng chẳng hở ra được phút nào mà chạy được theo nàng.
Danh Sách Chương: