• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chẳng rõ có phải do Chu Kính Dã đe dọa thành công hay không mà từ đó về sau không thấy Đổng Nhạc Thánh đến gây sự nữa.

Mùng 1 tháng 9, học sinh khối mười và mười một xách theo đồ đạc lỉnh kỉnh về trường. Thay đổi dễ thấy nhất là căng-tin trường càng lúc càng đông người, việc bắt lỗi học sinh vi phạm quy định cũng được siết chặt hơn.

Năm cuối cấp bình thường đến không thể bình thường hơn của Chu Kính Dã cứ như vậy mà bắt đầu, nếu như không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì đây cũng là năm cuối cùng trong “sự nghiệp” làm học sinh của cậu.

Cậu chẳng lấy làm bùi ngùi, cậu không ngủ nghỉ ở ký túc, một thân một mình đã quen, chỉ thi thoảng mới lại cùng ăn cơm với Lý Hoan.

Những ngày cuối tuần đầu tiên của tháng 9, Chu Kính Dã đứng đợi dưới bóng cây si ngoài cổng trường, đồng phục mùa hè cuối cùng cũng đã đến tay cậu, cậu không cần phải ôm khư khư cái áo khoác giữa tiết trời nóng nực nữa.

Đồng phục mùa hè của Dục Quân là áo sơ mi rộng rãi, trên ngực trái là huy hiệu của trường được thêu bằng chỉ đỏ, quần đồng phục vẫn là quần thể thao, chỉ là chất vải mỏng hơn một chút.

Thật lòng mà nói, bộ đồng phục này ngô không ra ngô, khoai không ra khoai, nhưng Chu Kính Dã là một cái mắc treo di động nên mặc gì cũng vẫn đẹp như thường.

Thứ sáu, ngoài cổng trường đông nghẹt xe, đoạn đường năm mươi mét phía trước tắc khủng khiếp. Dưới cái nắng chói chang của mặt trời, Chu Kính Dã đứng nguyên tại chỗ, không hề cảm thấy mất kiên nhẫn. Gương mặt lạnh lùng của cậu thậm chí còn ẩn chứa một niềm hân hoan đã được giấu thật kín đáo.

Cậu đang đợi Lâm Giác Hiểu tới đón cậu, vài phút trước anh mới gọi điện thoại, nói hôm nay đường sẽ tắc lắm.

Chu Kính Dã chờ một lát thì thấy bóng dáng của chiếc ô tô màu đen quen thuộc, cậu sải bước về phía đó, mở cửa ngồi vào ghế phó lái.

Lâm Giác Hiểu đang đeo kính râm, thấy Chu Kính Dã đã vào chỗ, anh quay sang cười với cậu: “Ngầu không?”

Chu Kính Dã nhìn nhanh: “Ngầu lắm.”

Bỗng cậu phát hiện đường đi của hôm nay khác với mọi ngày, bèn hỏi thử: “Hôm nay đi chỗ nào khác ạ?”

“Ừ.” Lâm Giác Hiểu gật đầu, “Anh em công tác về rồi, nhờ anh ra đón.”

Chu Kính Dã ngẩn ra: “Chu… Anh Ngọc Thần về rồi?”

Chu Kính Dã đổi giọng hơi kỳ lạ nhưng Lâm Giác Hiểu không để ý, dường như anh đang rất vui: “Ừ, có quà cho em đấy.”

“…”

Chu Kính Dã không có hứng thú với quà, cậu im lặng một lúc lâu rồi chợt hỏi: “Anh ấy về rồi, anh có còn đoái hoài đến em không?”

“Sao lại hỏi vậy?”

Lâm Giác Hiểu buột miệng, nhưng sau đấy lập tức hiểu ra, Chu Kính Dã là một đứa trẻ khuyết thiếu cảm giác an toàn, thằng bé ở chung với anh lâu hơn Chu Ngọc Thần, có lẽ sẽ ỷ lại vào anh hơn.

Anh mỉm cười: “Đương nhiên là vẫn quan tâm em rồi.”

Chu Kính Dã nhìn anh bằng ánh mắt u ám, không nỡ chớp mắt: “Em vẫn ở cùng anh?”

“Ừ.” Lâm Giác Hiểu dỗ dành cậu, “Có người mua bữa sáng cho anh mỗi ngày, cuối tuần lại nấu cơm cho anh ăn, em ở đây còn phụ anh chăm sóc mấy cục vàng cục bạc ở nhà nữa.”

Chu Kính Dã cuối cùng cũng có thể an tâm, không quấn lấy Lâm Giác Hiểu hỏi này hỏi nọ nữa mà ngồi yên lặng nghịch điện thoại.

Trước cửa sân bay có bãi đỗ xe, Lâm Giác Hiểu dừng xe ở gần đó, gửi định vị cho Chu Ngọc Thần.

Không lâu sau có người kéo theo một chiếc va-li cỡ lớn nhất đi tới, Chu Ngọc Thần theo thói quen mở cửa ghế phó lái.

Chu Kính Dã đang nghịch điện thoại nhướng mày, cậu bình tĩnh nhìn Chu Ngọc Thần rồi nói: “Cần em nhường chỗ cho anh không?”

“Không cần, không cần.” Chu Ngọc Thần lắc đầu quầy quậy, kéo cửa xe ngồi vào ghế sau.

Lâm Giác Hiểu nhìn Chu Ngọc Thần qua kính chiếu hậu, trêu anh: “Cậu đi đâu mà đen thùi lùi thế kia.”

Người Chu Ngọc Thần toàn mồ hôi, anh chỉnh cho quạt điều hòa thổi chính diện mới thấy mình như sống dậy.

Tay anh quạt gió, nói xấu cấp trên: “Sếp ủn tớ lên cái chỗ khỉ ho cò gáy nào đấy, nóng chết đi được, mạng mẽo thì như cái quần què, may mà còn được tắm.”

Lâm Giác Hiểu cười vui vẻ: “Tã quá vậy.”

“Ừ đấy, tã lắm.” Chu Ngọc Thần thở dài, “Có thương tớ thì mời tớ một bữa đi…”

“Được luôn.”

Lâm Giác Hiểu đồng ý ngay tắp lự, còn Chu Kính Dã thì hơi cau mày. Cậu vô thức cụp mắt cúi gằm xuống, lắng nghe Lâm Giác Hiểu nói chuyện thân thiết với Chu Ngọc Thần. Hai anh ấy lâu rồi không gặp, trời Nam đất Bắc chuyện gì cũng nói đến là hăng say, chủ đề bất chợt chuyển tới Chu Kính Dã.

Chắc vì Chu Ngọc Thần cảm thấy mình cần phải có trách nhiệm làm anh, anh hỏi: “Kính Dã, trường học thế nào?”

Chu Kính Dã đáp: “Cũng được.”

Lâm Giác Hiểu vẫn đang ngồi đây, cậu nghĩ ngợi rồi bổ sung thêm hai chữ: “Tốt lắm.”

“…”

Chu Ngọc Thần cười khan mấy tiếng, bắn tín hiệu cầu cứu cho Lâm Giác Hiểu, anh có thể thấy được em trai anh không thân với anh lắm mà thân với Lâm Giác Hiểu hơn. Nếu xét theo thái độ của Chu Kính Dã đối với hai người, Lâm Giác Hiểu giống anh ruột của em ấy hơn hẳn.

Lâm Giác Hiểu tập trung lái xe, không nhận được ánh mắt của Chu Ngọc Thần. Anh hỏi: “Ăn nhà hàng hay về nhà tớ?”

“Về nhà cậu đi,” Chu Ngọc Thần nói. “Bên ngoài nóng lắm, hôm nay là thứ sáu, ăn ngoài chắc sẽ phải xếp hàng.”

Lâm Giác Hiểu nói: “Được, vậy về nhà tớ.”

Anh hỏi Chu Kính Dã: “Kính Dã, em muốn ăn gì?”

Chu Kính Dã ậm ừ: “Gì cũng được ạ.”

Giờ giấc của Lâm Giác Hiểu và cậu khác nhau, cậu ăn cơm Lâm Giác Hiểu nấu còn chưa được mấy lần, vậy mà Chu Ngọc Thần vừa đến đã được hưởng “đãi ngộ” ấy.

Về tới nhà Lâm Giác Hiểu, Chu Ngọc Thần một mực đòi tự mang hành lý lên, anh tỏ ra thần bí ghé bên tai Lâm Giác Hiểu thì thầm: “Tớ có cái này hay lắm.”

Lâm Giác Hiểu thấy lời anh khá đáng ngờ, nhưng rồi vẫn tin. Chỉ tiếc là Chu Ngọc Thần đã đánh giá cao thể lực của bản thân, mới bê được nửa đường mà anh đã dừng lại thở phì phò.

Chu Kính Dã đứng bên cạnh, mắt thấy Lâm Giác Hiểu chuẩn bị giúp đỡ, cậu tiến lên trước anh một bước, nhận lấy va-li của Chu Ngọc Thần: “Em bê cho.”

Cậu nói xong, ba bậc ghép thành hai bước không tốn mấy sức đã xách được va-li lên tầng,

Chu Kính Dã đặt va-li xuống đất để kéo, đi một mình đằng trước. Lâm Giác Hiểu cười cười, huých vai Chu Ngọc Thần: “Sao, em cậu siêu không?”

Chu Ngọc Thần cũng không ngượng, anh vung vẩy tay, không cảm thấy có vấn đề gì: “Học sinh cấp ba có khác, khỏe thật.”

Lâm Giác Hiểu vào bếp làm cơm, bỗng nhiên Chu Ngọc Thần nhớ ra chuyện Lâm Giác Hiểu nói với anh hôm trước, Lâm Giác Hiểu bảo anh trò chuyện với Chu Kính Dã, vừa hay bây giờ đang không bận việc gì.

Anh thấy Chu Kính Dã đang tưới hoa ngoài ban công. Lâm Giác Hiểu thích trồng hoa, nhưng lại sợ chó mèo gặm mất cây nên cửa ban công ngày thường toàn khóa chặt.

Cửa trượt bị Chu Ngọc Thần đẩy ra. Chu Kính Dã nghe thấy, cậu quay đầu, nhìn thấy là Chu Ngọc Thần thì lại quay đi, hỏi: “Sao thế ạ?”

Động tác tưới hoa của cậu trông có vẻ tùy ý nhưng lại rất chuyên chú, tựa như đang điêu khắc một món đồ cao cấp.

Chu Ngọc Thần do dự, tự thấy hình như cậu không có ý định tâm sự với anh, nhưng anh vẫn hỏi: “Thì… Giác Hiểu bảo anh nói chuyện với em?”

Nước trong bình tưới đã hết, Chu Kính Dã đặt bình rỗng lên bàn cạnh đám hoa cỏ, ngón tay cậu chạm nhẹ lên cánh hoa vẫn còn đọng nước, cánh hoa mềm mại rung rinh theo động tác của cậu.

Chu Kính Dã không vui nói: “Tại sao anh ấy không tự nói với em?”

Hết chương 16

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK