• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Em muốn anh…”

Em muốn anh ôm em, Chu Kính Dã suýt lỡ lời, cậu ngưng lại, chữ mấu chốt trong câu chực vuột khỏi miệng ấy mắc kẹt trong cổ họng.

Chu Kính Dã cụp mắt, thùy tai đỏ lựng lên: “Em không muốn gì cả.”

“Không muốn gì à?”

Lâm Giác Hiểu chợt nghĩ tới chuyện gì đó, anh mở điện thoại ra xem lịch, nhìn rồi nói: “Sắp đến sinh nhật em rồi nhỉ?”

Anh vẫn nhớ tên người dùng trên WeChat của Chu Kính Dã là ngày sinh của cậu, để xác nhận lại, anh mở WeChat ra xem.

ZJY031026.

Đúng là sắp đến rồi, mấy hôm nữa là tới sinh nhật cậu.

Chu Kính Dã chậm chạp gật đầu: “Vâng, sắp đến rồi…”

Sinh nhật của cậu những năm trước đều vô cùng bình dị, không có gì đáng nói. Mẹ thường tranh thủ về nhà nấu cho cậu một bát mì Trường Thọ, sau đó tặng cậu món quà mà bà đã chuẩn bị từ trước.

Nhưng năm nay, có lẽ sinh nhật của cậu sẽ cứ vậy mà trôi qua. Nhưng Lâm Giác Hiểu… chắc anh sẽ lo lắng cho ngày này của cậu, còn cậu thì lại không muốn làm phiền anh. Vì thế cậu cúi đầu nói: “Em không đón sinh nhật.”

Lâm Giác Hiểu cười hỏi: “Không đón thật hả?”

“…”

“Nể mặt anh đi,” Lâm Giác Hiểu nói. “Anh tổ chức sinh nhật cho em, quà sinh nhật và quà mừng em có tiến bộ gộp lại làm một.”

Khóe môi Chu Kính Dã chực nhếch lên, nhưng rồi lại bị cậu dè dặt đè xuống.

Lâm Giác Hiểu hỏi lại: “Em không muốn gì thật à?”

“… Vâng ạ.”

Lâm Giác Hiểu lại lướt xem lịch trên điện thoại: “Thế em muốn tổ chức sinh nhật như nào? 26 này là thứ hai, chỉ có thể làm trước hôm đấy thôi.”

“Em không…”

Cậu mới nói được một nửa đã bị Lâm Giác Hiểu dịu dàng cắt ngang: “Sinh nhật mười tám tuổi quan trọng.”

Đôi ngọa tàm dưới mí mắt Lâm Giác Hiểu một lần nữa hiện lên, tuy nhỏ nhưng lại khiến người ta buông lỏng cảnh giác, dù rằng Chu Kính Dã vốn chẳng hề kháng cự anh.

Tim Chu Kính Dã nảy lên thình thịch. Mười tám tuổi, chỉ hơn mười bảy tuổi một tuổi thôi mà dường như lại có cảm giác khác nhau một trời một vực.

Lâm Giác Hiểu nói: “Mười tám tuổi, em đã là người lớn rồi.”

Đúng vậy, mười tám tuổi là cậu đã trưởng thành, đã đủ tuổi vượt qua nhịp cầu đầu tiên của đời người, quả thật là một ngày đặc biệt.

Cậu muốn trải qua cái ngày đặc biệt ấy cùng Lâm Giác Hiểu.

“Em muốn đón sinh nhật cùng anh.”

Chu Kính Dã nghĩ miên man rồi chợt nói ra tiếng lòng mình. Cậu không hối hận, cũng không buồn nản bản thân vì câu nói ấy, cậu chỉ nhìn chăm chú Lâm Giác Hiểu bằng ánh mắt sáng ngời của mình.

Lâm Giác Hiểu ngẩn người trong thoáng chốc, anh cười híp mí đáp: “Được chứ.”

Lẽ ra Chu Kính Dã nên cảm thấy thoải mái, vậy mà cậu giờ lại hồi hộp hơn cả lúc nãy. Cũng may tiếng tim loạn nhịp chỉ có mình cậu nghe thấy, men theo xương cốt vang vọng lại trong đầu.

Chu Kính Dã vô ý sờ loạn lông Khang Khang, bỗng cậu có một ý tưởng: “Em muốn đi ngắm mặt trời mọc cùng anh.”

Nói xong lại thấy cách nói này mập mờ quá mức, vành tai cậu đỏ bừng, nhưng giọng điệu vẫn cố ra vẻ bình tĩnh: “Ý em là em muốn đi leo núi với anh.”

“Đi leo núi” nghe đỡ hơn là “ngắm mặt trời mọc”.

Chu Kính Dã bắt đầu kích động, cậu vẫn nhớ tấm ảnh mà Lâm Giác Hiểu cho cậu xem.

Màu nhựa đường đen nhánh của con đường lên núi Bàn Sơn, người thiếu niên thanh tú cùng cảnh mặt trời mọc tráng lệ.

Chu Kính Dã muốn có một chuyến đi như thế với Lâm Giác Hiểu, cậu cũng muốn Lâm Giác Hiểu đạp xe cùng mình, hướng về đỉnh núi, sau đó ngay khoảnh khắc mặt trời ló dạng, cậu sẽ dùng máy ảnh chụp hàng nghìn bức ảnh cho Lâm Giác Hiểu với chất lượng tốt hơn gấp bội lần.

Mới chỉ tưởng tượng thôi mà lòng cậu đã khấp khởi mừng thầm.

Chu Kính Dã kéo tay áo anh, nhìn anh đầy vẻ đáng thương cùng mong đợi, mi mắt cậu khép hờ, dò hỏi: “Được không ạ?”

“Tất nhiên là được rồi.”

Lâm Giác Hiểu đồng ý còn nhanh hơn cả dự đoán, anh cười lên trông thật đẹp: “Nhưng một tuần em chỉ được nghỉ một ngày, đi thành phố bên chắc không kịp, hay là mình đi núi Thành Hoa của Ninh Ba nhé?”

Chu Kính Dã gật đầu đáp: “Chỗ nào cũng được.”

Lâm Giác Hiểu nói ừ, anh mở bản đồ ra xem: “Không xa lắm, tụi mình đi sớm một chút, ngọn núi này cũng không quá cao, nếu đạp xe lên chắc sẽ mất khoảng ba đến bốn tiếng.”

Anh hỏi Chu Kính Dã: “Em thấy sao?”

Chu Kính Dã chống tay sau người, cậu không cười, nhưng trông cậu rất vui.

Nghe anh nói vậy, khóe môi cậu cong lên: “Vâng.”

*

Thứ bảy, Chu Kính Dã bị đồng hồ đánh thức lúc ba giờ, tối hôm trước cậu đã cố ý ngủ thật sớm nên giờ không thấy buồn ngủ.

Thật ra việc này không liên quan gì đến giấc ngủ dài hay ngắn, nguyên nhân chủ yếu là vì cậu phấn khích quá, cứ như dù có xuống nhà chạy vài vòng cũng không thể tiêu hao hết năng lượng vậy.

Chu Kính Dã thay quần áo, đeo túi máy ảnh còn mới tinh, mở cửa phòng ra ngoài.

Lâm Giác Hiểu đã ở ngoài đợi cậu, anh không mở đèn ở độ sáng mạnh nhất, chỉ để một ngọn đèn vàng nho nhỏ ở lối ra vào.

Chu Kính Dã tiến lại gần, cảm giác từng sợi lông măng trên mặt anh cậu đều có thể nhìn thấy thật rõ ràng, giống như mặt trời đã để lại một vầng sáng trên người anh.

Hiếm khi thấy Lâm Giác Hiểu đội mũ lưỡi trai, anh mặc một chiếc áo gió màu trắng đen đan xen, nhìn Chu Kính Dã chỉ mặc độc chiếc áo cộc tay, anh cau mày: “Em mặc thêm áo khoác đi.”

Ninh Ba vào thu đã lâu, nhưng Chu Kính Dã hỏa khí vượng, con trai mười bảy tuổi không biết lạnh là gì, thời tiết này rồi vẫn cứ mặc áo cộc, thỉnh thoảng mới khoác thêm áo ngoài.

Ban ngày như thế cũng được, nhưng giờ trời còn chưa sáng, bên ngoài nhất định rất lạnh.

Chu Kính Dã nghe lời về phòng, mặc thêm áo khoác bóng chày, cậu nghĩ trong chốc lát, cũng chọn lấy một cái có màu trắng đen.

Lâm Giác Hiểu chú ý thấy máy ảnh cậu đeo trên người, anh không hỏi thêm, chỉ thuận miệng nói: “Em định chụp ảnh?”

Chu Kính Dã cúi đầu, vuốt ve vỏ ngoài túi đựng, nói vâng.

Muốn chụp ảnh, nhưng không chụp phong cảnh, cậu muốn chụp cho Lâm Giác Hiểu.

Lâm Giác Hiểu biết ý nghĩa của cái máy ảnh này đối với Chu Kính Dã, anh không nói gì thêm, chỉ coi như Chu Kính Dã đã có thể bước ra khỏi bóng tối.

Anh vẫn sợ cậu không thể vượt qua được nỗi đau này. Nhưng khi nhìn Chu Kính Dã lúc này, anh cũng thấy yên tâm được phần nào.

Hôm nay không phải dịp nghỉ lễ gì đặc biệt, Ninh Ba cũng không thích hợp cho mục đích du lịch, hiện giờ chân núi chẳng có mấy người.

Lâm Giác Hiểu đỗ xe tại một nơi cách không xa núi Thành Hoa, quét thẻ mượn xe đạp công cộng rồi cùng Chu Kính Dã đạp xe lên núi.

Sườn núi không quá dốc, đường lên núi Thành Hoa cũng tương đối bằng phẳng, rìa đường đèn vẫn sáng, đạp xe lên sẽ không quá nhọc nhằn.

Anh khuyên cậu mặc áo khoác là đúng, mặc áo rồi mà gió núi vẫn sượt qua khe cổ, nhưng cái lạnh vẫn nằm trong phạm vi con người có thể chịu đựng được.

Đạp được một lát, Lâm Giác Hiểu là người cần tạm nghỉ trước.

Anh mệt rã rời chống chân xuống đất, trên trán lấm tấm mồ hôi, thở dồn dập gọi Chu Kính Dã: “Nghỉ… nghỉ một lát đã.”

Khoảnh khắc ấy Lâm Giác Hiểu mới ý thức được sâu sắc sự khác biệt giữa tuổi mười tám với tuổi hai mươi ba.

Ngày thường anh không rèn luyện, môn thể thao duy nhất mà anh theo đuổi là dắt chó đi dạo, những hôm Chu Kính Dã không bận thậm chí còn không cần anh đi.

Chu Kính Dã vẫn luôn đi đằng sau anh, thấy anh ngừng lại cậu mới đạp lên trước một chút cho ngang hàng với anh: “Anh mệt rồi à?”

Lâm Giác Hiểu cũng không câu nệ, thẳng thắn với cậu: “Hơi hơi.”

Chu Kính Dã bỗng thấy hối hận, cậu không nên kéo Lâm Giác Hiểu tới nơi này, đáng ra nên thong thả cùng nhau đi xem một bộ phim rồi ăn một bữa cơm mới phải.

Cảm nhận được tâm trạng của Chu Kính Dã, Lâm Giác Hiểu chợt hứng khởi trở lại, một tay anh giữ xe để duy trì thăng bằng, tay còn lại vỗ vai Chu Kính Dã: “Đi nào!”

Anh tăng tốc độ đạp, Chu Kính Dã ngẩn người một lát, rồi cũng tiếp tục đạp theo sau anh.

Không khác với dự đoán của Lâm Giác Hiểu là mấy, bọn họ mất gần ba tiếng để đạp lên đỉnh núi.

Lâm Giác Hiểu dựng xe sang một bên, cảm giác chân mình như mềm nhũn, anh cố gắng đi ra chỗ rào phòng hộ, chống tay lên đó.

Sắc trời dần hửng sáng, một lát nữa thôi đèn đường sẽ tắt. Mệt lắm, nhưng anh rất vui.

Lâm Giác Hiểu ngẩn ngơ nhìn phía xa hồi lâu, Chu Kính Dã lại gần, trên tay cậu là chai nước khoáng còn nguyên chưa mở nắp.

Chu Kính Dã mở nắp chai đưa cho anh.

Lâm Giác Hiểu thở chậm lại, giơ cánh tay tê rần lên đón lấy chai nước, lúc nhận lấy tay anh vô ý chạm vào ngón tay nóng rực của cậu.

Nước trong chai sóng sánh, Chu Kính Dã gắng bình tĩnh nói: “Tay anh hơi run.”

Lâm Giác Hiểu cười cười, lúc rất khát anh cũng không hấp tấp uống nước, vẫn từ tốn uống từng ngụm nhỏ một, uống xong ngụm thứ nhất rồi mới uống tiếp ngụm thứ hai.

Chu Kính Dã rời ánh mắt thiếu tự nhiên của mình khỏi yết hầu Lâm Giác Hiểu, cậu tự lấy cho mình một chai nước mới. So với tư thế ưu nhã của Lâm Giác Hiểu, cậu toàn uống một ngụm thật lớn, ngực áo không cẩn thận bị thấm ướt một mảng nhỏ.

Lâm Giác Hiểu đã uống xong, anh đặt chai nước xuống dưới chân, nhìn đồng hồ đeo tay, nói khẽ: “Sắp đến rồi.”

Anh vừa dứt lời, sắc trời lại sáng hơi đôi chút, Chu Kính Dã lấy máy ảnh trong túi ra.

Máy ảnh đen còn mới cóng không nhuốm bụi, ngón tay Chu Kính Dã sờ theo thân máy, cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Cậu giơ máy lên, quan sát thế giới qua ống kính.

Mới đầu Chu Kính Dã đã nhắm chuẩn ống kính về phía bầu trời đang hé dần màn sương, ánh sáng đỏ hồng xuyên qua rặng mây trời, nhưng rồi cậu như nghe giọng nói của Lâm Giác Hiểu phảng phất bên tai.

“Em có thể dùng nó để ghi lại từng giai đoạn trưởng thành, ví dụ như thi Đại học, như mỗi chuyến đi chơi…”

Đây là lời ngày trước Lâm Giác Hiểu từng nói với cậu.

Ống kính máy ảnh di chuyển, hướng về phía Lâm Giác Hiểu, anh đang đứng quay lưng về phía cậu, không biết hành động của cậu sau lưng anh.

Chu Kính Dã chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng anh, mảnh khảnh mà đẹp đẽ.

Cậu nhẹ nhàng gọi anh: “Lâm Giác Hiểu.”

Lâm Giác Hiểu quay lại, anh không để bụng cách gọi không phân lớn nhỏ này của Chu Kính Dã, ngược lại còn tươi cười với cậu.

Chu Kính Dã lại nói: “Tạo dáng nào.”

Lâm Giác Hiểu rất phối hợp giơ tay, xòe hai ngón tay thành hình chữ V. Anh cười rạng rỡ hơn cả ban nãy, gương mặt như tỏa nắng vì nụ cười.

Qua ống kính máy ảnh, Chu Kính Dã có cảm giác mình vừa xuyên qua thời không. Cậu đã nhìn thấy Lâm Giác Hiểu hồi anh mười bảy tuổi.

Cậu không chú ý đến ánh sáng có đủ hay không, lấy nét như vậy đã được hay chưa, bố cục hài hòa hay không hài hòa mà ngón tay khẽ động, cậu vô thức nhấn chụp.

Mặt trời phía sau lưng rực rỡ, sắc đỏ vàng rực cháy lan rộng khắp tầng mây.

Nhưng Chu Kính Dã lại cho rằng, ánh sáng chói lọi của mặt trời cũng không đẹp bằng một phần của Lâm Giác Hiểu.

Hết chương 29

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK