"Hiện tại đã qua chín tháng, ta còn có thời gian ba tháng, cho nên tình nguyện ở Tứ gia nơi đó chịu khổ, không bằng sớm ngày cho ta cái chết thống khoái sao?" Tiểu Nguyệt nghiêng đầu nói.
Lục Bát nhìn nàng, không nói chuyện.
"Nhưng vậy thì sao chứ?" Tiểu Nguyệt kéo băng gạc xuống dưới, nhìn bóng người mơ hồ trước mắt, nàng duỗi tay đi bắt lấy hắn, nắm lấy tay áo hắn, "Ta đã chết thì cũng có sao đâu, ta chính là cái tao hoa, ta chết rồi ngươi còn có thể tìm rất nhiều nữ nhân ngực lớn khác, ngươi quản ta sống hay chết làm cái gì?"
Lục Bát nhíu mày, "Ta là không nên quản ngươi." Nói xong phất tay áo rời đi.
Tiểu Nguyệt vốn tưởng rằng buổi tối lại phải bị Tứ gia hành hung, không nghĩ tới lại đột nhiên bị Lục gia muốn, Lục gia chính là người rót trà cho nàng hôm nay, tính tình tốt, dễ nói chuyện, ở chỗ Lục gia ngây người một tháng, sinh mệnh ngoan cường của Tiểu Nguyệt lại tỏa sáng sinh cơ.
Lục gia cũng không chạm vào nàng, cảm giác nàng đã gần như khỏe trở lại, hắn gật gật đầu với nàng nói, "Không sai biệt lắm có thể."
Lúc ấy Tiểu Nguyệt không hiểu câu này của hắn là có ý gì, cho đến khi nàng bị Lục Bát ấn ở trên giường, nàng mới hiểu ra.
"Nghe lão Tứ nói, ngươi không ra nước?" Phía dưới Lục Bát hung hăng mà cọ hạ thân của nàng.
Nàng nghiêng đầu sang một bên, không để ý tới hắn, chính là thân thể này vừa bị hắn chạm vào liền ra nước, cũng là bất đắc dĩ.
"Ngươi sao lại làm được?" Lục Bát hôn sườn mặt của nàng, nhớ tới tình trạng thê thảm của nàng một tháng trước, hắn sờ sờ mặt nàng, "Thực xin lỗi, lúc ấy ta không có cách nào cứu ngươi. Đó là quy củ, không có cách nào."
Lục Bát biết nàng đang tức giận, liền không ngừng hôn nàng, xoa ngực nàng, hung hăng mà làm nàng, hầu hạ đến nàng hơi hơi trợn trắng mắt, hắn mới dừng lại, hắn biết nàng chắc chắn sướng đến thăng thiên rồi.
"Ngươi không phải một chạm vào liền chảy nước, còn khô khốc?" Lục Bát không cho nàng cơ hội thở dốc, tiếp tục lộng.
Tiểu Nguyệt cũng không biết vì sao, đại khái, có lẽ, nàng chính là thích bị loại cẩu nam nhân này lộng đi, nàng ôm cổ hắn, "Dù sao ta cũng không sống được bao lâu nữa, ngươi nói cho ta tên của ngươi đi."
Lục Bát sửng sốt, nhìn Tiểu Nguyệt không nói gì.
Con ngươi Tiểu Nguyệt phiếm ái dục chớp chớp, "Ta tên Vinh Tiểu Nguyệt, vinh trong vinh hạnh, tiểu trong lớn nhỏ, nguyệt trong ánh trăng, Vinh Tiểu Nguyệt."
Cổ họng hắn lên xuống, "Ta tên Lục Khởi Tuyết, lục trong họ Lục, Khởi không phải há (*), tuyết trong bông tuyết, Lục Khởi Tuyết."
(*) từ Khởi này ta tra thì có một nghĩa là há (biểu thị sự phản vấn, hỏi lại)
Đôi mắt Tiểu Nguyệt trở nên dịu dàng, "Khởi Tuyết, thật là dễ nghe."
"Ta là sát thủ hoàng gia, trong số sư huynh đệ đứng hàng thứ tám, danh hiệu Sương Hoa. Ta vừa mới giết tứ gia mù danh hiệu Lưu Sương, ta sẽ bị đồng môn đuổi giết đến tận chân trời góc biển, không chết không ngừng."
Tiểu Nguyệt ngơ ngác mà nhìn hắn, môi khẽ nhếch.
"Ngươi giết... Tứ gia?" Tiểu Nguyệt ngơ ngác hỏi.
"Đúng vây, này không phải ngươi muốn sao? Ngươi cố ý làm những chuyện này, còn không phải là muốn ta giết hắn sao?" Lục Khởi Tuyết ôm nàng lên, tiếp tục lộng nàng, cảm giác nàng đột ngột trào ra một cỗ nhiệt lưu, "Tao hóa, ta liền biết ngươi là tao hóa!"
Tiểu Nguyệt thoải mái mà cười, nàng đỡ mặt hắn hôn hắn, môi răng câu dẫn hắn, phía dưới giảo hắn, vui vẻ tới cực hạn.
Nàng vùi mặt vào ngực hắn, "Vậy ngươi thuận tay lại giết hàng xóm ở quê ta, sau đó đánh gãy chân cha ta, có được không?"
Khuôn mặt tuấn mỹ của Lục Khởi Tuyết hơi vặn vẹo, "Tao hóa."
"Chúng ta đây cùng nhau bỏ mạng thiên nhai! Lục Khởi Tuyết?" Tiểu Nguyệt cười duyên, thân mình vặn vẹo thuận theo hắn.
"Ta mới không mang theo ngươi cái thứ tao hóa này!" Lục Khởi Tuyết thở dốc nói.
"Khởi Tuyết," Tiểu Nguyệt hôn hắn, "Chúng ta đây liền cùng chết," nàng kéo quần áo của mình ra, đem vú đưa đến bên miệng hắn, "Khởi Tuyết, tới đây, lại cho ngươi ăn một ngụm, Khởi Tuyết, nhớ kỹ hương vị của ta, chớ quên ta."
"Khởi Tuyết... Khởi Tuyết..."
"Tiểu Nguyệt..."
"Có thể kéo ngươi cùng chết, thật đúng là quá tốt rồi."
"Ngươi này tao hóa..."
Ngày hôm sau, Lục Khởi Tuyết liền mang theo Tiểu Nguyệt bỏ trốn, tứ gia bát gia vô cớ mất tích, trừ bỏ lục gia, ai cũng không biết chân tướng. Nhưng lực lượng sát thủ hoàng gia cũng không phải nói chơi, không đến nửa tháng, liền có người phát hiện hành tung của bát gia, ở lâm viện Tô Châu Giang Nam, Lục Khởi Tuyết bị buộc tới tuyệt cảnh.
"Lão Bát, ta khuyên ngươi đừng chống cự, thủ đoạn của chúng ta ngươi cũng biết." Lão Nhị trầm giọng nói.
Lục Khởi Tuyết hừ cười một tiếng, "Ta không chống cự, nếu bị mang về, thủ đoạn của các ngươi, ta cũng đều biết."
"Ngươi biết ngươi trốn không thoát."
Lục Khởi Tuyết lui về sau mấy bước, tháo đi mặt nạ làm lộ ra dung nhan tuấn mỹ đến làm người kinh tâm động phách, "Cho nên ta không chạy." Hắn dừng ở dưới một đống tiểu lâu, ngẩng đầu nhìn lên trên lầu, mọi người nhìn theo tầm mắt của hắn, một nữ tử áo đỏ từ gác mái chạy ra, nữ tử băng cơ tuyết da, mặt mày tươi đẹp.
Tiểu Nguyệt thấy Lục Khởi Tuyết, cười đến mười phần vũ mị, "Khởi Tuyết, ngươi phải ôm chặt ta nha."
"Tới đây, tao hóa."
Tiểu Nguyệt vượt qua lan can nhảy xuống dưới, Lục Khởi Tuyết vững vàng mà tiếp được nàng.
Nàng ôm cổ hắn, cũng mặc kệ ở đây có bao nhiêu đôi mắt, hôn lên môi hắn.
Lục Khởi Tuyết ôm nàng ngồi dưới đất, thuận tiện dựa lưng vào cây đại thụ phía sau.
Tiểu Nguyệt cười nhìn hắn, chờ đợi, thời khắc bọn họ cùng nhau tiêu vong.
Trong tay Lục Khởi Tuyết cầm một sợi tơ trong suốt cuốn lấy nàng, buông lỏng tay, Tiểu Nguyệt đã bị một con diều có động cơ thật lớn mang bay lên!
Tuy nói tốt cùng chết, ta cũng biết nàng muốn cho ta và nàng cùng nhau xuống địa ngục.
Nhưng rốt cuộc ta, vẫn luyến tiếc nàng chết.
Tiểu Nguyệt hoảng sợ mà nhìn hắn, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng, "Ta không!!!"
Lục Khởi Tuyết lại đột nhiên quỳ xuống, cầu xin các sư huynh: "Nếu các ngươi còn coi ta là sư đệ, cầu xin các người buông tha nàng! Nếu không ta tất muốn đua cái ngươi chết ta sống với các người!" Hắn trừng lão Ngũ tay đang lấy cung tiễn, rút chủy thủ ra.
Chủy thủ của lão Bát, tính công kích và khoảng cách ngắn nhất, lại trí mạng nhất.
Lão Ngũ vô cùng thức thời mà buông cung tiễn xuống.
Lục Khởi Tuyết ngẩng đầu, nhìn Tiểu Nguyệt đang từ từ bay lên cao, hô lớn: "Tao hóa, kể cả sau này ngươi bị những người khác làm được vô cùng sung sướng, ta cũng sẽ không tức giận!"
Lục Khởi Tuyết buông chủy thủ trong tay xuống, lập tức bị các sư huynh tiến lên ngăn chặn, hắn nhắm mắt lại, một lát liền có một thanh kiếm đâm thủng ngực hắn.
Là có thể chết nhanh hơn, hắn cảm tạ các sư huynh nhân từ.
Bỗng nhiên cảm giác được lão Nhị phi thân đi, hắn vừa mở mắt, nhìn thấy Tiểu Nguyệt nhanh chóng rơi xuống, lão Ngũ phi thân mấy cái tiếp được Tiểu Nguyệt, một chưởng bổ về phía nàng.
Tiện nhân hại bọn họ đồng môn tương tàn, tất nhiên là phải chết!
Lục Khởi Tuyết đẩy lão Nhị, chủy thủ rời khỏi tay, khiến cho lão Ngũ thu tay.
Hắn phi thân đến bên người Tiểu Nguyệt, "Tao hóa, ngươi làm ta chết đều không yên sao!"
"Ngươi đừng mơ tưởng bỏ lại ta!" Tiểu Nguyệt đỡ lấy hắn, nhìn mũi kiếm từ phía sau lưng hắn xuyên qua, vui vẻ mà cười nói: "Cách chết này cũng là cực tốt, chúng ta vừa lúc một mũi tên xuyên tim." Nói xong liền nghĩa vô phản cố (*) mà lao vào trên thân kiếm.
(*) nghĩa vô phản cố ở đây chỉ làm việc không do dự, không hối hận
Cũng là do hắn không có cản nàng.
Hắn biết nếu lần này nàng không chết, sợ là phải bị các sư huynh tra tấn thảm.
Cũng không có cách nào, đành phải mang theo cái kéo chân sau này cùng nhau đi thôi.
Vừa lúc, cách chết này hắn còn có thể ôm nàng.
"Khởi Tuyết, nếu có kiếp sau, ta tranh thủ làm người tốt, mang ngươi sống sung sướng."
"Thôi bỏ đi," hắn chỉ còn thở ra khí, "Ngươi chỉ là cái tao hóa, không có cái... Bản lĩnh kia, vẫn là ta..."
Thấy mắt nàng đã không còn ánh sáng, hắn nhẹ nhàng hôn lên cái trán của nàng, một mình hứa hẹn: "Vẫn là ta mang ngươi... Lên thiên đường đi..."