Tiểu Nguyệt chạy qua nông thôn, chạy qua đồi núi, chạy qua trấn nhỏ, thẳng đến khi nàng không thể nhấc nổi một bước nào nữa, nàng mới ngã xuống một cái đường hẹp quanh co ở nông thôn.
Chân nàng đã máu thịt lẫn lộn, kể cả cứ như vậy mà chết ở bên ngoài cũng tốt hơn bị những người đó lộng chết, sự sợ hãi khi nhìn lưỡi đao chậm rãi đâm vào thân thể, nàng đã thể nghiệm qua một lần, không bao giờ muốn trải qua lần thứ hai.
Khang mẹ nói trừ phi chết, nếu không cũng đừng nghĩ rời khỏi nơi đó sao, nhưng nàng không chết, nàng cũng rời đi được! Nàng Vinh Tiểu Nguyệt là người nào, một cái cửa sắt 300 cân (*) cũng không đẩy được sao? Ha ha ha ha...
(*) 300 cân ở đây tương đương 150kg.
Tiểu Nguyệt cười nằm ở trên đồng ruộng, vui quá!
Tự do rồi!
Không cần bị bán đi làm thiếp cho người khác, không cần sợ sẽ bị giết bất cứ lúc nào, không sợ bị người đánh, cũng không có công việc nặng nề...
Rất vui.
Nàng mệt đến bò cũng không bò nổi, chỉ có thể nằm ở nơi đó, trời tối dần, có nông dân khiêng cái cuốc đi từ nơi xa đến, Tiểu Nguyệt muốn gọi nhưng nàng không có sức lực, trơ mắt nhìn người nông dân đi càng ngày càng xa, chỉ có thể lo lắng suông, đang khi nàng không có biện pháp, một thanh âm của trẻ con vang lên: "Ca ca ngươi nhìn xem, chỗ đó có người!"
Sau đó nàng thấy có một tiểu hài tử nhìn xuống nàng, "Tỷ tỷ ngươi làm sao vậy? Bị thương sao?"
Nàng nghẹn họng không nói nên lời, một hán tử trẻ tuổi đuổi tiểu hài tử đi như đuổi ruồi bọ: "Tránh ra, để ta nhìn xem."
Đôi mắt hắn sáng lấp lánh trên khuôn mặt ngăm đen, "Cô nương, ngươi làm sao vậy?"
"A...A..."
Hán tử vẻ mặt tiếc hận, "Cô nương, không có việc gì, không cần phải nói gì đâu, ta mang ngươi đi về nhà ta nghỉ ngơi trước, để mẹ ta làm chút đồ ăn cho ngươi." Nói xong liền khiêng Tiểu Nguyệt lên vai.
Tiểu Nguyệt bị lật người khiêng ở trên vai hắn, nhìn thế giới đảo lộn, nở nụ cười, thật tốt quá, nàng được cứu rồi! Bỗng nhiên nàng thấy đường lớn bên bờ ruộng xuất hiện một hắc ảnh cưỡi ngựa, xa như vậy, nàng vẫn nhận ra là người kia, còn không phải là nam nhân đeo mặt nạ kia sao.
Nàng nhanh chóng xoay đầu về phía khác, xa như vậy, chắc chắn hắn không nhìn thấy nàng.
Nam nhân cưỡi ngựa liều mạng đi về phía trước, hắn nào có sức mà nhìn đông nhìn tây, phía sau còn có một đống người đang đuổi giết hắn, không chạy chỉ có chết!
Tiểu Nguyệt ở nhà của hán tử được đối xử rất tốt, được cho ăn, lại dưỡng thương xong, chờ nàng có sức lực mở miệng nói câu đầu tiên làm cả nhà vô cùng vui mừng. Nàng nói nàng bị cha mẹ bán cho người làm thiếp, nàng không muốn nên bỏ trốn, một nhà hán tử thấy nàng tay chân lanh lẹ, vừa nhìn liền biết là cô nương ở nông thôn cũng liền tin lời nàng.
Nàng ở lại nhà hán tử nửa tháng, Tiểu Nguyệt vì báo ân nên mỗi ngày đều dậy sớm nấu cơm rửa chén, làm xong liền lên núi cắt cỏ cho heo ăn, ra đồng trồng hoa màu, làm việc giống như lúc ở nhà mình.
Nhiều ngày trôi qua, hán tử thấy Tiểu Nguyệt không có ý định muốn đi nên từ từ sinh ra tâm tư với nàng, nói chuyện với nàng cũng dịu dàng hơn, không cho nàng làm nhiều việc nữa.
Tiểu Nguyệt biết nên nàng tìm đề tài nói chuyện với hắn, nói nói liền cho hắn biết thân thế của nàng, nói chuyện thân thể của nàng bị một lão già đạp hư. Hán tử nghe xong liền có vẻ mặt khiếp sợ, khô cằn mà an ủi nàng đó đã là chuyện quá khứ, không có việc gì.
Tiểu Nguyệt nghe hán tử nói với nương của hắn, "Tiếc quá, nàng vậy mà lại không còn sạch sẽ." Sau đó cũng liền không có sau đó.
Mẹ của hán tử cũng giống như thương tiếc Tiểu Nguyệt, giữ nàng ở lại trong nhà bọn họ, nói có thêm nàng giống như có thêm đứa con gái vậy, tốt vô cùng, thật ra Tiểu Nguyệt cũng biết, từ khi bọn họ biết nàng không phải thân thể hoàn bích liền ghét bỏ nàng, nhưng thấy nàng làm việc nhanh nhẹn, một người có thể làm việc của hai người nên tiếc không muốn để nàng đi thôi.
Thật ra nàng biết tất cả.
Cho nên nàng cố gắng làm việc, rảnh rỗi liền đi giúp đỡ những người trong thôn kiếm chút tiền, sau thời gian một tháng rốt cuộc nàng cũng có chút tiền trinh, thuê một cái phòng cũ nát ở bên ngoài thôn, trước đó căn phòng này là của một lão thái bà đã chết, phòng ở liền thuộc sở hữu của dòng tộc, vẫn luôn để hoang phế chờ nó tự sụp xuống, hiện tại có cái đồ ngốc cư nhiên muốn thuê, thật là làm tộc trưởng vui mừng muốn hỏng rồi.
Sau khi Tiểu Nguyệt dọn ra ngoài vẫn thường trở về nhà của hán tử để giúp đỡ làm việc cho nên mẹ của hán tử cũng vui mừng mà cho nàng cái chăn bông cũ cứng như tấm ván gỗ, Tiểu Nguyệt vô cùng vui sướng mà nhận lấy, về nhà thu thập lại căn phòng nhỏ, tìm cái tấm ván gỗ hỏng, liều mạng làm thành cái giường, trải chăn bông cũ liền nằm lên, cảm thấy quá thoải mái,
Loại cảm giác tự do tự tại này, thật là quá thoải mái.
À, nói đến cảm giác thoải mái, nàng đột nhiên nhớ tới người kia.
Được rồi, so với cảm giác thoải mái do người kia lộng nàng mang đến, vẫn còn thiếu một chút.
Nàng gặm mấy miếng màn thầu đông cứng, uống một chút nước, nghỉ ngơi một lát liền tính đi lên núi.
Hiện tại nàng phải tự mình sinh hoạt, vốn dĩ tính toán thêu thùa kiếm tiền nhưng nàng phải tích cóp tiền mua kim chỉ, không có cách nào, nàng chỉ có thể lên núi tìm chút thảo dược về phơi khô mang đi bán.
Nàng đến cả cái sọt cũng không có, cứ tay không như vậy lên núi, đi trên đường thấy chút dây mây cứng liền tiện tay rút để lát nữa dùng bó thảo dược.
Mặt trời ngả dần về tây, nàng rốt cuộc cũng rút được một đống lớn rau sam cùng đinh (?), quay về còn có thể nấu lên ăn, khá tốt.
Tiểu Nguyệt khiêng thảo dược trở về, khi đi ngang qua một cái sơn cốc nhỏ nàng nghe được tiếng gì đó.
Nàng buông thảo dược, thò người xuống lắng nghe, quả nhiên có người đang gõ thứ gì đó.
Không phải là quỷ chứ?
Núi sâu rừng già thế này...
Tiểu Nguyệt rùng mình một cái, chuẩn bị đi trở về, nhưng mà.
Đúng, mọi việc đều có cái gọi là nhưng mà.