Ôn Cẩn bật mode dạy học, nhấc tay cầm súng, nghiêm túc lại thân trọng, động tác chuẩn chỉnh, nước chảy mây trôi, mặc kệ Viên Chước có sấn tới ôm eo, sờ soạn, đòi hôn hít, cũng luôn nghiêm túc, nét mặt chẳng hề thay đổi mảy may nào, không những thế còn có thể phản công nắm chặt tiểu huynh đệ cứng rắn đang đội cộm quần lên ở phía dưới thân Viên Chước một cách chính xác.
“Á… Ôn ca… Á áu…”
Kính bảo hộ cũng không che được đôi mắt chó ầng ậng nước mắt của Viên Chước, hắn dùng tay che phần dưới khẽ rên, bất đắc dĩ buông cái móng chó đang sờ soạn trên lưng Ôn Cẩn.
Hắn chưa từng thấy bộ dáng này của Ôn Cẩn.
Một cái cảm giác mà kẻ chưa tốt nghiệp tiểu học như hắn không thể nào tìm ra từ ngữ miêu tả đang bắt đầu quẩn quanh trong tâm trí hắn, thúc giục hắn phải đến gần Ôn Cẩn.
“Ôn ca ——”
Để tiện cho việc luyện tập, Ôn Cẩn đã dùng một sợi thun cột mớ tóc sau gáy lên, vừa vặn che mất phần gáy mà hắn ngày nhớ đêm mong, hắn nhìn phần da thịt nửa kín nửa hở kia, nuốt nước bọt cái “ực”, hai cái răng nanh ngứa ê ẩm.
Hắn là một con chó si mê Ôn Cẩn muốn chết, chưa từng nghĩ xấu gì về Ôn Cẩn, hắn chỉ cảm thấy anh Cẩn của hắn đẹp quá trời quá đất, dù anh Cẩn có làm gì đi nữa, nhìn cũng đẹp mê hồn hết á.
“Ôn ——áu!!”
“Luyện tập mấy điểm này cho tốt, không được nghĩ lung tung.”
Mắt thấy trọng điểm của Viên chước sắp hoàn toàn lệch sang hướng khác, Ôn Cẩn buông tay thả súng xuống, quay đầu, hai cái kính bảo hộ đánh xuống, sống mũi cao bẩm sinh của Viên Chước đau đến nước mắt lưng tròng.
“Tập trung vào, học tốt cái này rồi còn qua cái khác.”
Từng phát đạn tên bia ngắm 7 vòng tự động trượt đến trước mặt, Ôn Cẩn nhẹ tay kéo Viên Chước đến giữa vị trí xạ kích, nắm tay hắn dạy cách đổi đạn tập, vô tình phớt lờ đôi mắt sáng long lanh của Viên Chước.
Từ góc độ nào đó mà nói, nhà học Từ nghiêm khắc đến nỗi không hề giống tổ chức phi pháp tí nào.
Các chi nhánh dưới trướng nhà họ Từ đều do Từ tam gia đích thân kiểm tra lấy chỉ tiêu, lấy các ngành kinh doanh mà các chi nhánh nắm quyền làm cơ sở, chuyện càng dễ xung đột thì tiêu chuẩn càng cao, mấy mối an nhàn thì tiêu chuẩn thấp, nhưng cho dù lấy tiêu chuẩn thấp nhất, cũng cao hơn chỉ tiêu của trường cảnh sát thành phố A 20%, từng mảng số liệu chính xác đều do Từ tam gia lúc đi học tự mình trải nghiệm.
Dùng súng phải xem tài năng, Hình Nham nhận được ưu ái từ ông trời, bách phát bách trúng, Từ Vân Thăng là ông trời với tổ sư gia cùng đuổi theo chăm chút, muốn bắn lệch cũng khó.
So ra thì Viên Chước đúng là thê thảm không nỡ nhìn, có lẽ ông trời đã biết đường tình duyên ngay thẳng của anh, thế là bèn chia chút phần cho đối tượng của anh.
Viên Chước không hợp dùng súng, từ động tác đầu tiên hắn cầm lấy súng, Ôn Cẩn đã nhận ra được điều này.
Viên Chước dẫu sau cũng còn khá non, là một Alpha đang trưởng thành, hắn vẫn chưa hoàn toàn làm chủ được những ưu điểm mà giới tính mang lại cho mình, chứ đừng nói đến chuyện phát huy hết ưu thế của nó.
Cơ bắp mạnh mẽ có thể bù đắp sức giật của súng, cũng có thể gây ra biến dạng đường chuyển động, yếu tố bạo lực từ trong máu của Alpha có thể điều động adrenaline để tăng sức chiến đấu, cũng có thể tác động đến việc khống chế cảm xúc, làm xáo trộn tâm trạng.
Có quá nhiều nhân tố không ổn định trên người Viên Chước, hắn là một con chó hoang vẫn chưa xong quá trình thay răng mài vuốt, án theo tiêu chuẩn của nhà họ Từ, căn bản hắn không đủ tư cách cầm súng, nếu để Hình Nham dạy, chỉ sợ hắn vừa vào cửa đã bị Hình Nham xách cổ áo treo lên cột cờ thị chúng rồi.
Hơn nữa trên cổ còn được đeo thêm tấm biển ba chữ to —— “Tôi không xứng”
Vấn đề liên quan đến Viên Chước xứng hay không, đã đứng TOP bảng các vấn đề nội bộ ở nhà họ Từ suốt một thời gian dài.
Nhân viên của sân tập bắn hết người này tới người kia, kể từ khi Viên Chước bước vào cửa là máu nhiều chuyện đã nổi lên, thậm chí còn không tiếc đánh nhau tranh vị trí đi rót nước.
Dẫu sao thì có thể đoạt được cơ hội hóng hớt scandal tình cảm của ông chủ ở khoảng cách gần còn khó hơn cơ hội được ngửi pheromone của Hình ca nữa mà.
Sau mười mấy phút, một cậu trai trổ hết tài nghệ của bản thân đã vinh quang hoàn thành sứ mệnh của mình, cậu từ sân tập quay lại phòng nghỉ cho nhân viên, mấy anh chị em bên trong nhàn rỗi đến mức mọc nấm vây quanh cậu, mắt nhìn cậu phát xanh ánh sáng xanh lè đói khát.
Kẻ sùng bái Từ tam gia chỉ muốn biết tên Viên Chước này có đáng tin cậy hay không, xem xem tương lai mình sau này có cơ hội hay không; fan của Từ tam gia và Hình Nham thì muốn biết tên Viên Chước này có đáng tin cậy hay không, xem xem OTP của mình có tương lai hay không, mà fan sự nghiệp khinh thường yêu đương nhắng nhít, chỉ muốn Từ tam gia một mình thì muốn biết tên Viên Chước này có đáng tin cậy hay không, xem xem ông chủ có rũ bỏ đàn ông mà dẫn dắt bọn họ xây dựng tương lai xán lạn hay không.
——Viên Chước đứng tại vị trí bắn bỏ súng xuống, nhìn cái bia giấy không có mấy lỗ súng, hắt xì liên tục ba cái, tủi thân mở to mắt nhìn Ôn Cẩn.
Mãi đến trưa, kết thúc tập luyện, Viên Chước như một con Thôn Kim Thú trợn trừng nhìn tấm bia, ngốn hết một đống đạn.
“Ôn ca…”
“Rất tốt, có tiến bộ rồi đó. Đi tắm thôi, cậu cả đêm không ngủ, tắm xong tôi dẫn cậu đi ăn chút gì rồi chúng ta về ngủ bù.”
Người trong lòng thường còn không hết, có chút khuyết điểm ai nỡ nói ra.
Ôn Cẩn gỡ kính bảo hộ xuống giúp Viên Chước, trên gương mặt cậu nhóc đẹp trai nhà anh đã bị cấn hằn ra vệt đỏ nhạt, anh hơi kiễng chân, vươn người hôn lên đó mấy cái, đôi mắt dịu dàng khẽ rũ xuống, không có tí mảy may thất vọng hay chế nhạo nào.
Sân tập bắn có phòng tắm, từng gian riêng có cửa kéo, tiện nghi rất đầy đủ.
Hôm nay trường bắn không có người ngoàn, Ôn Cẩn liền vào tắm chung với Viên Chước, dòng nước nóng hầm hập xối lên lưng, anh vừa vén mớ tóc dài định xoa dầu gội, Viên Chước ở sát vách đã đội cái đầu đầy bọt đẩy cửa trượt, chen vào.
” —— Ôn ca, em hỏi cái này nha, sao anh biết dùng súng vậy? Là tên cớm kia dạy anh hả?”
Nước nóng kích thích mạch máu, thúc đẩy tuần hoàn máu, khiến Viên Chước khôn ra một tí, rốt cuộc hắn cũng nhớ ra vấn đề mình cần phải hỏi.
Nhưng quan trọng là, hắn muốn chen chúc tắm chung một cái vòi hoa sen với Ôn Cẩn.
Đã từng có người, ở phòng tắm công cộng trường cảnh sát nảy sinh ý đồ hệt như vậy.
Một đàn anh có gia thế, vừa từ chuyến huấn luyện đặc biệt ở nước ngoài trở về, vừa thấy bạn học Từ trắng trẻo xinh xắn đã bị hớp hồn, sau đó bị bạn học Từ nâng gối đạp vào chỗ hiểm, làm gãy thể hang, tiếp đó Thiệu Dương hăng hái nắm gót chân hắn ta kéo lôi ra ngoài đánh tiếp.
Viên Chước không vấp phải kết cục này, hắn là chú chó con may mắn nhất trên đời, Ôn ca của hắn chỉ ôm lấy hắn, đè lên vai hắn, lau mớ bọt sắp rơi vào mắt giúp hắn.
“Không phải hắn dạy. Tôi học trường cảnh sát, mấy thứ này học qua hết rồi.”
Ôn Cẩn không giấu diếm bất kỳ điều gì, anh nhẹ nhàng vuốt vuốt mớ tóc cứng của Viên Chước, dòng nước thuận theo tay anh trượt xuống, lan tới lớp bọt trên mặt đất rồi hòa tan chúng.
” ——Uây!!! Ôn ca còn học trường cảnh sát hả! Vậy sao anh ——Khục!”
Viên Chước ngẩng đầu chẳng may hít phải dòng nước, bị sặc, vừa nghẹn vừa muốn ho khan làm mặt hắn xoắn xuýt cả lại, Ôn Cẩn vội vàng trở tay đóng van nước, đưa khăn lau mặt cho hắn.
“Tôi xuất thân không tốt, cha từng có tiền án, thẩm tra chính trị không được thông qua.”
Câu này cũng là lời thật, thân phận của Từ Hiểu Vân không có bất kỳ sơ xuất gì, nhưng lại hết hiệu lực ngay lúc tốt nghiệp, năm xưa cha muốn anh biết người biết ta nên anh liền xâm nhập vào quân địch, nhưng cuối cùng cũng không thể thật sự đi làm bán mạng cho đối thủ được.
Đến nay anh vẫn nhớ rõ, năm đó lãnh đạo trường đã tận tình khuyên bảo anh gia nhập biên chế, tiền đồ tương lai cũng có hi vọng, Hình Nham tới đón anh muốn cười nhưng không dám cười, chỉ có thể liều mạng véo đùi mình thật mạnh, cuối cùng vẫn nhờ đến phiên Từ lão gia vừa hóa trị xong, lập cà lập cập cầm điện thoại gọi cho trường, hỏi bọn họ có thể cho chủ nhân tương lai của nhà họ Từ mức lương bao nhiêu.
Chuyện này chính là một vở hài kịch lớn nhất giữa nhà họ Từ và giới chính khách lúc bấy giờ, cũng là cha anh trước lúc hấp hối đứng ra thị uy cho anh.
Sự kiện hiểu nhầm này có ảnh hưởng rất lâu, nó có thể khiến một trụ cột thế hệ mới như Thiệu Dương phải tha hương, cũng có thể khiến các cơ quan tình báo chính khách như chim sợ cành cong, tự mua dây buộc mình.
“… Không làm cũng đúng! Làm cái đó vừa mệt vừa khổ, còn chẳng được mấy người sống tốt. Ôn ca, anh đừng buồn… sau này có em, em biết kiếm tiền, em có thể lo cho anh, lần trước bàn chuyện cái giường em cũng đặt cọc xong hết…”
Đây là chuyện buồn của Ôn Cẩn, mặc dù giọng điệu Ôn Cẩn từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, Viên Chước cũng cảm thấy mình đã phạm một lỗi tày trời, hắn đã chạm đến vết thương của Ôn Cẩn.
Hắn không nên hỏi, Ôn Cẩn rõ ràng từ đầu đến cuối đều đặt hắn trong lòng, hễ có chuyện gì dễ nói, Ôn ca có khi nào giấu hắn đâu.
Sự tự trách bản thân và cảm giác tội lỗi mạnh mẽ chiếm giữ trái tim Viên Chước, hắn gân cổ lên, hoảng hốt vội ôm lấy Ôn Cẩn, vụng về vuốt ve sống lưng trắng trẻo bóng loáng của anh, dưới tình huống cấp bách không chỉ lỡ miệng nói toẹt ra món quà bí mật của mình, còn làm rơi mất cục xà phòng nằm trên kệ phía sau lưng Ôn Cẩn.