• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện mua giường không phải nói suông, vì những phúc lợi không tên có thể được hưởng về sau, Viên Chước đặc biệt quan tâm vấn đề này.

Mua giường thì phải có tiền, sau này sống chung với Ôn Cẩn cũng cần tiền, Viên Chước là người sống thực tế, nghĩ gì là làm ngay, sớm hôm nọ, hắn khoác áo làm lại nghề cũ, tiếp tục hùng hổ hoành hành khắp đầu đường cuối ngõ ở thành đông, tuần tra địa bàn của hắn.

Hắn vì Ôn Cẩn mới quyết định tạm thời lánh nạn, mà Ôn Cẩn lại hy vọng hắn làm một người chính trực, thế thì hắn sẽ không thèm nhượng bộ ai nữa, không làm chó hoang mất nhà nữa, Quan Việt đánh hắn trọng thương, nhưng không động được tới khí phách của hắn.

Chỉ cần gây dựng thế lực lớn hơn là có thể bảo vệ được Ôn Cẩn, khi con đường sự nghiệp pha lẫn yếu tố tình yêu vào thì nó sẽ trở thành động lực đánh đâu thắng đó, Viên Chước như kẻ điên xông pha hết nửa tháng, thành công mở rộng địa bàn thêm một khoảng lớn, tiếng tăm còn vang xa hơn sự kiện bị đánh trước đó.

Cũng vì thế mà giờ hắn đã có thể so kè sức mạnh với Quan Việt, cái đứa cháu ăn hại của Quan Việt lại tìm cách chuốc lấy rắc rối, một tên nhà giàu cả đời chưa từng chịu khổ lần nào, sỗ sàng mặc định Viên Chước là kẻ thất bại dưới tay ông cậu nhà mình, thế là cố ý phô trương thế lực kéo đến trước cửa, tỏ vẻ muốn đánh chó mù đường.

Quan Việt thuộc kiểu người có quyền điển hình, gã coi trọng mặt mũi, trọng lợi ích, lại không thích nói đạo lý nhiều, lúc trước dạy dỗ Viên Chước là vì hắn gián tiếp động đến địa bàn của gã, hại gã tổn thất một vố khá lớn, về phần ra mặt giúp cháu trai chỉ là tiện thể mà thôi.

Lần này không giống lần trước, tên giàu giàu ngang ngược quen thói vác cánh tay còn chưa khỏi hẳn đến địa bàn của Viên Chước tìm người, trên phố có mấy sạp hàng ven đường, một đàn em đang cùng bạn gái định mua đồ ăn khuya về cho Viên ca và ông chủ Ôn thì bị tên nhà giàu cùng đám tay chân chặn ngay tại chỗ, bọn côn đồ đang tuốt xiên nướng, nhâm nhi tí rượu bên cạnh thấy vậy liền vớ chai bia đập vỡ làm vũ khí, ông chủ đang nướng xiên cũng quăng bếp lò, quơ lấy cây sắt chọc than, quật ngang đập tên đứng đầu đám người.

Chuỗi sinh tồn trong thế giới ngầm ở thành phố A rất kỳ lạ, mọi người đều tự hiểu thủ đoạn làm giàu của mình, làm tốt thì như chó hoang khoác lớp da người, nom cũng ra hình ra dạng, làm không tốt thì cứ ngây ngô sống cuộc đời tầm thường vô vị của mình, nhưng tựu chung thì tất cả đều là bọn lưu manh lăn lộn kiếm sống, kẻ chân trần không sợ kẻ mang giày, chỉ cần đánh gục được người mạnh hơn, là có thể thay thế kẻ đó bước lên vị trí cao hơn, vì thế trận đánh hội đồng căng thẳng này không hoàn toàn xuất phát từ cái gọi là huynh đệ nghĩa khí chi hết á.

Từ tam gia nắm quyền quản lý thành phố A quá lâu, khó lắm mới có một con tôm nhỏ không biết sống chết đến nộp mạng, thù mới nợ cũ bèn tính cả lên đầu tên này đi.

Viên Chước xuất hiện đẩy cục diện lên cao trào, hắn xông thẳng vào đám người đang quần ẩu, đơn thương độc mã đánh gục hai tên vệ sĩ bên cạnh tên nhà giàu, đại ca và tay chân thì cũng có chút khác biệt, tên nhà giàu bị chọc giận mắt long sòng sọc, máu xông lên não, coi bộ muốn để đàn em móc súng ra bắn.

Viên Chước nhảy vồ tới, giẫm lên bàn rồi lấy đà phóng lên, bước đầu tiên đá lên vai phải của tên vệ sĩ, đá mạnh đến nỗi khiến hắn đánh rơi súng, rồi lại xoay người trên không, túm lấy cổ áo tên nhà giàu dập xuống đất, chiếc áo sơ mi trắng không cài cúc tung bay, lộ ra vòng eo cơ bắp đáng sợ khi dùng sức.

Trận này mới đầu là tên nhà giàu mở màn hội đồng, kết thúc là tên nhà giàu bị Viên Chước nhồi cho cái bánh bột ngô xịt đầy tương ớt ấn đầu xuống đất.

Động tĩnh quá lớn kéo theo cả cảnh sát, tiếng còi cảnh sát từ xa ầm ầm lao tới, Viên Chước mang theo đám đàn em bỏ chạy, để lại tên nhà giàu cùng mấy gã vệ sĩ nằm ngổn ngang trên đất, ông chủ tiệm thịt nướng già đời vội quơ lấy cái khay bưng đồ ăn phóng về phía camera giám sát, trở tay lại bôi lên mặt mình một đống tro bếp bụi than, vô cùng vô tội giơ tay đầu hàng, Sir, em ở sau bếp đốt than ra muộn, không biết thằng nào đánh nhau hết.

Tên nhà giàu ngậm một họng tương ót tỏi ngâm không dám hó hé gì, vào viện bó thạch cao xong là khóc gào đòi gọi cho Quan Việt, Quan Việt là một Omega xinh đẹp đúng nghĩa, nên khi mộng đẹp bị cắt ngang làm hắn rất khó chịu.

Ngay đêm đó hắn cho người đi lấy camera bị hư trong quán nướng nọ, sửa chữa phục hồi video bị mất, muốn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, kết quả lại bị vòng eo nam tính màu lúa mì của Viên Chước làm cho choáng váng.

Người khác đánh nhau kết thù, Viên Chước đánh nhau kết tơ hồng.

Sau trận đánh hội đồng, Viên Chước cầm một cái thanh inox dài tử thủ trong quán của Ôn Cẩn, sợ Ôn Cẩn bị hắn liên lụy thêm lần nữa.

Hắn thay cái sơ mi bị dơ, mặc bộ đồ ngủ Ôn Cẩn mua cho hắn hôm qua, áo khoác ngủ màu thuần đen thắt eo, chất liệu cotton ôm sát người, có thể nhìn được vóc dáng tam giác ngược tiêu chuẩn, cùng với cơ ngực và vòng bụng săn chắc.

Quan Việt hạ mình, sáng sớm tự mình ghé qua, đẩy cửa vào cửa hàng liền trông thấy một Viên Chước như trên, lập tức hắn cởi chiếc khẩu trang được may thủ công ra, hất đôi mắt hoa đào long lanh nhìn sang, trông còn ngon hơn cả Ôn Cẩn.

— hắn chính là mẫu người yêu thích lúc trước của Viên Chước, Omega vừa đẹp vừa thơm, pheromonemùi hoa hồng.

Nai con: Á haha.

Viên Chước tay lanh mắt lẹ, đánh gãy chân hươu.

Kẻ thù gặp nhau, Viên Chước thì gân cổ cảnh giác, Quan Việt thì chớp mắt quyến rũ.

Cảnh tượng này không hề giống như tưởng tượng của Viên Chước một xíu nào, hắn siết chặt ống nước gãy trong tay, căn thời cơ chuẩn bị nện cho Quan Việt một cú, mà Quan Việt thì cứ thong dong đi đến bên cạnh hắn, tựa vào cánh tay anh, tay kia nhấc một ly thủy tinh trên quầy bar, tự rót cho mình một ly rượu.

Hương thơm của rượu nhuộm hoa hồng ngọt ngào say đắm, hơi thở của Omega gần gũi, đó là một sự cám dỗ không hề nao núng, thuần khiết, mãnh liệt và dai dẳng.

Alpha trẻ tuổi, mạnh mẽ, pheromone đậm, vòng eo săn chắc, có thể vừa làm người yêu, vừa làm cấp dưới, chỉ có người ngu mới bỏ qua.

Quan Việt đường hoàng ném cho Viên Chước một nhành ô liu, hắn còn là một ông chủ xếp top đầu ở cái thành phố này, Từ tam gia đã lâu không quan tâm tới chuyện giang hồ, hơn một nửa chuyện làm ăn của nhà họ Từ đều do một tay hắn quản lí, huống hồ chi hắn còn là một Omega cấp cao, sức khỏe tốt lại đẹp trai, hắn còn có thể dạy Viên Chước “làm” hắn bằng nhiều cách là như thế nào.

Hoa hồng và máu, chính là tổ hợp xứng đôi nhất trên đời, Viên Chước thất thần trong giây lát do ảnh hưởng của đặc điểm bản năng giới tính, hắn là một Alpha, hắn không thể hoàn toàn thờ ơ trước một Omega đang phóng ra tin tức tố.

Nhưng điều đó cũng chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt ngắn ngủi mà thôi.

Trong vòng mười giây, hắn sực nhớ đến thuốc ức chế mình để trong tủ lạnh sau bếp, hắn cắn chặt răng, đẩy Quan Việt ra rồi đi thẳng về phía nhà bếp, vị ngọt nồng đậm quấn lấy tay chân hắn, khiến hai chân như đổ chì, nhúc nhích không nổi, Quan Việt nghiêng người dựa vào quầy bar, đầy hứng thú mà nhếch miệng cười, mùi hương thấm qua khe cửa đủ để người qua đường phải liên tưởng nhiều thứ.

“Chạy cái gì, anh nói thử coi, tôi có chỗ nào không tốt cơ chứ?”

“Mùi nồng quá.”

Giọng nói bình tĩnh lạnh lùng như cứu tinh của Viên Chước đang bị treo trên giàn lửa, Ôn Cẩn ngủ chưa đủ giấc bước chân trần men theo cầu thang hẹp đi xuống, mái tóc hơi dài mềm mại rũ trên vai, hợp với áo ngủ xanh thẳm như nước biển của y.

“Vừa ngọt vừa ngấy, là mùi hương bình thường nhất.”

Không phải Ôn Cẩn hiếu chiến, y chỉ đang trần thuật lại, tiện thể lấy nước khử trùng trên quầy bar xịt xịt khắp phòng.

Bầu không khí mờ ám quyến rũ tự nhiên lâm vào thế lạnh lùng xấu hổ, khóe môi Quan Việt giật giật, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp vặn vẹo đến cực điểm, cơ mặt co giật không thể diễn tả được tâm tình của hắn lúc này.

“Anh…Tôi…F.u.c.k! Tại sao anh… mẹ nó —— á a ——”

Dùng nước khử trùng không tổn thương dạ dày nhưng chưa chắc sẽ không ảnh hưởng da mặt.

Kem dưỡng da cao cấp trị giá hàng chục nghìn tệ một chai đều bị nước khử trùng rửa sạch, đang mở to mắt bị xịt thẳng mặt, tránh cũng tránh không kịp.

Ôn Cẩn đặt bình xịt trong tay xuống, mặt bình tĩnh chỉ hướng cửa ra cho hắn, sau đó liền xoay người đỡ Viên Chước đang khom lưng thở hổn hển, động tác nhẹ nhàng, từ tốn, cẩn thận đến nỗi Quan Việt thấy mà ganh tỵ, hắn mấp máy miệng định nói gì đó, Ôn Cẩm đang dìu Viên Chước chợt quay đầu liếc hắn một cái, cảm giác ớn lạnh quen thuộc chạy dọc sống lưng, hắn sốc đến mức chỉ có thể đẩy cửa chạy trối chết như một con gà mắc mưa.

Ai mà biết được trong đầu ông trùm nguy hiểm chết người này đang nghĩ cái gì chứ, nếu hắn sớm biết Viên Chước là con chó hoang mà Diêm vương Từ Vân Thăng muốn dùng để chơi trò nuôi dưỡng thì hắn có chết cũng không bao giờ dám nghĩ tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK