Ngự Thâm rảo chân bước vào nhà.
Tử Mộc liền chạy ra, hớt hải hỏi
_ Chi Minh sao rồi? Đứa bé thế nào?
" Huỵch " Chưa kịp nói xong, anh liền dùng lực đẩy cậu xuống.
Đôi mắt đỏ ngầu tức giận chỉ vào Tử Mộc, giọng nói run rẩy vang lớn
_ Sao em có thể độc ác như vậy!?
Cậu đứng lên, khuôn mặt bày rõ vẻ lo toan
_ Cái gì?
_ Còn giả vờ không biết, chẳng phải em đẩy cô ấy sao!?
Mỗi lời nói cả người đều run lên.
Lúc đó đến, như mọi thứ anh nhìn thấy.
Tử Mộc đã đẩy ngã Chi Minh, và giờ bày ra vẻ mặt vô tộ này
_ Anh nghi ngờ em?
_ Anh biết em hận anh..Nhưng đứa bé đó có rội tình gì! Sao em có thể nhẫn tâm...!
_ Không phải em! Từ trước tới nay anh có bao giờ thật lòng yêu và tin tưởng em không? Chưa bao giờ!
_ Yêu! Yêu! Yêu!, cậu đừng lấy nó làm cái cớ để giải biện nữa!
Ngự Thâm gắt lên.
Nhìn đôi mắt như sắp khóc kia của cậu làm anh càng chán ghét, còn giả nai đến bao giờ?.
_ Đứa bé mất rồi vừa lòng cậu chưa! Đã vậy còn hại Chi Minh suýt mất mạng!
_ Chi Minh lúc nào cũng Chi Minh!.
Cô ta phá hỏng cái gia đình này em không giết là đã rất khoan hồng rồi! Sao anh còn bảo vệ cô ta!
" Chát " làn da trắng in một dấu bàn tay lên.
Tử Mộc yên lặng, bất ngờ thật.
Vậy mà anh lại thẳng tay đánh cậu.
Ngự Thâm hô hấp nặng nề.
Các cơ trên người đều căng cứng, cảm thấy không chịu đựng được nữa liền quay người ra cửa
_ Ngự Thâm, anh đứng lại cho em! Nếu hôm nay bước qua cánh cửa đó, hai ta chấm dứt!
Tử Mộc gào lên trong nước mắt.
Nhưng anh nào để ý, cái tát này có đau bằng một người mẹ mất con không?.
Vẫn là...đi rồi
_ [ Độ hảo cảm của nam chính với kí chủ - 20, Còn 75 ]
Tử Mộc đổ rạp xuống, ngồi co ro hướng ra cửa.
Con người vẫn vậy nhỉ.
Ngu ngốc, chấp mê bất ngộ, còn ra dạng gì nữa
_ [ Kí chủ, hảo cảm vừa giảm, phải làm sao ]
_ [ Còn làm sao, mau đi tim nam phản diện nào, mau định vị ]
_______________
________
Trong quán bar lớn.
Sự yên lặng thoát lên tiếng dương cầm.
Nó du dương, da diết.
Có phải chính nó cũng lên tiếng cho nỗi đau của nguyên chủ không?.
Người bồi rượu liên tục nhắc nhở.
Tử Mộc bao trọn quán ba và ngồi uống trong 3 tiếng đồng hồ
_ Cậu dừng lại đi đã uống rất nhiều rồi...!
_ Yên lặng! Không...không phải tôi cho các người..tiền rồi sao....phải phục vụ chứ...khụ khụ
_ Thật sự uống thêm sẽ chết vì rượu đó cậu à
" Thụp " Cậu gục xuống bàn, ngủ say bí tỉ.
Nam phản diện mau tới rước cậu đi chứ.
Buồn nôn chết rồi
Người bồi rượu cầm điện thoại của cậu lên, có rất nhiều cuộc gọi nhỡ liền gọi sang.
Dầu dây bên kia lập tức bắt máy
_ Tử Mộc, có chuyện gì vậy, sao tôi gọi không nghe máy
_ Anh gì ơi, mau tới đón cậu Tử Mộc về, cậu ấy uống rất nhiều và ngủ luôn ở đây rồi
_ Ở đâu?
_ Tại *******
" Tút tút ".
Chỉ sau 10 phút, một chiếc xe đen sang trọng đậu trước quán.
Bác Hàn bước vào nhìn ngó xung quanh
_ Trời ạ, cuối cùng anh cũng tới
_ Tử Mộc đâu?
_ Dạ đây
_ Cảm ơn
Anh một tay vác cậu lên vai.
Nhẹ nhàng thật, thậm chí có thêm 5 Tử Mộc anh vẫn vác được ấy chứ.
Tại dinh thự chính của Trữ gia.
Thủ Lệ thấy con trai về muộn liền chạy ra, bất ngờ cảnh tượng trước mắt.
Con trai bà....lần đầu tiên đưa người ngoài về
_ Bác Hàn...cậu ấy là ai vậy
_ Con dâu mẹ đấy....!
Cả nhà im lặng,, hay có thể nói là chết đứng.
Thằng con này vừa nói cái gì?.
Kịp hồi thần lại thì anh đã lên lầu từ lúc nào.
Thủ Lệ nhảy cẫng lên, đi khăpd nhà la lớn
_ Làng nước ơi con tôi sắp có vợ rồi!.
Các cô ngje thấy không nó có người yêu!1
Từ nhỏ Bác Hàn đã lộ rõ bản tính ghét yêu đương, đã vậy còn không ham mê tửu sắc.
Bà còn tưởng nó bất lực rồi chứ.
Việc này quả là đại phúc!
_ Ba nó ơi!!!! Bác Hàn mang con dâu của chúng ta về! Nó mang con dâu về! NÓ KHÔNG BẤT LỰC!!!1
Dực Toàn lịch bịch đi ra, mặt mày đơ đơ, nắm lấy tay Thủ Lệ cười lớn
_ Hhaaahaaaa ta biết con trai ta đâu thể nào bất lực được!.
Nhìn nó khỏe thế kia mà! Con dâu Trữ gia ta đâu!?
Khóe mắt giật giật.
Trước giờ họ nghĩ anh phế sao chứ?.
Lại còn hét lên như vậy là muốn cả đất nước mày biết chứ gì?.
Danh Sách Chương: