Buổi tối hôm đó sau khi trở về từ hành cung, tiểu vương gia ngủ dạng tay dạng chân, đạo sĩ thì một mình vào cung một chuyến.
Y lướt qua cửa cung chưa được tu sửa xong trên không trung, nhẹ nhàng không tiếng động đáp xuống nóc nhà được lát bằng ngói lưu ly.
Người trong hoàng thất đến tuổi của Mục Tông đã là cành lá điêu tàn, Mục Tông lại luôn nghiêm khắc đoan chính, sau khi kế vị mãi không tuyển tú lấy vợ.
Cung thành lớn như vậy nhưng chỉ có một mình hắn ở đó, trời vừa tối sẽ trở nên vắng gắt, chỉ có thư phòng cùng tẩm điện hắn thường lui tới là đèn đuốc sáng choang.
Đạo sĩ men theo ánh sáng tìm được thư phòng của Mục Tông.
Liễu Thanh đang canh giữ ở hành lang cũng đã có phần mệt mỏi.
Đạo sĩ treo ngược xuống từ bên bờ mái hiên, vói ngón tay thon gầy vào cái túi giấy dầu được giấu ở bên hông Liễu Thanh.
Liễu Thanh không hổ là đại nội đệ nhất cao thủ, y trong lúc nửa mê nửa tỉnh phát hiện ra khí tức khác thường, nhưng mà đạo sĩ nhanh hơn y nhiều.
Y chưa kịp rút trường kiếm bên hông ra, đạo sĩ đã điểm trúng huyệt ngủ của y, thuận tiện cầm đi bữa ăn khuya ngon lành của y.
Vang động ngoài phòng cũng không kinh động đến Mục Tông.
Lúc đạo sĩ đẩy cửa vào, hắn còn đang dựa vào trên bàn xử lí tấu báo của các nơi.
Kết quả trận chiến ở hành cung đã truyền khắp các nước, loạn thế chia cắt, các tên chủ quân đều là cáo già tu luyện nghìn năm tuyệt sẽ không nhìn cả nhà họ độc quyền.
Chiến sự phân tranh gần ngay trước mắt, hắn dù sao cũng phải phòng ngừa chu đáo.
"Đạo trưởng có chuyện gì sao?"
Phê xong một quyển tấu báo, Mục Tông mới vươn cánh tay đau nhức, hai quầng thâm xanh đen nhàn nhạt xuất hiện ở dưới mắt.Ban ngày hắn thường dùng phấn của phụ nữ để che đi, lúc này rửa mặt rồi mới có thể thấy rõ.
Việc đạo sĩ đến cũng không nằm ngoài suy đoán của hắn, chỉ là có chút thụ sủng nhược kinh, nhưng hắn vừa ngẩng đầu đã thấy đạo sĩ phồng mang trợn má nhai kĩ thịt khô của Liễu Thanh, khó tránh khỏi có chút cứng họng.
Một vị đạo trưởng thoát tục thanh tao, nhanh nhẹn như tiên lại hết lần này tới lần khác xuất hiện với cái mồm bóng nhẫy, bên quai hàm căng phồng chứa đầy thức ăn, đây đều là do thằng đệ đệ kia của hắn luyện ra.
"Phòng ăn vẫn còn, nếu như không đủ thì để ta sai người đi lấy."
Mục Tông bất đắc dĩ xoa xoa trán.
Hắn bưng một ly trà đặt ở trước mặt đạo sĩ.
Thịt khô có vị mặn, ngày thường đều dùng để làm đồ nhắm, đạo sĩ cứ ăn không như vậy sẽ rất khát.
Đạo sĩ lắc đầu một cái, từ chối ý tốt của Mục Tông.
Y ăn xong một miếng thịt khô cuối cùng liền dùng ống tay áo chà khóe miệng, sau đó tiện tay ném túi giấy dầu còn mang mùi thơm đi.
Y không phải tới để trò chuyện việc nhà với Mục Tông.
Ánh nến lay động nơi đáy mắt y, đôi mắt đen lay láy tựa như luôn luôn bình tĩnh không chút gợn sóng.
"Ngươi sắp chết rồi."
Đạo sĩ thần sắc như thường mở miệng nói ra câu nói đầu tiên trong tối nay.
Y đứng ở trước mặt Mục Tông, dùng một câu không một ai trên đời này tình nguyện nghe để mở đầu, giọng điệu lạnh nhạt không có chút ấm áp nào.
Nếu đổi thành người ngoài thì sẽ có thể rất tức giận hoặc bắt đầu chửi mắng, nhưng Mục Tông lại không có bất kì phản ứng kịch liệt nào.
"Đúng vậy, thái y đã nói qua rồi, chỉ còn có nửa năm nữa thôi."
Mục Tông cong môi, lộ ra một nụ cười không hợp thời, thậm chí còn biểu lộ ra chút ý kính nể.
Hắn chợt nhớ tới lúc Mục Hành vừa trở lại, suốt ngày che vết thương giãy đành đạch la hét gọi đạo trưởng Thanh Tiêu.
Lúc đó hắn không biết đạo trưởng là loại người gì, chỉ coi Mục Hành bị tà đạo nơi sơn dã lừa tâm trí, hắn còn tận tình giáo dục tên đệ đệ mãi không tỉnh ra nữa.
Hắn nói trên đời này có một trăm tên đạo sĩ thì hết chín mươi chín người tên Thanh Tiêu rồi, cái tên này vừa nghe đã biết là đạo sĩ giả ở trên phố.
"Đạo trưởng thật có mắt nhìn, nhiều năm như vậy rồi, trừ thái y ra thì không còn ai có thể nhìn ra được."
Hôm nay hắn đã tin, thế ngoại cao nhân chính là thế ngoại cao nhân, đệ đệ hắn có thể có chốn về như vậy tuyệt đối là do mộ tổ tiên Mục gia bốc khói xanh, còn là bốc ra chín mươi chín loại khói xanh đó cùng một lúc.
(giải thích một chút: nếu phần mộ của những người đã khuất bốc khói xanh thì sẽ có điều tốt lành xảy ra.
Ở đây bốc tận chín mươi chín khói xanh cùng một lúc ý chỉ Mục Hành không chỉ may mắn mà phải là cực kì cực kì may mắn.)
"Tại sao?"
Đạo sĩ nghi hoặc nhíu mày.
Trên núi trọi không có chuyện sinh lão bệnh tử, y không hiểu tại sao Mục Tông đang còn trẻ mà đã phải bỏ mạng, càng không hiểu được sự tùy ý và thỏa hiệp như đã trút được gánh nặng trên người hắn.
"Trong máu mang bệnh, người của Mục gia đều như vậy cả, căn cơ của ta lại yếu, không chống đỡ nổi tới tuổi ba mươi.
Có điều ngươi yên tâm, A Hành sẽ không sao đâu, mẫu phi của hắn là ngoại tộc, hắn theo mẫu phi chứ không theo phụ hoàng."
Mục Tông đỡ dọc theo bàn mà đứng dậy, hoạt động một chút vùng eo đau nhức vì ngồi lâu.
Hắn đã nói ra chuyện đạo sĩ để ý nhất trước khi y kịp hỏi, ánh nến không chiếu sáng được gương mặt tái nhợt vì bệnh của hắn, nhưng trong mắt hắn lại vô cùng lấp lánh.
Từ nhỏ hắn đã biết trước kết cục của mình.
Hắn hâm mộ Mục Hành như con ngựa khỏe gặp gió là lớn, nhưng hắn chưa bao giờ căm ghét cuộc đời này.
Một năm kia Mục Hành sặc nước chìm tới đáy hồ suối nước nóng, hắn không thèm nghĩ ngợi gì mà nhảy xuống vớt người.
Sau chuyện này Mục Hành vẫn khỏe mạnh vui vẻ, mà bản thân hắn thì ho khan, bị bệnh suyễn tầm nửa tháng, bệnh đến nỗi mẫu hậu luôn ôn lương khiêm nhường của hắn cũng phải cắn răng nghiến lợi muốn đánh mông Mục Hành, nhưng hắn chẳng tức giận chút nào.
Bản tính thân thiện và ôn hòa đã khắc sâu trong xương tủy hắn.
Phụ hoàng của hắn hao hết sức lực cả nước, khó khăn chống đỡ tới sáu mươi tuổi mới qua đời, quẳng lại cho hắn một đống cục diện rối rắm.
Hắn có thể vì ổn định cục diện mà kiên cường nắm chặt lưỡi dao sắc bén, hắn có thể vì dẹp yên thiên hạ mà làm một ác nhân lòng dạ thâm độc, nhưng với huynh đệ, hắn mãi luôn là một vị huynh trưởng thân thiện khoan hậu.
"Lần này hắn bị thương trở về, ta đã để thái y khám qua cho hắn, hắn thật sự không có sao, ngươi cứ yên tâm."
Không còn là hoàng đế nghiêm khắc cần cù lúc ban ngày, vào giờ khắc này, Mục Tông tháo xuống tất cả gông xiềng, hắn vòng qua bàn, đi qua đống công văn tấu chương chất thành núi, vỗ nhè nhẹ một cái lên cánh tay đạo sĩ, coi như đang trấn an y.
Thể chất của hắn quá kém, ngay cả phụ hoàng của hắn cũng không sánh bằng.
Thái y dùng hết thủ đoạn, vốn dĩ có thể khiến hắn bình an sống đến bốn mươi tuổi, có điều thời cuộc hỗn loạn, trong hoàng tộc trừ một tên không tim không phổi Mục Hành ra thì đều không phải người dễ đối phó.
Hắn quét sạch huyết thân, chém bỏ ngoại thích, một mình cố thủ đến nay đã sớm kiệt quệ trong lòng.
Cũng may Mục Hành lớn lên thành người, trổ mã thành một vị chiến tướng nhất đẳng, mà nay lại có đạo sĩ để dựa vào, cho nên hắn chẳng còn bận tâm tới chuyện sống chết.
Vào thời điểm này hắn lại còn có thời gian rảnh rỗi mà mất tập trung, suy nghĩ tại sao đều là cánh tay gầy teo yếu ớt giống nhau mà hắn thì ốm yếu còn đạo sĩ lại có thể đánh hỏng cửa cung và núi đá.
"Trước tiên ngươi đừng tìm A Hành nói ra chuyện này, trong vòng nửa năm ta sẽ sắp xếp ổn thỏa cho hắn.
Đạo trưởng, ngươi yên tâm, hắn là đệ đệ của ta, ta không sợ hắn, hai người sau này nhất định sẽ —— "
Mục Tông thả chậm ngữ khí, sau đó sờ một cái lên bả vai thon gầy của đạo sĩ.
Hắn thật tâm thật ý thừa nhận đạo sĩ, đáng tiếc đạo sĩ lại không muốn chấp nhận hắn, đối với chuyện hắn muốn giao phó sau lưng, đạo sĩ nửa điểm hứng thú cũng không có.
"Cầm cái này đi."
Đạo sĩ lạnh lùng cắt đứt Mục Tông, đưa tay móc ra mấy thứ đồ từ trong ống tay áo.
Bánh đường chưa ăn xong, dây để chơi đan mà Mục Tông làm cho loạn thành một đoàn, muỗng canh bạc trong hành cung, còn có một cái hộp gỗ nhỏ hai tấc vuông.
Đạo sĩ chính là đạo sĩ, y có thể nhanh chóng nhét lại ba thứ đồ vô dụng kia vào trong tay áo, hơn nữa còn mặt không đổi sắc tim không đập mạnh.
"Đây là..."
"Lúc nào không ổn thì ăn cái này, sẽ không chết đâu."
Viên thuốc màu nâu đậm nằm ngay ngắn ở chính giữa hộp gỗ.
Đạo sĩ không có kiên nhẫn giải thích rõ ràng, chỉ phun ra một câu sau đó không thèm quay đầu lại mà đi ra ngoài.
Trước khi sắp ra khỏi cung y còn cố ý dựa theo mùi hương mà mò tới phòng ăn, thuận tay lấy đi thịt khô còn sót lại.
—— Sau này y và tiểu vương gia sẽ lưu lạc chân trời góc bể chứ không phải tường cao thâm cung, cho nên Mục Tông không thể chết được.
Nếu như Mục Tông chết rồi, A Hành của y sẽ không thể đưa y đi ăn hết bánh bơ hạt mè ở trên đời này nữa..
Danh Sách Chương: