Tiểu vương gia trong cơn xúc động, tay nhanh hơn não.
Sau khi hắn ôm chặt lấy đạo sĩ mới phản ứng được bản thân đang làm cái gì.
Người nhỏ ở trong đầu bắt đầu điên cuồng đập loạn, xoay vòng che miệng phát ra âm thanh tương tự với loài gà gáy.
Vào lúc tiểu vương gia định dừng động tác lại khẳng khái liều chết, miệng của hắn lại có một suy nghĩ riêng.
Môi của đạo sĩ rất mềm, hôn vào còn mềm hơn cả lúc nhìn.
Sắc môi đỏ nhàn nhạt, rõ ràng mang hương vị của gà quay, nhưng càng hôn lại càng cảm thấy ngọt.
—— Tiểu vương gia gào thét trong đầu hai lần liền, còn là cái loại âm thanh ba chiều vang vọng.
Hắn vừa kích động vừa sợ, cánh tay vòng ở bên người đạo sĩ run rẩy càng dữ dội hơn.
Hắn dùng thời gian nửa nụ hôn nhận ra được đạo sĩ hình như không có ý muốn động thủ đánh hắn, vì vậy hắn lo sợ bất an nhắm mắt lại, dùng hết dũng khí cả đời đắm chìm trong nụ hôn chân chính về mặt ý nghĩa của hắn.
Mùi vị quá đỗi ngọt ngào lưu luyến như câu mất hồn của tiểu xử nam, hôn càng về sau, hắn thậm chí còn có suy nghĩ, coi như có bị đạo sĩ đánh chết hắn cũng không hối hận.
"Đạo trưởng...!Đạo trưởng, ta..."
Nụ hôn không thành thục chỉ vẻn vẹn có môi chạm môi, không có tiến thêm một bước nữa, cũng không có sợi chỉ bạc kéo dài.
Tà tâm của tiểu vương gia quá lớn song kinh nghiệm thực tiễn lại không ổn, tim hắn như đang đánh trống thịch thịch, mặt đỏ tới tận mang tai, sau khi hôn xong cả người đỏ bừng như con tôm luộc.
Hắn lấy can đảm đối diện với ánh mắt của đạo sĩ, muốn giải thích một chút cho hành vi lỗ mãng của mình, nhưng mà ánh mắt của đạo sĩ quá trong sáng.
Hắn nhìn về phía đáy mắt không gợn sóng của đối phương, đang tràn đầy nhiệt huyết bỗng nhiên trở nên nguội lạnh, bất thình lình cảm thấy cay cay sống mũi.
Đạo trưởng của hắn là thần tiên trên núi trọi, thần tiên có lẽ vì hắn mà đi xuống phàm trần, chỉ là thần tiên vĩnh viễn sẽ không hiểu được tâm ý trẻ trung nóng bỏng của hắn.
"Đạo trưởng, huynh trả lời ta một vấn đề có được không? Tại sao huynh lại xuống núi? Huynh thật sự là...!Huynh thật sự là tới tìm ta sao?"
Tiểu vương gia ngớ ngẩn rơi nước mắt.
Hắn lập tức thoát thân ra khỏi sự vui sướng vì nụ hôn đầu đã thành công, lâm vào một vòng xoáy chán nản khác.
Hắn nhăn mũi cực kỳ giống như một đứa trẻ đang tủi thân, được ăn kẹo rồi nhưng vẫn xoắn xuýt về lí do được kẹo.
Hắn âm thầm quyết tâm hỏi vấn đề không nên hỏi nhất.
Hắn mếu xệch, dùng đôi mắt đỏ ửng mà nhìn đạo trưởng.
Hắn biết bản thân sẽ không nhận được một câu trả lời dễ nghe, nhưng hắn vẫn tham lam muốn biết.
"..."
Tiểu vương gia với đôi mắt hồng hồng có hơi giống như đám chó săn nhỏ được nuôi trong trại mã tặc lớn nhất biên giới, hơn nữa còn là cái loại không giành được thức ăn, không chạy nhanh đi không vững, động một chút là lại lăn ở trên đất sủa gâu gâu.
Trong đầu đạo sĩ đột nhiên xuất hiện sự liên tưởng này.
Y vẫn rất thích mấy con chó nhỏ đó.
Lúc trước, buổi tối y đi tới doanh trại của người ta lấy đồ ăn luôn tiện tay lấy cho bọn chúng mấy cái thịt khô, sau đó mấy "thằng nhóc con" đó bình an mà lớn lên, nhao nhao đảm đương trách nhiệm nặng nề là trông chừng nhà bếp của doanh trại, thấy y tới thì luôn luôn không sủa.
"Đạo trưởng..."
Đạo sĩ chìm trong suy nghĩ hơi lâu, lúc hồi thần lại, tiểu vương gia đã thút tha thút thít run rẩy đầu vai, trên gương mặt dễ nhìn tràn ngập nước mắt.
"...!Ngươi không trở lại."
Trái tim trong sáng không màng danh lợi của đạo sĩ bỗng nhiên như bị ai đó nhéo một cái.
Y theo bản năng đưa tay ra, dùng bàn tay đầy dầu mà xoa xoa mặt tiểu vương gia, đáng tiếc nước và dầu không hòa hợp, y chỉ có thể cọ cho tiểu vương gia mặt đầy vị gà quay.
"Ta đi tới tây cảnh cũng không tìm được ngươi.
Bọn họ nói ngươi gặp nguy hiểm nên ta tới đây."
Từ núi trọi đến tây cảnh, từ tây cảnh đến kinh thành, đất của một nước, mấy ngày bôn ba, tất cả đều tóm gọn lại trong một câu nói hời hợt của đạo sĩ.
Đạo sĩ nói vừa thản nhiên lại ôn hòa, tiểu vương gia nghe xong cũng không nhúc nhích, nước mắt của hắn rơi càng ngày càng nhiều, đến cuối cùng ngay cả nước mũi cũng chảy theo ra.
Đạo trưởng của hắn còn nhớ tới ước định của bọn họ, đạo trưởng của hắn thật sự là đặc biệt vì hắn mới xuống núi.
Quá nhiều ngạc nhiên mừng rỡ làm cho đầu óc vốn dĩ đã không được linh hoạt của tiểu vương gia càng thêm mê muội.
Ở trong một tình huống quan trọng như vậy, hắn lại không tiếp tục ôm lấy đạo trưởng đòi ôm ôm hôn hôn mà là tủi thân khóc thành tiếng.
Tiểu vương gia dốc toàn bộ tâm trạng tích trữ lại trong mấy tháng ra.
Hắn vừa khóc vừa giậm chân, vừa giậm chân vừa giải thích hắn không phải là không trở về, mà là bị người ta giải đến hoàng cung không trốn thoát được.
Hắn khóc rung trời lở đất, đạo sĩ bị sự ồn ào của hắn làm cho đau màng nhĩ, nhưng cũng không nỡ đẩy hắn ra.
Đường đường là chiến thần của một nước lại cũng chỉ là một con chó sữa bị người ta bắt nạt, mi mắt đạo sĩ hơi rũ xuống, trên mặt không có biểu tình gì, trong lòng thì ghi nhớ từng tên bị tiểu vương gia hàm hồ không rõ tố khổ.
Dẫu sao nhà của hoàng đế cũng rất lớn, phá hủy cửa cung thì vẫn còn có nơi khác.
Y một đường bôn ba không rảnh để luyện kiếm, lúc này cũng nên tìm một chỗ để bổ túc lại bài vở một chút.
Chờ tiểu vương gia khóc đủ rồi thì thức ăn trên bàn đã sớm nguội lạnh.
Tiểu vương gia xoa xoa đôi mắt đỏ hoe rồi nấc cụt, lúc này mới nhớ tới đạo trưởng nhà hắn còn ăn chưa no.
Cảm giác tội lỗi bao phủ lấy tiểu vương gia.
Hắn nhanh chóng thay đổi lại tâm hồn yếu ớt của mình, hắn không để ý tới việc lau mặt, chỉ muốn vội vàng đi làm cho đạo trưởng nhà hắn chút đồ ăn.
" Chờ đã..."
Tiểu vương gia hấp tấp đứng dậy ra cửa.
Hắn muốn ra là ra, động tác nhanh chóng đến nỗi đạo sĩ đưa tay ra muốn kéo lại cũng không được.
Đóng cánh cửa lại, tiểu vương gia bước ba bước cũng thành hai bước, rầm rầm đi xuống lầu.
Đạo trưởng Thanh Tiêu vẫn ngồi trước bàn trừng mắt nhìn, lại chép miệng nhớ lại mùi vị ở trên miệng tiểu vương gia hồi ban nãy.
Y nghiêng đầu nhìn chằm chằm cá kho trước mắt một hồi, cuối cùng vẫn chần chờ giơ đũa lên, run run cắm về phía món ăn chưa từng được ăn qua này.
Tiểu vương gia tháo tất cả gà quay ở bếp sau ra, vui vẻ mang hai mươi tư cái đùi gà lên lầu cho đạo trưởng nhà hắn.
"Đạo —— đạo trưởng? Thanh Tiêu! Thanh Tiêu! Huynh sao thế?!"
Hắn hết sức phấn khởi đẩy cửa phòng ra, đang định vẫy đuôi giành công với đạo trưởng nhà hắn, nhưng thân hình của đạo sĩ đang ngồi ở trước bàn đưa lưng về phía hắn hơi cong lại, bả vai và cần cổ gầy gò đơn bạc trông thật căng thẳng, một cái tay hình như còn đang che ở trước ngực.
"Thanh Tiêu! Thanh Tiêu, huynh sao thế? Huynh khó chịu chỗ nào sao?"
Tiểu vương gia căng thẳng trong lòng, cũng không đoái hoài tới cái gì gọi là tôn xưng tên húy nữa.
Hắn vội vàng buông đùi gà xuống, hốt hoảng không ngừng ngồi xổm ở bên người đạo sĩ, mắt chó vừa bình thường lại lại đỏ hoe một vòng.
Đạo sĩ hơi nhíu chân mày, chỉ yên lặng không nói, đôi môi mỏng màu đỏ nhạt khẽ mím lại, ở khóe miệng cũng xuất hiện những vết gân rõ ràng.
Đạo sĩ chưa bao giờ ở lộ ra dáng vẻ yếu ớt như vậy ở trước mặt người khác.
Tiểu vương gia gấp đến độ giọng nói cũng phát run, giống như bị đặt ở trên một chiếc chảo nóng vậy.
"Huynh nói chuyện đi! Huynh nói chuyện đi mà! Thanh Tiêu, Thanh Tiêu huynh rốt cuộc bị sao thế?"
"Hóc."
"Cái...!Cái gì?"
Đạo sĩ kiệm lời như vàng, phun ra một chữ không thể tưởng tượng nổi.
Tiểu vương gia không biết tí mù gì về y thuật trong lòng hơi lộp bộp một chút, mờ mịt trợn to hai mắt, còn ngỡ đạo trưởng nhà hắn mắc phải bệnh nan y gì.
"...!Ăn ngon, chỉ là hóc đau quá.".
Danh Sách Chương: