Ngô Cường nói xong câu này, thì bước đến chỗ hai người họ.
Ánh mắt Lục Yên di chuyển, cảm giác cánh tay Thẩm Quát đặt lên vai mình như siết chặt hơn, sau đó kéo cô sát vào.
Ngô Cường và bọn Triệu Thẩm cùng nhìn qua, đánh giá cô gái bên cạnh Thẩm Quát, cười nói: “Nhìn quen thật, hôm hỏa hoạn hình như cô gái này cũng ở đó, hình như là đứng cùng tiểu tử thối Lục Trăn, lẽ nào là bạn gái của thằng đó?”
Thẩm Quát thấy Lục Yên đã bị phát hiện, lập tức kéo cô ra trước mặt mình, một tay vén tóc cô, tay kia trụ sau gáy cô, làm bộ như đang đánh giá cô.
Động tác có chút thô bạo, khiến cả da mặt lẫn da đầu của Lục Yên đều đau.
Anh nhìn Lục Yên mấy giây, quay đầu nói: “À, con nhóc này tôi biết.”
Ngô Cường nhìn Thẩm Quát, đáy mắt thâm trầm: “Tiểu Quát, mày cũng quen con nhóc này?”
“Là em gái của Lục Trăn, là một đứa thiểu năng, hồi trước đi lạc, giờ mới tìm ra.”
Lục Yên hiểu ý Thẩm Quát, vội trốn sau lưng anh, ôm lấy cánh tay anh giả vờ sợ sệt, toàn thân run rẩy.
“Con ngốc? Nhìn không giống lắm?”
Triệu Thậm bước đến gần quan sát Lục Yên, không ngờ cô cầm lấy ly rượu bên cạnh mình, hất tay làm mặt hắn bị hất đầy rượu.
“Ha ha ha!” Cô vỗ tay cười lớn: “Buồn cười quá!”
Đến Thẩm Quát cũng kinh ngạc!
Con nhóc này tính cách bạo lực y chang Lục Trăn, cái này hiển nhiên là để trả thù. Nhưng mà... diễn kịch rất giỏi, giả ngốc mà giả như thật.
“Được lắm, con ngu này.”
Triệu Thậm bị hất rượu đầy mặt, đương nhiên rất tức tối, bước đến bắt lấy Lục Yên: “Chán sống rồi!”
Lục Yên trốn sau lưng Thẩm Quát, lộ ra đôi mắt đen láy, nhìn y đầy đề phòng, y chang một đứa nhỏ.
Ngô Cường không hề đơn giản như Triệu Thẩm, y luôn quan sát mọi biểu cảm của Lục Yên.
“Thiểu năng mà đến chơi ở phòng nhạc thì không có mấy đâu” Y cười lạnh: “Thẩm Quát, mày chắc chắn con nhỏ này đầu óc có vấn đề? Những lời chúng ta vừa nói, nó nghe không hiểu?”
Thẩm Quát hỏi lại y: “Vừa nãy chúng ta nói cái gì?”
Ngô Cường cứng miệng.
Y biết, Thẩm Quát là người thông minh, qua lại với y, anh nhất định đã cẩn thận mười phần.
“Nếu em gái ngốc đã đến chơi chỗ chúng ta, chúng ta phải tận tình tiếp đón mới đúng chứ.”
Ngô Cường nói xong, nhìn thuộc hạ bên cạnh, ý bảo dẫn Lục Yên đến.
Lục Yên sống chết ôm lấy cánh tay Thẩm Quát, thấp giọng gọi: “Chú Thẩm.”
Thẩm Quát nghe ra được, cô nhóc này thật sự đang sợ hãi.
“Còn gọi chú Thẩm, thật sự là ngu ha” Triệu Thậm cười lớn, nhìn Thẩm Quát: “Thẩm Quát, chỗ chúng ta nhiều người như vậy, cậu nhìn con bé chỉ ôm mỗi tay cậu không buông.”
Ngô Cường cũng nửa đùa nói: “Tôi ghen tị thật đấy, ai bảo Thẩm Quát nhà ta đẹp trai chứ, cậu nhìn bao nhiêu em gái bên cạnh tôi, vừa nhìn thấy nó là mắt sáng rỡ, như kiểu chó sói lâu rồi mới thấy thịt ngon ấy.”
Thẩm Quát cười nhẹ, đưa tay chạm lên mặt Lục Yên, véo véo hai má cô: “Nếu không thì sao lại nói là ngốc chứ, ai mà không biết ông đây và anh nó như nước với lửa.”
Ngô Cường nói với thuộc hạ: “Dẫn nó vào phòng bao đi, dù sao cũng chỉ là con ngốc, không sợ nó đi ra ngoài nói bậy.”
“Không nhất thiết phải vậy chứ, anh Cường.”
Thẩm Quát nhìn y, chậm rãi nói: “Bố con bé là Lục Giản, không dễ động vào đâu, chúng ta làm ăn, phải hòa khí sinh tài, không cần phải vì một phút vui vẻ mà kết thù với Lục thị.”
Ngô Cường thưởng thức ly rượu trong tay, do dự chốc lát, đoán ra trong lời nói anh có ý đồ: “Thả nó đi cũng được, nhưng để chắc chắn, cứ phải kiểm tra đã, xem nó có thật sự là thiểu năng không hiểu gì không?”
Thẩm Quát rùng mình: “Kiểm tra thế nào?”
Ngô Cường châm một điếu thuốc, sau đó bước đến gần mặt Lục Yên: “Nếu là ngốc thật, đương nhiên sẽ không sợ bị phá hủy dung nhan rồi.”
Lục Yên cảm nhận được hơi nóng của đầu thuốc đang dí sát mặt mình, ánh mắt đen nhấp nháy, khuôn mặt ngây thơ, đúng kiểu "Không biết các người đang làm gì hết trơn á".
Trời mới biết, nội tâm cô đang gào thét chừng nào.
Đầu thuốc cháy dí vào mặt chắc chắn sẽ hủy dung... nhưng dưới tình hình này, nếu cô không kiên cường đứng yên, chắc chắn mạng cũng không giữ nổi.
Đám côn đồ này đúng là không thể chọc vào, có thể làm ra chuyện đáng sợ như phóng hỏa thì giết người đối với bọn chúng có là gì!
Nội tâm Lục Yên gào thét không ngừng, ai bảo cô hôm nay... bị rơi vào tay bọn chúng chứ.
Chỉ cần nắm được chứng cứ đám du côn này phạm pháp, hủy dung thì hủy dung, cùng lắm... cùng lắm thì sau này đi chỉnh lại, bắt Lục Trăn chi tiền, đưa cô đến thẩm mỹ viện tốt nhất!
Khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Thẩm Quát cướp lấy cây thuốc trong tay Ngô Cường, dí lại vào trong tay y.
Một tiếng “xèo” vang lên, thịt da cháy rụi.
Ngô Cường bất ngờ không kịp đề phòng, nắm cánh tay bị bỏng thảm thiết kêu lên một tiếng.
Thẩm Quát kéo cổ tay Lục Yên, chạy thục mạng khỏi đám người trong phòng.
Ngô Cường phản ứng lại, hét lớn: “Ngăn bọn chúng lại!”
Vài tên thuộc hạ chạy đến trước mặt Thẩm Quát, chặn đường ra, thậm chí có tên còn lấy dao ra.
Thân thủ Thẩm Quát rất tốt, vừa bảo vệ Lục Yên vừa thoát khỏi vòng vây.
Lục Yên hoảng loạn, sợ hãi, trong hỗn loạn không nhìn rõ cái gì, chỉ chạy theo Thẩm Quát.
Xuyên qua con đường chật hẹp, cả hai chạy ra cửa phòng, bỏ lại đằng sau khói thuốc và mùi rượu, nháy mắt thay bằng không khí trong lành sau cơn mưa.
Thẩm Quát dùng lực kéo cổ tay Lục Yên, chạy điên cuồng xuống tận cuối phố.
Thuộc hạ của Ngô Cường cũng đuổi đến, nhìn bộ dạng, xem ra không định tha cho hai người họ.
Đương nhiên không thể tha, cả hai người đã nắm được nhược điểm của Ngô Cường, đêm nay nhất định phải đuổi đến cùng.
Thể lực của Lục Yên không tốt, chạy được tầm một cây, cô đã thở hồng hộc: “Cháu chịu rồi chú Thẩm, cháu chạy không nổi nữa, chú đừng để ý cháu nữa.”
Thẩm Quát quay đầu nhìn, kéo cô trốn vào con ngõ nhỏ tối tăm.
Ngõ này rất hẹp, chỉ chứa được một người đi, Thẩm Quát ép chặt cô vào tường, thân thể nóng bỏng bao phủ cô trong lồng ngực.
Đám người kia đuổi đến, nhìn quanh quất không thấy bóng người, lại không chú ý đến ngõ nhỏ tối đen kia.
Lưng Lục Yên dán vào mặt tường lồi lõm, phía trước là lồng ngực cứng rắn của Thẩm Quát, khiến cô có cảm giác mình như miếng thịt trong bánh kẹp.
Tay Thẩm Quát giữ sau cổ cô, ép chặt cô vài lồng ngực mình, cẩn thận nhìn ra bên ngoài.
Đám người không não kia hình như đã chạy xa rồi, nhưng Thẩm Quát không hề buông Lục Yên ra.
Cô khó khăn xoay mặt ra nhìn, nhỏ giọng hỏi: “Bọn họ đi rồi sao?”
Thẩm Quát im lặng, không đáp.
Lục Yên cảm nhận được không khí ngột ngạt dần, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh: “Thẩm...”
Lời chưa dứt, Thẩm Quát bỗng nắm lấy cổ áo cô, dùng lực ép cô vào tường.
Lục Yên bị mặt tường gồ ghề làm đau, cô kêu lên một tiếng.
“Đau quá! Chú làm gì vậy!”
Ánh mắt Thẩm Quát lúc này vừa thâm trầm lại thêm mấy phần tức giận, bàn tay sống chết nắm lấy cổ áo cô, hung dữ nói: “Mẹ nó! Ai cho cô đến nơi như thế!”
“Tôi tới tìm chú.”
“Ai bảo cô tới tìm tôi!”
Lục Yên không hiểu tại sao Thẩm Quát lại giận, vội vàng giải thích: “Tôi chỉ muốn trả lại 100 tệ cho chú, tôi...”
Lời chưa nói xong đã nghẹn lại trong cổ họng, vì cô cảm nhận được... toàn thân Thẩm Quát run run.
Hình như anh đang sợ.
Lục Yên chưa từng thấy bộ dạng này của Thẩm Quát. Anh là Thẩm Quát đó, là nam nhân thủ đoạn ác độc, thâm sâu kế hiểm, là nam nhân chưa từng tin mệnh cũng không tin trời, anh cũng có lúc sợ hãi sao?
Ngẫm lại cũng đúng, vừa nãy quá nguy hiểm, suýt chút nữa là mất cả mạng, là người bình thường thì sẽ sợ thôi.
Lục Yên vươn tay luồn qua eo anh, vỗ vỗ lưng anh: “Chú Thẩm, chú đừng sợ, không sao nữa rồi.”
Cả người Thẩm Quát đều cứng, nhưng lòng mềm nhũn.
Trời mới biết, vừa nãy thấy Ngô Cường đối xử với cô như thế, anh hoảng sợ thế nào.
Anh từng đào một cái hố trong sâu thẳm tim mình, chôn vùi tất cả những cái gọi là chân thành, nhiệt huyết, khát vọng...
Anh thấy người nói, thấy quỷ nói, anh khôn khéo, lanh lẹ vì miếng cơm manh áo, nhưng vừa nãy, tất cả những lớp ngụy trang của anh đều bị phá hủy.
Không còn nghĩ được gì nữa, Ngô Cường muốn phá hủy mặt cô, còn anh muốn lấy mạng y.
Lúc này, Lục Yên hoàn toàn không nghĩ tới chuyện Thẩm Quát lo lắng cho mình, cô cho rằng anh bị đám người kia dọa sợ, nên nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, an ủi anh: “Không sao rồi, không sao rồi, đừng sợ.”
“Lục Yên, buông tôi ra.”
Giọng anh trầm thấp.
Lục Yên nghe lời buông anh ra, ngõ nhỏ quá hẹp, hai người đứng như vậy vô cùng chật.
Tầm mắt Lục Yên đối diện với lồng ngực Thẩm Quát, dù là mặc áo, nhưng xuyên qua lớp vải mỏng, có thể nhìn thấy... đường cong cơ thể phập phồng bên dưới.
Lục Yên nghiêng mặt đi, vừa hay vùi vào đúng cổ anh.
Trong hơi thở, có mùi rêu xanh ẩm ướt, còn có cả mùi thuốc lá thoang thoảng trên người con trai, còn có cả vị thuốc bắc trên quần áo anh, tạo nên một hương vị lạ lẫm nhưng không hề khó ngửi.
Hai người cứ đứng gần như vậy, không khí bắt đầu trở nên vi diệu, kỳ lạ là, mặt Lục Yên dần đỏ lên, cũng bắt đầu nóng lên.
Không khí ẩm ướt lại khô khốc.
Thẩm Quát nuốt nước bọt, yết hầu lăn phát ra âm thanh nhỏ nhưng trong ngõ nhỏ lại nghe được rõ ràng, mang theo tình vị mập mờ.
Con trai không chịu nổi kích thích như vậy, bước chân rời đi.
Lục Yên đuổi theo anh: “Chú Thẩm, chú đi đâu?”
“Về nhà.”
“Không phải, tôi tìm chú còn có việc.”
Anh không dừng bước, càng đi càng xa, Lục Yên bất lực, đành vội vã đuổi theo.
“Thẩm Quát!”
“Đừng đi theo tôi.”
Màn đêm đã buông xuống, Thẩm Quát đi vòng vèo đến trước cửa nhà, lấy chìa khóa đơn trong túi mở cửa.
Lục Yên chạy đến tận nhà anh, đứng trước cửa.
Thẩm Quát như thể không thấy, đóng rầm một tiếng, để mặc cô đứng ngoài.
Lục Yên bị tiếng đóng cửa làm hoảng, thụt lùi lại đằng sau.
Ăn cái đóng cửa thảm xong, trời cứ đúng lúc này lại cho mưa xuống.
Đã mưa còn tặng thêm sấm chớp đùng đùng.
Lục Yên vội nấp vào vách nhà, đứng thật thẳng để không bị ướt áo quần.
Thảm thật...
Mưa mỗi lúc một nặng, xung quanh đèn đã sáng lên, mùi hương thức ăn thoang thoảng.
Lục Yên hút hà hương thơm, đưa tay lên sờ sờ cái bụng bằng phẳng đang kêu thầm thì.
Trong phòng, Thẩm Quát bó tay, lấy hộp cứu thương từ giá xuống, bước đến bên bàn.
Ngẩng đầu nhìn cô gái đang đứng ngoài hiên. Hiên nhà rất hẹp, nhìn gấu quần cô đã bị mưa ướt hết.
Thẩm Quát im lặng một giây, cuối cùng không chịu được, mở cửa ra.
Cửa vừa mở, đợi mấy phút, Lục Yên cũng không vào. Thẩm Quát đành đi ra cửa nhìn, thấy con nhóc đó không biết kiếm đâu ra một chiếc ô rách nát. Khung ô đều đã rỉ sét hết, vải cũng rách phân nửa, cô lại không để ý nhiều đến vậy, cứ cầm thế bước trong mưa.
“Cô... quay lại đây.”
Lục Yên quay đầu, thấy Thẩm Quát mang vẻ mặt bất lực đứng bên cửa.
Cô dè dặt bước chân quay lại.
“Vào nhà.”
Thẩm Quát nói.
Lục Yên do dự một lát, xoay người vào nhà. Trong nhà chỉ có trơ trọi một ánh đèn leo lắt, vì trời mưa, trời chưa tối nhưng đã ảm đạm rồi.
Căn nhà rất nhỏ, đồ đạc xếp chật chội nhưng lại rất ngăn nắp.
Không gian ẩm ướt mang theo mùi thuốc bắc, chẳng trách Lục Yên ngửi thấy mùi thuốc trên áo quần anh, cứ ngỡ là ngửi sai.
Trên tủ cũng đựng mấy bao thuốc, nhìn qua là biết trong nhà có người bệnh.
Lúc này, trong phòng vang lên tiếng ho, một người đàn ông gầy yếu run rẩy đi tới, giọng khàn khàn hỏi: “Tiểu Quát, là ai đến vậy?”
“Bạn học.”
“Ồ, mau mời bạn ngồi đi.”
Lục Yên lễ phép: “Chào chú ạ, đã làm phiền rồi.”
“Bạn học à? Ở lại ăn cơm đi.”
Thẩm Kiến Tuần nói xong, bỗng nhìn hộp thuốc trên bàn, ngạc nhiên hỏi:
“Tiểu Quát, lấy hộp y tế ra làm gì?”
“Bị ướt mưa, uống thuốc cảm thôi.”
Thẩm Quát lấy hộp y tế ra, kéo Lục Yên về phòng, đóng cửa lại:
“Ở yên trong này.”
“Ờ, được.”
Lục Yên ngoan ngoãn gật đầu, nhìn quanh phòng Thẩm Quát.
Phòng anh tương đối chật, đồ đạc không nhiều, ngoài cửa sổ là một bức tường đen chắc lại, tạo cảm giác bí bách.
Bên cạnh cửa số là một cái bàn được làm thủ công, nhìn có vẻ đã cũ, vì các góc đã bị bào mòn hết.
Không có giá sách, trên bàn bày đầy sách vở, sách không nhiều lắm, đều là tài liệu, duy chỉ có một cuốn sách tham khảo, là quyển cô mua cho anh.
Không giống những quyển sách khác, quyển sách này được anh bảo quản rất tốt, không quăn góc không nếp gấp, nhìn như mới, nhưng vừa mở ra, bên trong đã ghi chép dày đặc.
Hai người cùng nhìn vào quyển sách, sau đó bất chợt nhìn nhau.
Bên ngoài truyền đến tiếng ho, Lục Yên hỏi anh.
“Bố chú không được khỏe?”
“Ừm.”
“Vậy mưa tạnh rồi tôi sẽ đi, không làm phiền ông ấy nghỉ ngơi nữa.”
Thẩm Quát nhìn cô gái với tóc mai ướt sũng, co quắp đứng cạnh bàn, vô cùng ngoan ngoãn.
Bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, không thể nói dừng là dừng ngay được.
Anh xoay người, rót cho cô một ly nước.
Vào lúc này, Lục Yên mới nhìn thấy màu áo nơi cánh tay của Thẩm Quát đậm hơn bình thường, cô bước qua, ngạc nhiên sờ sờ, phát hiện có vết ươn ướt.
Trong tay cô là máu.
Cô thấp giọng kêu lên: “Chú chảy máu rồi!”
Thẩm Quát xốc tay áo lên, vừa nãy trong lúc hỗn loạn, anh bị đâm một nhát.
Lục Yên vội vàng nói: “Tôi đưa chú đến bệnh viện.”
“Không cần.”
“Tại sao?”
“Không thích đi.”
Từ nhỏ đến lớn, anh chẳng mấy khi đi bệnh viện, đau đầu đến mấy cũng ngủ một giấc, nghiến răng là qua hết. Trong bệnh viện phải lấy số, mua thuốc, đi một chuyến hết không biết bao nhiêu là tiền.
Thẩm Quát cởi áo vứt qua một bên, chuẩn bị tự mình xử lý vết thương.
Anh xoay người đi chỗ khác, chỉ để lại bóng lưng về phía cô.
Bờ vai anh rắn chắc, nhưng không hề giống với những chàng trai tập trong phòng gym, đó là cơ thể của nhiều năm lao động, mang đến cảm giác khỏe khoắn.
Anh xử lý vết thương của chính mình một cách thô bạo, trực tiếp dùng cồn đổ lên vết thương, tuy miệng vết thương không quá sâu nhưng dù gì cũng là chảy máu, nếu cứ dùng cồn trực tiếp như vậy chả lẽ không đau sao!
Lục Yên thậm chí còn chưa kịp chạy đến ngăn anh, thân hình to lớn của anh đã run lên vì đau nhức, trên trán đã nhỏ mấy giọt mồ hôi.
“Điên rồi sao?”
Lục Yên chạy qua, dùng băng gạc sạch sẽ lau đi cồn cùng vết máu trên tay anh, vội vàng nói.
“Đau lắm chứ gì.”
Sao có thể không đau cho được, môi anh đã trắng bệch rồi.
“Tiêu độc.”
“Chưa thấy ai tiêu độc bằng cách đó hết! Chú không biết làm thì đi bệnh viện đi chứ!”
“Không muốn đi.” Thẩm Quát mở to mắt, có khí mà vô lực nói: “Từ từ rồi cũng khỏi thôi.”
Lục Yên vừa trách mắng anh vừa lau sạch miệng vết thương, sau đó dùng thuốc thoa lên, dùng đầu ngón tay nhẹ chấm lên xung quanh vết thương.
Vì sợ làm đau anh, lúc thoa thuốc cô ghé sát anh, nhẹ nhàng thổi lên vết thương.
Thẩm Quát cảm giác được từng đợt mát lạnh trên cánh tay, tê tê, ngứa ngứa.
Cô băng bó cho anh, tuy không chuyên nghiệp lắm, nhưng may mà vết thương không quá sâu, chắc không có gì đáng ngại.
“Sau này có mắc bệnh hay bị thương phải đi bệnh viện đấy.”
Thẩm Quát không đáp lại, chỉ chăm chú nhìn cô rất lâu.
Tuy ngoại hình cô rất giống Lục Trăn, nhưng đôi mắt vẫn ánh lên sự ngờ nghệch, bất kể là nói chuyện hay làm gì, đều rất nghiêm túc.
Như thể cô đối với bất kỳ ai, đều tốt như vậy.
Thẩm Quát xưa nay chưa từng biết, được một cô gái ân cần chăm sóc sẽ có cảm giác mềm mại như thế này.
Từ sau khi người phụ nữ duy nhất trong nhà rời đi, hơn mười năm, Thẩm Quát sống trong lạnh lẽo, trong cứng nhắc, không còn cảm nhận được tia dịu dàng nào nữa.
Mà Lục Yên từ nhỏ đến lớn đều được cưng chiều, vốn dĩ không biết chăm sóc người khác, tính cách phóng khoáng, không được xem là loại con gái dịu dàng nết na, nhưng lại bất chợt, đem tia dịu dàng nào đó trong lòng... dành cho anh rồi.
Thẩm Quát giống như trẻ con lần đầu được thử kẹo ngọt, rất tham lam, chỉ muốn bá đạo chiếm lấy một mình cô.
Cô gái này thật đơn thuần, nếu như anh có dùng thủ đoạn, cũng có thể đem cô làm của riêng...
Nhưng ý nghĩ điên cuồng đó chỉ thoáng qua trong chốc lát.
Sự đẹp đẽ của cô như sương đọng trên lá sau mưa, anh không nỡ có ý nghĩ xấu xa gì với cô. Dù sao cũng không xứng.
Thẩm Quát chìm vào những ý nghĩ của riêng mình, Lục Yên lại vừa nghĩ ra một chuyện: “Có phải chú đã sớm biết chuyện Ngô Cường phóng hỏa không?”
Thẩm Quát hơi ngây ra, gật gật đầu. Anh luôn mang hoài nghi trong lòng, vừa nãy là đến để xác định.
“Vậy mà chú còn uống rượu với bọn họ.”
Thẩm Quát nhìn bộ dạng căm phẫn của cô, cười nhẹ: “Cuối cùng cũng nhớ đến chuyện hỏi tội rồi?”
Lục Yên túm lấy tay áo anh: “Chú phải cùng tôi đến cục cảnh sát, làm chứng cho tôi là đã nghe bọn họ nói phóng hỏa.”
Thẩm Quát thản nhiên: “Không muốn đi.”
“Tại sao?”
“Tôi chỉ hứa với Lục Trăn tìm ra hung thủ, bây giờ tìm ra rồi, xử lý thế nào là chuyện của Lục Trăn, không liên quan đến tôi.”
“Nhưng chú không làm chứng cho tôi, cảnh sát sẽ không tin lời tôi.”
Ai sẽ tin lời một đứa thiểu năng chứ.
Lục Yên nghĩ đến thời gian này Lục Trăn suýt chút nữa chỉ mặc độc nội y mà sống, không dễ gì mới tìm được thủ phạm, không thể để chúng nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được.
Cô đè nén lại sự xấu hổ lẫn ấm ức, ngồi lên giường Thẩm Quát, giở trò vô lại: “Tôi không đi nữa!
Thẩm Quát bước đến bên giường, nằm bên cạnh cô: “Không muốn đi, đêm nay có thể ngủ với tôi.”
“Chú!” Lục Yên thật sự bị hắn làm tức chết: “Ai ngủ cùng chú, lão già kia!”
Thẩm Quát đưa tay ra, thô bạo giữ chặt cằm cô, miết đến nỗi môi cô chu ra.
“Lại là chú Thẩm lại là lão già, rốt cuộc cô có hiểu lầm gì với tuổi tác của tôi.”
Có lúc anh thật sự cảm thấy con nhóc này ngốc thật, nhưng có lúc lại rất lạnh lợi, gì cũng hiểu.
Lục Yên chu môi nói: “Vốn dĩ là vậy mà.”
Tính theo kiếp trước, anh bằng tuổi bố cô còn gì!
“Chú không giúp tôi thì thôi, tôi tự đi báo cảnh sát.”
Lục Yên nói xong đứng dậy, đẩy cửa phòng ra. Thẩm Kiến Tuần thấy cô đi ra, liền hỏi: “Bạn học, ở lại ăn cơm tối đi, chú vừa gọi quán mang cơm đến đó.”
“À, không phiền chú nữa ạ!”
“Không phiền không phiền, cháu ngồi đi, cơm sắp đến rồi đó.”
Tinh thần của Thẩm Kiến Tuần luôn rất tốt, nhà chẳng mấy khi có khách, ông rất vui.
Thẩm Quát đi ra, giữ cô lại: “Ngồi đi, ăn cơm đã rồi đi.”
Bố Thẩm đã gọi cơm rồi, Lục Yên đương nhiên không nỡ từ chối, đành ở lại.
*
Mưa đến 8 giờ mới tạnh.
Lục Yên thấy rất ngại, không mời mà đến thì thôi, còn để một người ốm đau như bố Thẩm tiếp đón, cho nên cô cố gắng ăn nhiều một chút, không phụ lòng nhiệt tình của người ta.
Bố Thẩm nhìn là biết người thành thực, nói chuyện rất cởi mở, chỉ có sắc mặt không được tốt, có thể thấy là bệnh tình đã kéo dài nhiều năm.
“Tiểu Quát không có nhiều bạn bè, xưa nay chưa từng có bạn nữ nào đến nhà chơi, khụ khụ khụ...”
Lời chưa nói hết, ông lại ho khan.
Thẩm Quát vội đi rót nước cho ông, vỗ lưng ông.
“Bố, vào giường nằm đi.”
“Ừ, vậy bố vào nghỉ đây, không làm phiền hai đứa nữa.”
Bố Thẩm quay về phòng, Lục Yên và Thẩm Quát ngồi ở phòng khách, nhìn nhau.
“Chú Thẩm bị bệnh gì vậy?”
“Ho dị ứng.”
Lục Yên biết bệnh này, do phải tiếp xúc với môi trường ô nhiễm nhiều năm, phổi hấp thụ quá nhiều bụi bẩn, sẽ lan thành bệnh.
“Trước đây chú Thẩm làm nghề gì?”
“Công nhân công trường xi măng.”
“À.”
Chẳng trách.
Loại bệnh này rất khó chữa, thậm chí là không có khả năng chữa khỏi, chỉ đành bất lực vật lộn với nó.
Trong nhà tỏa mùi thuốc Bắc nồng đậm, đến ngay cả người Thẩm Quát cũng mang theo vị này, xem ra là do đã uống thuốc nhiều năm.
Lúc này, điện thoại Lục Yên reo lên, là Lục Trăn gọi đến, hỏi sao cô chưa về.
Lục Yên không dám nói đang ở nhà Thẩm Quát, chỉ nói qua loa là ăn cơm nhà bạn, bảo anh không phải lo, lát nữa sẽ về.
Lục Giản thường xuyên đi công tác xa nhà, một thiếu gia trước đây chỉ biết chơi bời như Lục Trăn dường như giờ đây đã đảm nhiệm rất tốt công việc chăm sóc em gái.
Anh cả như cha.
Có lúc Thẩm Quát không thể không công nhận, Lục Trăn thực sự không xấu, nhất là về phương diện tình cảm, đối với người nhà, bạn bè, người yên đều vô cùng tốt.
Nhưng...
Ân oán giữa anh và anh ta, tuyệt đối không thể dễ dàng nói xong là xong.
Trước khi Lục Yên rời đi, vẫn đứng trước cửa dây dưa, ôm một tia hy vọng, ngẩng đầu hỏi anh: “Thật sự không thể giúp tôi làm chứng sao?”
Thẩm Quát thô bạo chỉ tay lên trán đẩy cô ra, nói từng chữ một: “Đừng bao giờ hy vọng tôi giúp Lục Trăn làm bất cứ chuyện gì.”
Lục Yên thất vọng xoay người, nhìn Thẩm Quát đóng cửa lại.
Kỳ thực cô hiểu, vốn dĩ là Lục Trăn sai trước, ỷ mình có tiền có thế, không ít lần bắt nạt Thẩm Quát.
Người ta không muốn giúp, cũng là chuyện dễ hiểu.
Đứng bên tấm rèm cửa sổ mỏng, Thẩm Quát nhìn theo cô gái dần dần biến mất trong con ngõ nhỏ.
Anh im lặng giây lát, lấy từ balo ra một cái máy ghi âm vốn dùng để học tập, nhẹ đặt lên bàn.
Con bé ngốc, không có chứng cứ thì báo cái rắm.