Đồ vật mà hơn mười năm trước cô từng dùng, Giản Dao vẫn luôn giữ lại, tất cả đều không ném đi, nghĩ đến nếu như có một ngày cô có thể trở về, nhất định cũng sẽ muốn nhìn những vật cũ này một chút.
Lục Yên tìm được rất nhiều ảnh chụp cũ ố vàng, những tấm hình này bị Lục Trăn giấu trong rương gỗ lớn ở nơi sâu nhất của gác xép.
Ảnh chụp mặc dù bám bụi nhưng mà vẫn có thể nhìn thấy âm thanh nụ cười của các thiếu niên lúc ấy.
Lúc trước khi Lục Yên tốt nghiệp đại học, các chú đều tới cùng cô chụp hình tốt nghiệp, Thẩm Quát cũng ở đó, còn có Lục Trăn.
Lục Trăn ấn lấy đầu cô, mở to miệng, cười đến mức rất chó, Lục Yên bị Lục Trăn đè đầu, vẻ mặt không cam lòng liếc xéo anh ta.
Thẩm Quát đứng sau lưng cô, nắm rất chặt tay cô, ánh mắt dịu dàng giống như muốn hòa tan vạn vật.
Đây là thời gian thanh xuân tốt đẹp nhất thuộc về bọn họ.
Thế nhưng sau này, trong khoảng thời gian rõ ràng là tốt đẹp nhất, cô lại vứt bỏ anh...
Lục Yên xoa xoa khóe mắt ửng đỏ, cẩn thận lau ảnh chụp sạch sẽ, sau đó cất vào khung hình.
Dưới đáy rương, còn có một cái ốc biển nhỏ trắng nõn, Lục Yên nhớ rõ, đây là quà tặng sau khi Thẩm Quát lần đầu tiên thi đấu lấy được giải thưởng tặng cho cô.
Giản Dao từng nói với cô về một truyền thuyết hoang đường, nói chuyện với ốc biển, có thể nói cho bản thân mình trong tương lai nghe.
Cô đặt ốc biển ở bên tai, nghe ngóng, dường như còn có thể nghe thấy tiếng gió biển gào thét, thủy triều vỗ vào bờ, nhưng không nghe được lời nói năm đó của mình.
Gạt người nhỉ.
Nhưng mà chuyện này không quan trọng, bây giờ mọi thứ đều đã không quan trọng nữa...
Bởi vì, cô trở về rồi.
...
Lục Yên của trước kia luôn giúp bố cô thu dọn cục diện hỗn loạn, điều hòa quan hệ của bố và ông nội, Thẩm Quát, tìm kiếm nguyên nhân cái chết của mẹ, Lục Yên của hiện tại, rốt cuộc có thời gian có thể làm chuyện mình thích.
Cô ra album, ca hát, quay phim...!đại học vẫn chưa tốt nghiệp đã có chút danh tiếng.
Lục Yên không giống Giản Dao, vừa vào nghề liền bộc lộ tài năng, hào quang bốn phía...
Cô không phải là tuyển thủ thuộc loại bạo hồng*, mà là từ từ bình tĩnh tiến từng bước, nhưng mỗi một tác phẩm đều là chậm mà chắc, dồn hết tâm sức làm thật tốt.
(*: Là hiện tượng 1 người nhờ 1 tác phẩm, vai diễn, bộ phim nào đó mà đột nhiên gia tăng độ nổi tiếng đáng kể, thậm chí có thể nói là đổi đời.
Hoặc là một bộ phim, chương trình nào đó vốn không được kỳ vọng nhưng lại đột nhiên được yêu thích không ngờ.)
Đại học đều sắp tốt nghiệp rồi, Lục Yên phát hiện, cái tên Thẩm Quát kia, hình như...!hoàn toàn không có động tĩnh.
Cô đã tròn hai mươi hai tuổi rồi, nhưng Thẩm Quát dường như cũng không định phải làm chút gì đó.
Hoặc là anh muốn làm chút gì đó, nhưng vẫn đang suy nghĩ.
Bất cứ chuyện gì ở công ty, Thẩm Quát đều là tự mình quyết đoán.
Nhưng chuyện của Lục Yên, anh không có tự tin.
Bước vào hôn nhân không hề giống như yêu đương, chỉ vui vẻ và thích thú trước mắt, hôn nhân là từ nay về sau vô số ngày đêm sớm chiều ở chung, là dắt tay nhau đi qua cuộc đời, là sống cùng chăn, chết cùng huyệt.
Lục Yên đương nhiên biết anh đang do dự cái gì, nhưng cô không muốn đợi anh lo trước lo sau, chậm rãi suy tính nữa.
Nếu anh chậm chạp không quyết định, thế thì Lục Trăn người làm bố này liền thay anh quyết định.
Tối hôm đó, Thẩm Quát đi ra từ trong thang máy, nhìn thấy Lục Trăn đứng ở cửa nhà mình, hơi kinh ngạc, hỏi: "Cậu tới đây làm gì?"
Lục Trăn đi thẳng vào vấn đề, nói chi tiết: "Có một số việc muốn nói với cậu."
"Có chuyện gì không thể nói ở công ty."
"Việc riêng."
Thẩm Quát thấy vẻ mặt này của Lục Trăn, trong lòng nhiều ít cũng đoán được một chút, hai năm nay Lục Yên và anh yêu nhau, Lục Trăn không có ở ngoài sáng cản trở, nhưng điều này cũng không đại diện cho việc anh ta đã chấp nhận anh.
Anh ta không can thiệp vào chuyện yêu đương của Thẩm Quát và Lục Yên, nhưng cũng không có nghĩa anh ta sẽ chấp nhận hôn nhân của bọn họ, trước mắt Lục Yên đã tốt nghiệp rồi, sắp mở ra cuộc đời hoàn toàn mới, Lục Trăn của lúc này, ắt trong lòng cũng sẽ có lựa chọn.
"Nếu như là chuyện của Tiểu Yên, thái độ của tôi, hai năm trước đã nói rõ ràng với cậu rồi."
Thẩm Quát vừa mở miệng liền ngăn lại lời tiếp theo của Lục Trăn: "Trước kia cô ấy không nhớ ra, tôi nguyện ý vứt bỏ mọi thứ cùng cô ấy bắt đầu lại từ đầu, bây giờ cô ấy nhớ lại rồi, tôi càng không có khả năng thả cô ấy đi."
Trong hành lang đen như mực, Lục Trăn và Thẩm Quát xa xa nhìn nhau, anh ta nhìn thấy đáy mắt người đàn ông kia chứa ánh sáng kiên định.
"Không chịu thả nó đi." Khóe miệng Lục Trăn giương lên: "Thế nào, chẳng lẽ...!cậu còn muốn cưới nó?"
Sắc mặt Thẩm Quát lạnh lẽo, không nói gì.
Lục Trăn biết mình đâm chọt chỗ đau của Thẩm Quát, tiếp tục nói: "Thẩm Quát, cậu không có can đảm cưới nó, đúng không?"
"Cô ấy bây giờ còn nhỏ."
Thật lâu, Thẩm Quát chỉ nói mấy chữ này.
"Là chính cậu trong lòng rõ ràng, không phải nó nhỏ, là cậu..."
Còn lại, Lục Trăn không nói ra, đến mức độ này của bọn họ, rất nhiều chuyện không cần nói quá rõ ràng.
"Thẩm Quát, hôm nay tôi đến, chỉ là muốn thông báo với cậu một tiếng, tôi chuẩn bị đưa Tiểu Yên ra nước ngoài."
Tay Thẩm Quát bỗng nhiên nắm chặt: "Đưa cô ấy ra nước ngoài?"
"Đúng, đưa nó ra ngoài đào tạo sâu, không biết ngày về, có lẽ là ba năm bốn năm, có lẽ là mười năm tám năm..."
"Toàn bộ linh hồn thể xác của cô ấy đều đặt vào sự nghiệp biểu diễn của cô ấy, cô ấy có giấc mơ của riêng mình, bây giờ là tuổi tác vừa đúng, cậu đưa cô ấy ra ngoài đào tạo sâu cái gì."
Thẩm Quát đè ép cuống họng, còn duy trì tỉnh táo, nhưng hiển nhiên sự giận dữ đã bắt đầu rồi.
Lục Trăn ung dung nói: "Tôi chuẩn bị đưa nó ra ngoài học quản lý, chuyện bây giờ nó làm, nhiều lắm cũng chỉ là yêu thích hứng thú, không thể xem như là chuyện đứng đắn, tôi chỉ có một mình nó là con gái một, tập đoàn Lục thị trong tương lai hẳn là do nó tiếp quản."
Lục Trăn lời còn chưa dứt, Thẩm Quát vung một quyền đến, mạnh mẽ nện vào mặt Lục Trăn, đánh cho nửa gương mặt của anh ta đều mất cảm giác rồi.
Thẩm Quát nắm chặt cổ áo anh ta, nặng nề chống anh ta lên tường, lạnh giọng nói: "Lục Trăn, tôi hiện tại vẫn nhớ rõ lời năm đó lúc cậu rời khỏi nhà đã nói."
Đầu óc Lục Trăn đều bị đánh đến lờ mờ: "Ông đây nói cái gì."
"Cậu nói ai con mẹ nó cũng đừng hòng điều khiển cuộc đời của ông đây, ông đây muốn tạo ra khoảng trời cho riêng mình, bây giờ cuộc đời của cậu làm ra được rồi, cậu muốn phá hủy cuộc đời của cô ấy?"
"Người phá hủy cuộc đời nó không phải là tôi, là cậu, Thẩm Quát."
Lục Trăn chọc ngực của Thẩm Quát, gằn từng chữ: "Cậu dám cưới nó không."
Cảm xúc của Thẩm Quát dường như cũng có chút kích động, lấy chìa khóa ra mở cửa nhà: "Lục Trăn, nếu cậu thật sự dám làm vậy, ông đây bây giờ lấy sổ hộ khẩu cùng cô ấy đi đăng ký kết hôn, từ nay về sau, cô ấy do tôi quản lý."
Mấy chữ này vừa nói ra, bỗng nhiên, đèn trong phòng sáng lên.
"Surprise!"
Trong nhà, Giản Dao, Diệp Già Kỳ, Lương Đình, Chung Khải, thậm chí ngay cả trợ lý Tần cũng tới...!bọn họ tụ tập lại trong phòng khách đã được trang trí, trên mặt mang theo ý cười không có ý tốt.
Lục Trăn xoa mặt từ ngoài cửa đi vào, khó chịu lẩm bẩm: "Con mẹ nó cậu ra tay cũng quá tàn nhẫn rồi."
Thẩm Quát ngẩn người, lập tức kịp phản ứng, cái này con mẹ nó lại là một trò đùa dai!
Anh nhìn xung quanh, nhìn trên tường dán đầy bong bóng màu hồng và hoa hồng, khóe miệng giật giật: "Là ai làm nhà ông đây thành thế này..."
Lương Đình chỉ Diệp Già Kỳ, Diệp Già Kỳ chỉ trợ lý Tần, trợ lý Tần chỉ Giản Dao, đùn đẩy cho nhau.
Cuối cùng Giản Dao xách Lục Yên trốn sau người ra: "Không phải có lời muốn nói sao, sợ cái gì, anh ta còn có thể ăn thịt con à."
Lục Yên yếu ớt giơ tay: "Là em trang trí, anh không thích sao?"
Sự sắc sảo trong mắt Thẩm Quát ẩn đi hết, mỉm cười nói: "Đương nhiên thích."
Mọi người:...
Anh con mẹ nó sắc mặt cũng thay đổi quá nhanh rồi đấy!
"Hôm nay hẳn không phải là sinh nhật anh." Thẩm Quát nhìn qua Lục Trăn một cái: "Các cậu làm gì vậy."
Lục Trăn tức giận nói: "Cậu hỏi xem con nhóc kia muốn làm gì, ông đây tỏ rõ thái độ của tôi trước, tôi không ủng hộ."
Giản Dao vừa kiểm tra mặt anh ta, vừa ghét bỏ nói: "Ai lạ gì sự ủng hộ của anh."
Thẩm Quát phát hiện ra Lục Yên của hôm nay, ăn mặc so với bình thường càng tinh tế hơn, mặc váy trắng xinh đẹp, tóc cũng dày công chăm sóc, đuôi tóc cong lên, rủ xuống đầu vai, một nhúm nhỏ tóc mai vén ra sau tai, lộ ra gương mặt trứng ngỗng trắng nõn của cô.
Thẩm Quát nhìn sang cô, lại nhìn xung quanh một chút, trong lòng bỗng nhiên có một loại dự đoán nào đó, lại có chút không biết làm sao.
Lục Yên căng thẳng đến mức răng cũng đang run rẩy, cô run lập cập đi đến trước mặt anh, tay để sau lưng, siết chặt một bó hoa hồng sáng chói rực rỡ nở rộ.
"Thẩm Quát, em...!em..."
Cô lắp bắp "Em" cả buổi, vẻ mặt đưa đám quay đầu, xin giúp đỡ nhìn về phía Giản Dao: "Mẹ ~~~"
"Đây là chung thân đại sự của con, gọi mẹ cũng vô dụng."
Lục Yên ổn định lại tâm tư, lấy bó hoa trong tay ra, hít sâu, đưa cho anh ---
"Thẩm Quát, em...!em muốn gả cho anh, anh nguyện ý cưới em không?"
Thẩm Quát nghe được câu này, trái tim đều sắp nổ tung rồi, huyết dịch toàn thân đều chảy ngược, gương mặt "Rào" một cái, đỏ thấu.
Mấy chục năm bão táp nhìn quen, anh chưa từng đỏ mặt như vậy!
"Em nói cái gì..." Anh dường như không dám tin tưởng vào tai mình: "Em nói muốn làm gì?"
"Em muốn gả cho anh."
Thấy anh căng thẳng như vậy, Lục Yên ngược lại không căng thẳng nữa, nghiêm túc nói: "Thẩm Quát, sau này em sẽ cố gắng làm người vợ tốt của anh, hiểu anh, quan tâm anh, thương anh, yêu anh, cho nên...!anh cưới em đi, em sẽ dùng cuộc đời còn lại của mình để tốt với anh."
Giống như lời thề khi con trai cầu hôn con gái, cô thật sự đang cầu hôn Thẩm Quát, vô cùng chân thành tha thiết.
Thẩm Quát đợi cô hai mươi năm rồi, mỗi ngày đều lén lút chú ý cô, lại nơm nớp lo sợ không dám tới gần...
Cho nên việc cầu hôn này hẳn là do cô làm, như vậy mới công bằng.
Tâm trí Thẩm Quát đều mơ hồ cả rồi, anh làm sao có thể từ chối được, cảm giác hạnh phúc đều gói ghém hết vào trong khoảnh khắc này, đã suýt phá hủy hết những dồn nén mà anh dựng nên cả đời này.
"Lục Yên, em xác định muốn gả cho anh sao, bây giờ anh..."
Nói cho cùng, anh vẫn không có tự tin.
Cho dù là xã hội hiện đại, rất nhiều đàn ông thành công lấy cô gái nhỏ tuổi hơn mình rất nhiều, quyền thế và tài sản chính là lợi thế và sự tự tin của bọn họ.
Nhưng Thẩm Quát không làm được, không có khả năng sẽ có tự tin, cho dù anh đã đứng ở vị trí không ai có thể với tới, cho dù anh có được cả thế giới, nhưng...!chỉ cần anh yêu cô, để ý cô thì không có khả năng sẽ có tự tin.
Lục Trăn đều sắp phẫn nộ rồi, gào to: "Cậu có được không, con gái tôi nói cũng nói đến mức này rồi, có cưới hay không chỉ là chuyện một câu nói, cậu thật đúng là cho mình là công chúa nhỏ à."
Giản Dao bịt miệng anh ta: "Anh đừng phá hư bầu không khí."
Lục Yên biết trong lòng Thẩm Quát do dự, cô mỉm cười nhìn về phía anh, nói: "Thẩm Quát, chúng ta sớm đã xác định rồi, không phải sao?"
Cô mãi mãi không bao giờ quên, cảnh tượng vào buổi chiều ánh nắng ấm áp đó, lúc Thẩm Quát tỏ tình với cô.
Lấy can đảm, hạ quyết tâm.
"Có lẽ em sẽ gặp được người tốt hơn anh..." Cô nói ra lời lúc trước anh từng nói.
"Bởi vì Thẩm Quát của bây giờ không phải là Thẩm Quát tốt nhất."
Khi đó, trong ánh mắt anh hiện ra ánh sáng chắc chắn mà tự tin cỡ nào ----
"Nhưng Thẩm Quát của tương lai, chắc chắn sẽ không làm em thất vọng."
Cô nhìn anh, nhìn Thẩm Quát của tương lai đã tới.
Anh sớm đã chịu đựng thời kỳ thiếu niên mê man cùng khốn đốn đan xen, nhưng vẫn không mất đi sự cố gắng, chân thành tha thiết và nhiệt tình.
Anh vẫn là thiếu niên hăng hái đó trong trí nhớ của cô.
Lục Yên ôm chặt eo Thẩm Quát, kề sát khuôn mặt vào trong lồng ngực rộng rãi chặt chẽ của anh, dịu dàng nói ----
"Thẩm Quát, chúng ta cũng đã sớm xác định rồi, không phải sao."
Hô hấp của Thẩm Quát rất nặng, rất chậm, anh nhắm mắt lại, quỳ một gối xuống.
Giản Dao đứng đối diện anh, rõ ràng nhìn thấy, ánh mắt anh đỏ lên.
Đây là lần thứ hai.
Lần đầu tiên là sau khi Lục Yên rời đi, ở con đê bên bờ sông, anh quỳ gối trước mặt Giản Dao, vuốt ve bụng dưới nhô ra của cô, trong bụng có chân ái đời này của anh, khoảnh khắc đó, cảm xúc sụp đổ, anh tuyệt vọng bật khóc.
Lần thứ hai, anh quỳ gối trước mặt cô, ở trước mặt mọi người, lệ nóng quanh tròng cầu hôn cô.
Một người đàn ông, giống như Thẩm Quát...!bò ra từ trong vũng bùn đen tối và cực khổ, đội trời đạp đất, cái chết cũng không làm anh chảy nước mắt, chỉ có tình yêu là có thể.
"Lục Yên, chúng ta kết hôn."
Lục Yên nhìn thấy Thẩm Quát rơi nước mắt, làm sao có thể còn cố kiềm nữa, vừa khóc vừa dùng tay loạn xạ lau nước mắt cho anh.
Thẩm Quát rất nhanh liền khống chế được cảm xúc, đi vào phòng, từ trong ngăn tủ lấy ra một cái hộp nhung.
Anh cầm hộp nhung tới trước mặt Lục Yên, mở ra, bên trong có một cái nhẫn kim cương khổng lồ sáng chói.
Lục Trăn chỉ vào anh nói: "Tôi khinh, cậu đã sớm chuẩn bị xong rồi! Còn chờ con gái tôi mở miệng trước!"
"Ừm, tôi đã sớm chuẩn bị xong rồi."
Chiếc nhẫn này, Thẩm Quát hai mươi năm trước đã chuẩn bị xong rồi, thế nhưng vẫn chưa kịp đeo lên tay cô, cô liền...!rời đi.
Cảm xúc của Lục Yên rất kích động, khóc sướt mướt, cầm lấy chiếc nhẫn liền muốn hướng về phía đầu ngón tay mình đeo lên.
Giản Dao giữ tay cô lại, bất đắc dĩ nói: "Con gái ngốc, nào có tự mình đeo nhẫn cho mình chứ."
"A..."
Cô nhóc khóc tu tu lại tự cười một cách ngốc nghếch, liền nhanh chóng đưa chiếc nhẫn cho Thẩm Quát.
Khóe miệng Thẩm Quát mấp máy, đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út bên trái của cô, sau đó dùng lòng bàn tay giúp cô lau nước mắt, nghiêm túc nói: "Vậy xác định rồi."
"Ừm, xác định rồi!"
*
Ngày hôm sau sau khi cầu hôn, Thẩm Quát và Lục Yên liền đến cục dân chính đăng ký kết hôn.
Đón lấy ánh nắng ấm áp, Lục Yên dắt xe đạp đi ra khỏi vườn hoa nhỏ.
Lục Trăn vừa cắt tỉa cây xanh trong vườn hoa nhà mình, vừa chửi bậy: "Các con có cần vội vã như vậy không, chuyện hôm qua quyết định, hôm nay liền đi lĩnh chứng."
Lục Yên quay đầu lại cười nói với anh ta: "Đây không phải là sợ người nào đó lại đổi ý à."
Giản Dao bưng ly cà phê đi tới, bước vào trong ánh nắng sáng sớm, tay khoác lên trên vai Lục Trăn, cười nói: "Không đổi ý, bố con từ khi bắt đầu đã không đồng ý, nhưng mà...!phản đối vô hiệu."
"Ai nói ông đây phản đối vô hiệu." Lục Trăn căm giận nói: "Có tin ông đây bây giờ nhốt nó lại, cấm túc, không cho ra cửa không."
Lục Yên nghe vậy, vội vàng leo lên xe đạp, co cẳng chuồn đi.
Lục Trăn ở phía sau chửi bậy: "Chuyện kết hôn lớn như vậy, cậu ta không lái xe tới đón con, để con cưỡi xe đạp đi, đây chính là người đàn ông con chọn?"
Lục Yên quay đầu giải thích: "Anh ấy nói không lái xe, bảo đạp xe đạp có vẻ khá thanh xuân."
"Ha ha, cậu ta liền làm đi, có làm hơn nữa cũng không che giấu được sự thật cậu ta là đàn ông già!"
...
Hai mươi phút sau, Lục Yên gặp mặt Thẩm Quát ở cổng cục dân chính, anh mặc một chiếc hoodie nhàn nhã phối với quần jean, nhìn qua thật đúng là không khác tiểu tử cho lắm.
Lục Yên khóa xe đạp xong, chạy chậm đến trước mặt anh, trên dưới đánh giá anh một phen, cười nói: "Thẩm tổng nhìn qua thật là non nớt!"
Thẩm Quát đưa tay vỗ vỗ đầu cô, nói: "Đợi tí nữa người ta không hỏi thì không cần nói tuổi."
"Hẳn là...!sẽ không hỏi đâu." Lục Yên không xác định nói: "Sẽ hỏi sao?"
"Anh lại chưa kết hôn, làm sao biết được." Thẩm Quát có chút không vững tin, nhìn qua dáng vẻ rất thấp thỏm: "Không có quy định nói tuổi tác chênh lệch quá lớn thì không cho kết hôn, đúng không."
"Cái này hẳn là không có, thế kỷ hai mươi mốt, hôn nhân tự do."
"Vậy là tốt rồi."
Lục Yên nhìn dáng vẻ Thẩm Quát cẩn thận lại lo lắng như vậy, cúi đầu hé miệng nở nụ cười.
Anh chú ý tới trên mặt cô nhóc này lộ ra nụ cười trộm xảo quyệt: "Cười cái gì."
"Cảm thấy Thẩm tổng hôm nay giống như biến thành người bạn nhỏ, rất không có tự tin."
Thẩm Quát hít sâu, ổn định lại sự thiếu tự tin căng thẳng, nói: "Tiểu Yên, một ngày này, anh đợi hơn hai mươi năm rồi."
Bất kỳ một sai lầm nào cũng sẽ khiến thần kinh của anh kéo căng đến cực hạn, tối hôm qua anh thậm chí một đêm không ngủ.
Ở cửa, anh dừng bước: "Một lần cuối cùng, Tiểu Yên, em thật sự muốn gả cho anh sao."
Bởi vì bước vào cánh cửa này rồi, anh mãi mãi cũng sẽ không buông cô ra nữa.
Lục Yên không cười, dắt tay của anh...!đúng như vô số lần trước kia anh dắt tay cô, mang theo cô đi về phía trước.
Lần này, là Lục Yên dắt anh, nện bước kiên định, đi vào cục dân chính.
Nhân viên công tác xét duyệt tài liệu hộ khẩu của hai người, khi nhìn thấy tuổi tác của bọn họ, nhìn nhiều thêm một cái, lại không nhịn được nhìn sang Thẩm Quát.
Trái tim Thẩm Quát nhấc lên: "Có vấn đề sao."
Bọn họ nhiều lần xác nhận ảnh chụp trong hộ khẩu chính là bản thân Thẩm Quát, lại nhìn tuổi tác một chút, cảm thấy có chút không thể tin được.
"Đương nhiên không có vấn đề, chỉ là..."
Người này có vẻ...!cũng quá trẻ rồi đấy, đâu có giống đàn ông hơn bốn mươi tuổi, giống như minh tinh, tuổi tác đóng băng.
Người đàn ông này, có vẻ cũng rất quen mắt, chẳng lẽ thật sự là minh tinh sao.
Sắc mặt Thẩm Quát có chút khó coi: "Nếu như các cô cảm thấy có vấn đề, có thể nói ra."
Nhân viên công tác ý thức được sự thất trách của mình, sau khi hỏi thăm ý tứ hai bên liền lập tức làm giấy chứng nhận cho bọn họ.
"Hai người đến phòng chụp ảnh chụp hình trước đi, nếu như không có chuẩn bị áo sơ mi thì có thể mặc quần áo chúng tôi cung cấp."
Lục Yên đã sớm chuẩn bị áo sơ mi trắng đôi, lúc này đúng lúc có thể mặc.
Trong phòng chụp ảnh, nhiếp ảnh gia nhìn tóc rũ xuống vai của Lục Yên một chút, nói với cô: "Tóc của cô, có muốn buộc lên không, có vẻ có sức sống hơn một chút, nơi này có dây buộc tóc và lược."
"A, được!"
Lục Yên đứng trước gương sửa sang lại tóc, lược trong tay bị Thẩm Quát lấy đi, anh cầm một nhúm tóc nhỏ của cô, chải xuống.
"A..."
Cô nhìn về phía người đàn ông trong gương, ánh mắt của anh hạ xuống, cẩn thận chải tóc cô, dịu dàng đến mức quả thật sắp hòa tan trái tim nhỏ của cô rồi.
Anh chải một bím tóc con rít nhỏ cho cô, buông xuống sau đầu, đuôi tóc hơi cong lên, đáng yêu hoạt bát.
"Kỹ thuật không tệ!" Cô ngạc nhiên soi gương: "Anh làm sao biết chải bím tóc cho con gái vậy."
Anh giật giật bím tóc nhỏ của cô: "Trước kia anh nhìn thấy hình chụp Lục Trăn chải đầu cho em trong điện thoại Lương Đình, sau đó anh theo video trên mạng học được một chút."
Khi đó, là thật sự rất hâm mộ Lục Trăn.
Khóe miệng Lục Yên xoáy ra lúm đồng tiền nhỏ, tách đầu anh ra, xích lại gần lỗ tai anh, nhẹ nhàng nói: "Đừng hâm mộ bố, em cũng sinh con gái cho anh."
Nói xong lời này, cô đỏ mặt trước.
Thẩm Quát cũng cười, xích lại gần cô, nhỏ giọng nói: "Anh không hâm mộ cậu ta có con gái, anh chỉ hâm mộ cậu ta có em."
Hô hấp nhu hòa nóng ướt của anh vỗ vào tai cô, cô cảm thấy lòng mình đều sắp bị ngọt sâu răng rồi.
Người đàn ông này, thật là biết cách!
Cô nắm tay áo của anh, hỏi anh: "Vậy anh...!không muốn có con gái sao?"
"Em còn nhỏ, anh không muốn để em làm mẹ sớm như vậy." Thẩm Quát nhéo nhéo gương mặt cô: "Gả cho anh, anh sẽ cho em toàn bộ tự do, em cũng có thể làm chuyện mình thích, được không?"
Lục Yên cảm động đến sắp khóc rồi.
Thật ra trước khi kết hôn cô cũng từng nghĩ, ở cùng với Thẩm Quát, anh có thể cũng giống bố hay không, luôn quản lý cô...
Dù sao thì người đàn ông ở tuổi này, luôn thích quản lý người khác.
Cô thậm chí đã chuẩn bị xong nhảy từ hố lửa này sang hố lửa khác.
Không nghĩ tới Thẩm Quát sẽ nói như vậy, ngày đầu tiên kết hôn liền nói cho cô biết, cho cô toàn bộ tự do.
Tình yêu chân chính chất lượng tốt không phải làm bạn đánh mất chính mình, mà là...!để bạn trở thành chính mình tốt hơn.
Một khắc đó, Lục Yên cảm thấy, mặc kệ trọng sinh bao nhiêu lần, Thẩm Quát đều là ý nghĩa cả đời cô.
Đi ra khỏi cục dân chính, Lục Yên vẫn luôn cúi đầu nhìn tấm hình trên quyển sổ đỏ kia.
Người đàn ông trong tấm hình, trên mặt mang theo nụ cười mỉm đậm chất thương hiệu doanh nhân, giống hệt nét cười tinh tế trong các tấm hình mà anh nhiều lần tham gia hội nghị thượng đỉnh hoặc là cuộc họp thường niên.
Lục Yên có chút ghét bỏ nụ cười nghề nghiệp giả vờ của anh: "Hoàn toàn không chân thành có được không."
Thẩm Quát nhìn ảnh chụp một cái: "Em cho rằng cười đủ răng thì có thể chân thành tới mức nào, quảng cáo cho bàn chải đánh răng sao?"
"Vừa kết hôn anh liền bắt nạt em đúng không!"
Thẩm Quát dắt xe đạp ở dưới bóng cây tới, tâm tình vui vẻ: "Chúng ta đi hóng gió một chút?"
"Thẩm tổng thật là hào phóng, xe mấy trăm vạn để trong nhà, chạy cái xe đạp rách này mang bà xã đi hóng mát."
"Không lên thì anh đi đây." Thẩm Quát nói xong, đạp xuống bàn đạp, đạp xe chạy ra ngoài.
Lục Yên vội vàng đuổi theo, bắt lấy eo anh, ngồi lên chỗ ngồi phía sau xe đạp.
"Anh dẫn em đi đâu hóng mát vậy Thẩm Quát?"
"Hửm? Còn gọi Thẩm Quát, nên gọi là gì?"
Gió nhẹ lướt qua gương mặt có chút nóng lên của Lục Yên, cô nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Ông xã."
"Không nghe thấy."
"Ông xã!"
Khóe miệng Thẩm Quát giương lên, chở cô, đi khắp phố lớn ngõ nhỏ Bắc Thành.
Nhìn cảnh đường phố lạ lẫm mà có chút quen thuộc ở xung quanh, thời gian phảng phất như quay ngược lại cảnh cũ năm 2000 ố vàng.
Anh lại quay trở về là thiếu niên đã từng, đạp xe chở cô, dẫn cô xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ Bắc Thành...
Cho dù đã bỏ lỡ bao nhiêu năm, cũng không cần biết thời gian đã chảy trôi về nơi nào, chỉ cần không quên đối phương thì có thể chống lại năm tháng dài đằng đẵng.
[TOÀN VĂN HOÀN].