• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tiếng động lớn đến mức Nhàn Đăng run lên, sợ vị tổ tông có tính tình của tiểu thư này nhìn hắn không vừa mắt sẽ đứng dậy dùng kiếm đâm hắn mấy lỗ.Lại một trận sấm đánh xuống, Nhàn Đăng sợ hãi co rúm người lại, ở trên ghế trằn trọc nửa ngày.Bởi vì đoán không ra suy nghĩ của Lan Tuyết Hoài, cộng thêm việc sợ tiếng sấm ở bên ngoài, lại qua hai nén nhang, Nhàn Đăng nghĩ trong lòng: Dù sao huynh ấy cũng hiểu lầm mình là đoạn tụ, mình giải thích hay không cũng đâu khác gì? Bây giờ huynh ấy đang tức giận, có phải vì mình không chịu ngủ với huynh ấy? Nhưng lúc nãy huynh ấy còn nói mình có mưu đồ quấy rối, bây giờ sao lại thế?”Đoán tới đoán lui vẫn không đoán ra suy nghĩ của Lan Tuyết Hoài, rối rắm nửa ngày, cuối cùng Nhàn Đăng thôi giãy dụa, thầm nghĩ: Bỏ đi, ta cứ ngủ với huynh ấy đi, tránh sau này lại bị nói mình khinh thường, không nịnh nọt huynh ấy.… Đã bị chụp cái mũ đoạn tụ rồi, đừng chụp cho hắn cái mũ mới nữa.Nghĩ đến đây, Nhàn Đăng hít sâu một hơi, thò đầu ra khỏi chăn: “Tiểu tiên quân?”Giọng nói vô cùng nhỏ, vô cùng ân cần, vô cùng chân thành.“Tiểu tiên quân? Ngủ chưa? Huynh ngủ chưa?”Nhàn Đăng hỏi đi hỏi lại nhiều lần, Lan Tuyết Hoài vẫn không lên tiếng, hắn im lặng một lát, từ từ bò xuống, sau đó lại cẩn thận bò lên giường của Lan Tuyết Hoài.Lan Tuyết Hoài ngủ ở phía bên trong giường, bên ngoài giường cũng đủ cho Nhàn Đăng ngủ.


Nhàn Đăng nhắm mắt lại, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ: Xem ra đã ngủ rồi, ta cứ ngủ ở bên ngoài không nhúc nhích, chắc huynh ấy sẽ không nhận ra.Nhàn Đăng nhìn Lan Tuyết Hoài, đối phương xoay lưng về phía hắn, không đắp chăn kín.

Hắn thuận tay cầm chăn đã rơi ra của Lan Tuyết Hoài, định đắp lại cho hắn ta.Không ngờ, Nhàn Đăng vừa vén chăn lên, Lan Tuyết Hoài đã bật dậy như u linh.Nhàn Đăng: Không, không, không, không, không, không…Bên ngoài lại có tia sấm sét đánh xuống, chiếu sáng căn phòng.Nhàn Đăng như Đăng Đồ Tử* muốn chui vào chăn mỹ nhân, còn bị mỹ nhân bắt quả tang, sau khi bừng tỉnh, sợ tới mức hắn lùi về phía sau, lăn xuống đất, nói to: “Huynh còn chưa ngủ ư?”***Đăng Đồ Tử***: đây là một từ lóng dùng để ám chỉ một kẻ dâm tặc háo sắc hay còn gọi là yêu râu xanh.

Đăng Đồ Tử vốn là tên của 1 sĩ phu cùng thời với Tống Ngọc là một trong tứ đại mỹ nam của Trung Quốc xưa.


Đăng Đồ Tử ám chỉ kẻ háo sắc là do xuất phát từ điển cố xích mích giữa Đăng Đồ Tử và Tống Ngọc.Lan Tuyết Hoài cười lạnh một tiếng: “Nếu ta ngủ rồi, sao có thể nhìn thấy bộ dáng háo sắc của ngươi?”Nhàn Đăng khóc không ra nước mắt: “Hiện tại ta muốn giải thích thì huynh có muốn nghe không……”Lan Tuyết Hoài khoanh tay: “Sao nào? Chẳng lẽ ngươi muốn nói với ta, ngươi chỉ đơn thuần muốn đắp chăn cho ta thôi sao?”Nhàn Đăng:…… Đúng thật là như thế.Ánh mắt của Lan Tuyết Hoài trở nên sắc bén: “Còn muốn giảo biện!”Nhàn Đăng vội vàng nói: “Không dám không dám…… Ai, quên đi, ta giải thích như thế nào thì huynh cũng đều không tin, huynh coi như ta có mưu đồ gây rối đi……”Lan Tuyết Hoài “Hả?” một tiếng.

Dường như nghe thấy được một chuyện cười lớn, chỉ vào mũi hắn nói: “Ngươi còn cảm thấy ủy khuất? Ngươi bày ra bộ dáng ta oan uổng ngươi để làm gì? Ngươi có dám nói ngươi kéo chăn của ta không phải là thấy sắc nảy lòng tham, muốn làm chuyện bậy bạ với ta không?”Nhàn Đăng không dám cãi lại, cúi đầu, trong lúc hoảng hốt, hắn nghe thấy Lan Tuyết Hoài gọi hắn một tiếng: “Nhàn Đăng.”Hắn cho rằng đối phương kêu hắn là vì lương tâm trỗi dậy, cảm thấy đã hiểu lầm hắn, Nhàn Đăng vội vàng trả lời: “Hả?”Ai ngờ vừa ngẩng đầu đã thấy vẻ mặt hoài nghi của Lan Tuyết Hoài: “Ngươi hả cái gì?”Hắn khó hiểu nhìn về phía Lan Tuyết Hoài, trong lòng nghĩ: Huynh gọi ta thì ta trả lời, ta ngoan ngoãn phục tùng như vậy rồi, chẳng lẽ huynh còn muốn gây phiền phức cho ta? Vậy thì huynh cũng quá không nói đạo lý rồi!Nhàn Đăng nói: “Huynh gọi thì ta trả lời.”Vẻ mặt của hắn vô tội như thể người làm sai là Lan Tuyết Hoài.


Ai ngờ, đối phương không cảm kích chút nào, sắc mặt của Lan Tuyết Hoài càng khó coi, nói: “Ta gọi ngươi? Ha hả, bây giờ ngươi còn biết nói dối.”Hắn vừa nói xong, trong tiếng sấm sét, trong tiếng gió thổi, trong rừng cây âm u truyền đến một câu vô cùng quỷ dị: “Nhàn Đăng…”Rõ ràng đó chính là giọng nói của Lan Tuyết Hoài!Hai người ở trên giường đều sửng sốt..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK