Như Trì Ngư nghĩ, những binh lính một đêm không trở về.
Lúc nửa đêm hắn thấy Hạng Phỉ đứng dậy đi ra ngoài, gần như không phát ra tiếng động, nếu không phải Trì Ngư không ngủ thì cũng không phát hiện.
Trì Ngư xốc lên một góc lều trại thì thấy Hạng Phỉ ở cách lều trại không xa, chỉ có một bóng người.
Đầu ngón tay phải của anh còn có một chấm đỏ sáng lên.
Đó là thuốc lá.
Nhưng Hạng Phỉ không hút, anh ngồi trên tảng đá, bóng dáng mặc quân phục ẩn trong đêm tối.
Trì Ngư thả góc lều đang cầm xuống rồi quay lại tổ ấm ban đầu của mình.
Vùi vào chiếc gối mềm mại, tóc xõa sau đầu, Trì Ngư nhìn chằm chằm vào lều, hắn đang nghĩ cá nướng đêm nay thật ngon.
Bàn tay đặt trên chăn, cánh tay của hắn lộ ra, Trì Ngư nghiêng người rồi nhắm mắt lại.
Về phần mấy giờ Hạng Phỉ trở về, có lẽ anh ngồi ở bên ngoài một đêm, ai biết được.
Sáng sớm hôm sau, Trì Ngư nghe thấy mấy tiếng kêu kích động, "Thiếu tướng!"
"Thiếu tướng!"
"Chúng tôi đã trở lại!"
Còn có một tiếng lạnh lùng thản nhiên đáp: "Về là được rồi."
Sáng nay Hạng Phỉ nấu cơm, mấy binh lính vây quanh anh, Lê Khắc nhìn quanh bốn phía, "Thiếu tướng, nhân ngư còn chưa ra sao?"
"Cậu tìm hắn làm gì?" Hạng Phỉ giương mắt nhìn hắn ta.
"Không có." Lê Khắc gãi gãi đầu, lơ đãng lộ ra bàn tay bóng loáng phẳng lì.
Hắn ta cười nói, "Tôi chỉ hỏi một chút vì hơi tò mò về hắn, dù sao cũng là sinh vật không giống chúng ta..."
Lời nói của hắn ta tạm dừng trong ánh mắt Hạng Phỉ lạnh nhạt nhìn về phía hắn ta, Lê Khắc không dám nói nữa.
Hắn ta giống một con chim cút núp tại chỗ, môi run rẩy vài cái, "Thiếu, Thiếu tướng?"
"Lòng tò mò hại chết mèo, vài ngày sau chúng ta phải trở về, đừng ôm quá nhiều tò mò với những thứ không biết." Hạng Phỉ kéo lon thức ăn ra, một tiếng "rắc" thanh thúy làm trái tim Lê Khắc run rẩy, hô hấp không khỏi dồn dập, đầu mũi hơi nhức.
Anh liếc mắt nhìn Lê Khắc một cái, Lê Khắc giống như quá mức khẩn trương, lúc Hạng Phỉ nhìn qua thì cúi đầu, cành cây trong tay vẽ hoa trên mặt đất, "Cậu muốn ngay cả chết như thế nào cũng không biết à?"
"Tôi biết rồi, thiếu tướng." Lê Khắc đáp, tay của hắn ta bóp cành cây thật mạnh.
Hạng Phỉ để thức ăn trong tay xuống, Lê Khắc nói vừa vặn nhắc nhở anh, Trì Ngư nên đi ra.
Tiếng bước chân truyền từ xa đến gần, vây tai Trì Ngư giật giật, tiếng bước chân này vừa nghe đã biết là Hạng Phỉ, chỉ có tiếng bước chân của anh mới như vậy.
Được đo lường chính xác như quy luật.
Lều trại bị xốc lên một góc, người đàn ông tóc đen mắt đen tiến vào, anh nói với Trì Ngư, "Dậy rồi thì ra ngoài ăn cơm thôi."
Trì Ngư có ý thức đẩy chăn sang một bên và vươn tay ra.
Hiện tại hắn cũng không phải bá chủ của biển hoàng hôn, cũng không phải cuồng chiến đấu với nhiều quân địch, hắn chỉ là một nhân ngư bé nhỏ bình thường không có gì khác cần người ôm.
Trong mắt Hạng Phỉ như hiện lên một chút bất đắc dĩ, anh muốn nói cái gì đó, nhưng vẫn là cúi người ôm Trì Ngư lên.
Hôm nay thời tiết không tốt, Trì Ngư có thể ngửi thấy gió biển ẩm ướt từ xa thổi tới, mặt trời buổi sáng cũng chưa ló rạng, chắc là cả ngày cũng sẽ không ló.
Hạng Phỉ đưa cá nướng cho hắn, không nghĩ tới Trì Ngư nhìn thoáng qua, sau đó nói, "Tôi muốn ăn đồ hộp."
Hạng Phỉ lạnh lùng vô tình: "Không có đồ hộp."
Trì Ngư: "Cậu nghĩ tôi là một kẻ ngốc?"
"Không phải, chính là..." Hạng Phỉ nói.
"Cậu thật xấu nha." Mặt Trì Ngư tiến đến trước mặt anh, ánh mắt chớp chớp, sau đó rũ xuống, lông mi rậm rạp ở đáy mắt tạo thành bóng một hàng quạt, "Tôi chỉ muốn ăn một miếng, tại sao cậu lại hung dữ như vậy..."
Quả thật âm cuối cùng đã bị Trì Ngư kéo thành tơ vò.
Mặt Hạng Phỉ cứng đờ, anh nhíu mày, "Anh...!Nói chuyện tốt chút." Hôm nay Trì Ngư giống như bật công tắc kỳ quái, sao lại làm cho anh cảm giác quỷ dị như vậy?
Nửa người trên của anh không khỏi dựa về phía sau, cách xa Trì Ngư một chút.
Mục tiêu của Trì Ngư đạt được, không để ý tới anh, một tay lấy lon đã mở bên cạnh Hạng Phỉ tới.
Hạng Phỉ không hiểu hành vi vừa rồi của Trì Ngư, hơn nữa còn biểu hiện ra một trình độ ghét bỏ nhất định.
Thật ra Trì Ngư chính là thừa dịp hiện tại mình còn đang sắm vai một nhân ngư bị thương ăn nhờ ở đậu, đùa giỡn Hạng Phỉ một chút.
Đồng dạng, Trì Ngư cũng không hiểu Hạng Phỉ, lúc trước lạnh như băng như thế, sao hôm nay còn cãi nhau với hắn?
Trở nên ấu trĩ hơn, là bởi vì tâm trạng tốt, mấy người kia đã trở lại?
Chậc, người trở về còn không biết là người hay quỷ.
Trì Ngư lạnh lùng nghĩ, hắn liếc mắt nhìn qua, vốn ba người đang lặng lẽ nhìn hắn lập tức rời tầm mắt.
Yết hầu của bọn họ giật giật, tiếng nuốt nước miếng không rõ ràng vang lên giữa ba người.
Thơm quá...!Thơm quá...!
Lê Khắc ăn một miếng cơm, "Hôm nay đồ đóng hộp thật ngon." Hắn ta khen ngợi.
Tiếng va chạm thanh thúy làm cho Trì Ngư hoàn hồn, là Hạng Phỉ đặt một cái thìa vào trong lon, chuôi thìa đụng phải mép lon.
Hạng Phỉ nói ngắn gọn, "Ăn cơm."
"À." Trì Ngư cầm thìa khuấy lon, "Đây là thịt gì vậy?"
Không giống thịt lợn.
"Thịt bò." Hạng Phỉ khoanh chân ngồi bên cạnh hắn, trong tay anh còn cầm cá vừa rồi nướng cho Trì Ngư, chỉ có thể tự mình ăn.
Trì Ngư không nói gì, hôm nay kiên nhẫn của Hạng Phỉ không tốt, hắn cũng không muốn khiêu chiến anh.
Lê Khắc và hai người khác đã ăn cơm xong, trên mặt bọn họ còn mang theo một chút mệt mỏi.
Trì Ngư cúi đầu ăn đồ của mình, mặc dù binh lính trở về đang che giấu cực lực, nhưng trong mắt vẫn không che giấu được khát vọng với Trì Ngư.
Hắn không biết bọn họ đã trải qua cái gì ở chỗ "rễ", Trì Ngư lại ăn một miếng đồ đóng hộp, ánh mắt thỏa mãn nheo lại, quả nhiên thức ăn của con người rất ngon.
Nhưng có thể đoán được, đơn giản là "rễ" không ăn tươi để biến ba người này thành phân bón, mà là gây ô nhiễm cho bọn họ.
Lê Khắc hiện tại với hai người, nhìn tinh thần tỉnh táo nhưng thật ra đã biến thành quái vật.
Hạng Phỉ có biết không? Trì Ngư nghĩ.
Phương xa bị một tầng mây bao phủ, mây đen dần dần tụ tập, Hạng Phỉ không phòng bị quay phần gáy ở trước mặt Trì Ngư.
Anh đối diện với mấy binh lính, thân hình linh hoạt thon gầy, cúi đầu nói, "Nói cho tôi biết đêm qua các cậu đã gặp phải cái gì đi, sao sáng nay mới về?"
Trong mắt Lê Khắc hiện lên một chút sợ hãi, vẻ mặt hiện tại của hắn không giống giả dối, người bên cạnh thấy thế, tự nói trước, "Thiếu tướng, tôi nói trước đi."
Hắn ta tên Nhâm Nghị, vết thương trên mặt còn chưa biến mất chính là hắn ta.
"Ngày hôm qua chúng tôi không có cách nào đi vào con đường bên trái.
Lúc đầu không có gì xảy ra, ngay cả những con rắn cũng không thấy, nhưng trong con đường không có đèn, một mảng tối tăm, đường trở về bị chặn, chúng tôi chỉ có thể đi về phía trước."
Lúc lăn vào đường thì chân Nhâm Nghị bị thương, được hai đồng đội đỡ về phía trước, xuyên qua con đường thật dài đèn pin chỉ có thể chiếu sáng phía trước một hai mét, con đường dài này khiến Nhâm Nghị sinh lòng tuyệt vọng.
Ngón tay hắn ta không khống chế được run rẩy, "Chúng tôi không nhớ rõ đã đi bao lâu, chỉ nhớ rõ thời điểm sắp kiệt sức thì xuất hiện..."
Khi tâm trạng Nhâm Nghị càng ngày càng thấp, cho rằng con đường trước mặt là đường chết, đột nhiên ngửi thấy một luồng hương thơm nồng đậm.
Ở nơi hắn ta không nhìn thấy, ánh mắt Lê Khắc chậm rãi trở nên đỏ bừng, hắn ta tinh tế ngửi ngửi hương thơm trên không trung, thật thơm, thật thơm...!
Mùi hương này từ khoang mũi của bọn họ chui thẳng vào trong đầu, mặc dù Nhâm Nghị với hai người còn lại đề phòng và che miệng mũi lại, nhưng mùi thơm nồng đậm giống như ở khắp mọi nơi, thổi đến bọn họ choáng váng.
Sau đó thật sự ngất xỉu, giống như bùn nhão nằm trên mặt đất, mất đi tri giác.
"Nói cách khác, hôm qua các cậu không biết đi ra như thế nào." Hạng Phỉ nói, mặt mày lạnh lùng của anh giống như sương sớm, che giấu suy nghĩ nặng nề.
"Kỳ quái chính là cái này, rõ ràng bên trong con đường một người cũng không có, nhưng ngày hôm sau khi tỉnh lại chúng tôi đã ở trên đường trở về doanh trại."
Ba người nhìn nhau, cả người toát mồ hôi lạnh, phía sau con đường kia giống như một lỗ hổng thật lớn, tràn đầy sợ hãi không biết, hắn ta vội vàng trở về với đồng đội còn lại.
Hạng Phỉ gật gật đầu, anh lại ngẩn người nhìn Lê Khắc, "Cậu cũng không biết sao?"
Lê Khắc sửng sốt một chút, hắn ta gãi gãi đầu cười khổ nói, "Ngày hôm qua tình huống của tôi giống bọn họ, sau khi hôn mê thì cái gì cũng không nhớ rõ."
Giả dối.
Trì Ngư ở phía sau Hạng Phỉ không nói gì.
Lê Khắc là mức độ nhiễm trùng sâu nhất, hắn ta sẽ bị "rễ" dụ dỗ sau đó đi sâu hơn, ai cũng có thể hôn mê nhưng Lê Khắc thì không.
Con ngươi bạc nhạt của hắn khiến Lê Khắc lảng tránh nhìn xuống mặt đất, trên trán toát mồ hôi lạnh, chuyển đề tài, "Thiếu tướng, chỗ đó quá quỷ dị."
"Đúng là rất quỷ dị." Hạng Phỉ gật gật đầu, cũng không biết có đồng ý hay không.
Vừa lúc anh quay đầu đối diện với mắt Trì Ngư, ánh mắt Trì Ngư chớp chớp, nghe Hạng Phỉ hỏi, "Tình huống của bọn họ là bình thường sao?"
Trì Ngư cố ý lắc đầu, hắn thấy tay Lê Khắc lặng lẽ siết chặt ống tay áo, không chớp mắt nhìn về phía hắn, gân xanh phồng lên.
Thú vị trong lòng được thỏa mãn, Trì Ngư nhếch khóe môi rồi nói, "Loại tình huống này cũng không phải là không có khả năng."
Lê Khắc nhẹ nhàng thở ra.
"A, đúng rồi, Thiếu tướng." Nhâm Nghị mở miệng nói, "Hôm nay có phải đi trung tâm biển hoàng hôn thăm dò tình huống một chút hay không?"
Trong mắt hắn ta hiện lên một chút bi thương, "Nếu như có thể, trên đường trở về đến cái động đó xem một chút?"
Tiếng Nhâm Nghị dần dần thấp xuống, "Tôi muốn đi xem thi thể Tiết Xuyên một chút, có thể sẽ...!Để lại cái gì đó."
Quan hệ của Nhâm Nghị với Tiết Xuyên rất tốt, Hạng Phỉ biết, vốn anh cũng định hôm nay đi thu xác cho Tiết Xuyên, "Nếu như những thứ trong hang động không tỉnh thì đi vào xem một chút."
Trong rừng cây sâu của đảo hoàng hôn đột nhiên có vài tiếng chim kêu truyền đến chỗ này, đầu tiên là cao ngất xong lại dừng, sau đó giống như tiếng bị bóp cổ họng phát ra âm thanh từ trong khí quản, cực kỳ thê lương, cuối cùng cái gì cũng không có.
Tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng này, ánh mắt Hạng Phỉ nặng nề nhìn về phía rừng cây.
Trì Ngư ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, bầu trời đảo hoàng hôn ngoại trừ mây thì không có gì, không có dấu vết một con chim bay qua.
Có lẽ trước đây từng có, nhưng tất cả đều đã chết.
Còn lại bao nhiêu con chim trên đảo hoàng hôn?
Những người trước mặt hắn, còn có người trên thuyền, chỉ sợ đều sẽ giống như những con chim chôn xác ở chỗ này.
Không bao lâu trời bắt đầu mưa, nước mưa tí tách rửa sạch mặt đất, rừng núi bao phủ trong mưa u ám, giống như phủ một lớp vải đen, từ xa nhìn lại làm cho lồng ngực tất cả mọi người dâng lên dự cảm không tốt, đè nặng trịch trong lòng.
Thời gian cho Hạng Phỉ không còn nhiều, anh quyết định dẫn thêm hai người đến trung tâm đảo hoàng hôn thăm dò một chút.
"Anh ở lại đây." Hạng Phỉ giơ tay lên, dừng một chút rồi nói với Trì Ngư.
Trong mắt Trì Ngư hiện lên một chút mơ màng, hắn cảnh giác trốn người về phía sau, tai nhọn rung rung, "Vừa rồi cậu muốn làm gì?"
"Không có gì." Hạng Phỉ thu tay lại.
Lê Khắc chủ động xin ở lại chăm sóc Trì Ngư.
Hạng Phỉ nhìn hắn thật sâu, một bộ dạng có cũng được không có cũng không sao.
"Vậy hai người ở đây nghỉ ngơi, tôi đến trung tâm lần nữa." Thân hình Hạng Phỉ đứng cao ngất, giống như tùng bách trên vách núi.
Anh nói với Trì Ngư, "Anh ở đây thật tốt, đừng nghịch ngợm."
Tiếng của anh như tuyết rơi trên ngọn núi, đáp xuống trong lòng Trì Ngư.
Trì Ngư đáp ứng, hắn ngoan ngoãn gật đầu.
Nhân ngư yếu đuối có thể đi đâu?
Trì chuyên diễn sâu Ngư.
.....????????????????????????????????.....!
19/1/2022
#NTT.
Danh Sách Chương: