Trì Ngư hơi ngứa từ vây đuôi trở lên, vảy cá rất nhạy cảm.
Làm trong lòng hắn cũng không thích hợp lắm.
Nằm trên giường còn có thể cảm nhận được hô hấp trầm thấp của một người khác, nhiệt độ của da theo chăn mềm mại truyền đến.
Trì Ngư xoay người sang bên kia, đưa lưng về phía Hạng Phỉ.
Hạng Phỉ ngồi trên giường, có vẻ anh rất thoải mái, cầm quyển Lolita xem.
Rõ ràng ngủ mấy đêm cùng nhau, thậm chí khi đó không gian còn nhỏ hẹp hơn, Trì Ngư không cẩn thận lộn xộn là có thể dán lên người Hạng Phỉ, rồi bị anh lạnh lùng vô tình gỡ xuống, không gỡ được thì đánh thức Trì Ngư.
Chậc, vẫn nên đi thôi.
Trì Ngư vén chăn lên để lộ đuôi cá.
Hạng Phỉ nghi ngờ nhìn hắn.
Trì Ngư "chẹp" một tiếng, lười biếng nói, "Tôi đi đây."
Trong lòng hắn như có lửa đang cháy, hiện tại ở lại thì không đảm bảo có thể trực tiếp đánh nhau với Hạng Phỉ hay không.
Đánh nhau là chuyện nhỏ, lỡ như không cẩn thận đánh chết con người yếu ớt là không ổn.
Hạng Phỉ mây trôi nước chảy khẽ mở một trang khác, trang sách trắng như tuyết làm nổi bật gương mặt nghiêng nghiêng đẹp trai của anh, anh cúi đầu nhìn trang sách, không có chút ngoài ý muốn nào với việc Trì Ngư rời đi.
"Hoan nghênh lần sau lại đến." Anh thản nhiên nói.
Trì Ngư nghi ngờ Hạng Phỉ cố ý chọc giận hắn.
Nhân lúc đêm tối nhảy xuống biển, bắn tung tóe những bọt nước nhỏ.
Hạng Phỉ đi đến trước cửa sổ, ánh mắt của anh dừng lại ở đó, giống như có thể xuyên qua cửa sổ sạch sẽ nhìn thấy dấu tay trước đấy.
Tàu Abbe vẫn đang di chuyển chậm rãi, tiếng sóng vỗ và tiếng gió biển viu viu thổi qua, cái gì cũng không nghe thấy.
Anh kéo rèm cửa lại, chiếc đèn bàn nhân ngư nhỏ đã bị chủ sở hữu tắt.
Căn phòng chìm trong bóng tối.
Anh trở lại giường.
Một đêm ngủ ngon.
•••••
Hôm sau Trì Ngư thức dậy trong vỏ sò.
Vỏ sò trắng tinh có mấy cái vảy màu xanh đậm rất nổi bật.
Lấp lánh ánh sáng dưới biển sâu.
Trì Ngư khép vảy trong lòng bàn tay lại, hắn cảm giác giai đoạn trưởng thành của mình sắp đến, thời gian thì không rõ nhưng những vảy này trong mấy trăm năm hắn ngủ say chỉ rơi mấy cái, mà một buổi tối hôm qua đã rơi không ít.
Hắn nhìn đuôi cá của mình một chút, vảy mảnh nhỏ bóng loáng, không nhìn ra chỗ nào trụi.
Nghe nói con người rụng tóc cũng như vậy, lúc đầu rụng từng chút từng chút, một lần mười mấy sợi.
Không phát hiện được cứ cho là bình thường, tích ít thành nhiều, thoáng cái thành hói.
Tóc người vẫn có thể cứu được, đeo một bộ tóc giả để che giấu thực tế hói đầu.
Nhưng đuôi Trì Ngư thì phải làm gì bây giờ, nếu vảy rơi sạch trần trụi, trong cầu hôn cái ưu thế gì cũng không có.
Động tác của Trì Ngư cứng đờ, làm sao hắn lại nghĩ đến chuyện cầu hôn chứ?
Thật sự tuổi trưởng thành có hại cho nhân ngư.
Nhưng trong ký ức của Trì Ngư, dù rơi vảy giữa sự chuyển giao của nhân ngư chưa trưởng thành sang nhân ngư trưởng thành cũng không nhiều.
Những vảy này chỉ để nhân ngư biết sắp trải qua thời thơ ấu và trở thành một người cá mạnh mẽ và đẹp hơn.
Hắn nhìn mấy cái vảy trong lòng bàn tay mình có chút phát sầu, không biết như này có tính là nhiều không.
Để đuôi cá của mình không trụi thì Trì Ngư phải đi đến một chỗ mà hắn không muốn để kiểm tra thông tin.
Cái loại cảm giác "không muốn đi" này không giống với "không muốn đi" khi tới đảo hoàng hôn, Trì Ngư vừa nhìn thấy đảo hoàng hôn là mũi hắn như ngửi thấy mùi hôi thối, nghĩ đến xương trắng buồn thiu, tất cả thi thể con người chết ở đảo hoàng hôn đều chất đống trên đảo làm trong lòng hắn đầy chán ghét.
Mà "không muốn đi" đầu tiên là thỉnh thoảng hắn nhớ lại sẽ dâng lên nỗi buồn nồng đậm, không chỉ thuộc về cảm xúc của Trì Ngư mà là cảm xúc chung của tất cả nhân ngư.
——Cung điện nhân ngư.
Trì Ngư bơi sâu hơn.
Hắn đi qua rất nhiều sinh vật biển lộn xộn, không thấy tung tích cá xấu xí, không biết đi đâu kiếm ăn, bạch tuộc nhỏ thân mật đi theo phía sau Trì Ngư.
Nó mở to đôi mắt tò mò, không biết phải đi đâu nhưng vẫn bám chặt phía sau Trì Ngư.
Nhưng càng ngày càng sâu, áp lực của biển không ngừng đè lên người nó, sau khi đi qua một con quái vật lớn gấp nhiều lần hơn nó, bạch tuộc nhỏ chỉ có thể tủi thân kéo cánh tay của Trì Ngư.
Trì Ngư dừng lại chạm vào đầu nó.
Xúc tu của nó dán lên cánh tay Trì Ngư, mềm mại giống như đang làm nũng.
Sau đó lại đẩy hắn về phía trước, giống như đang nói, tôi chỉ có thể đến chỗ này với anh.
Nó chạy.
Trì Ngư tiếp tục bơi về phía trước, bạch tuộc nhỏ không có ở đây, khí thế thuộc về nhân ngư buông ra, quái vật đang rục rịch lập tức thành thật, trốn ở trong bóng tối, mở to hốc mắt đỏ tươi.
Hắn đang ở xa chỗ mà hắn nên ở.
Còn một đoạn nữa, Trì Ngư ước tính thời gian.
Đuôi cá lắc lư, sóng nước dồn về phía trước, càng gần đích thì Trì Ngư càng chậm.
Hắn bơi xuyên qua tầng tầng sóng nước, Trì Ngư híp mắt, ánh sáng trước mặt chiếu rọi một khu vực biển.
Khu vực trước mặt không nhìn ra là ở chỗ sâu nhất của biển hoàng hôn, nước biển xanh biếc và trong suốt, cỏ nước xanh rêu chậm rãi lay động, còn có đủ loại san hô, cá nhỏ bằng bàn tay bơi qua bơi lại trong đó.
Thấy Trì Ngư đến cũng không chút hoảng hốt, còn bơi lên phun ra bong bóng tỏ vẻ thân thiết của mình.
Lại ngước mắt lên nhìn, là một tòa cung điện khổng lồ, yên tĩnh.
Nếu Hạng Phỉ có thể nhìn thấy tòa cung điện này, nhất định anh có thể hiểu được cảnh tượng trong hang động là mô phỏng chỗ này.
Dường như vùng biển mà Trì Ngư đến có một vách ngăn mỏng với khu vực bên cạnh, và ánh sáng dịu nhẹ rải khắp mặt biển là từ một "ánh trăng" trên cao.
Giống "ánh trăng" trong hang động tỏa ra ánh sáng, cung điện là màu trắng như ngọc, ở cửa cung điện có một bức tượng nhân ngư.
Tay nhân ngư nâng viên ngọc khổng lồ, làn da như ngọc lạnh không có chút cảm giác dị biệt nào, từ thắt lưng xuống dưới là đuôi cá, đuôi cá màu xanh đậm càng thêm hai phần thần thánh, rơi vào trong vỏ sò khổng lồ, mái tóc bạc nhạt buông xuống, nếu như không phải hắn nhắm mắt không nhúc nhích thì nhìn không khác gì nhân ngư có sinh mệnh.
Trì Ngư đi vào từ cổng chính lát đá ngọc trắng, nếu chỗ này được phát hiện thì tuyệt đối là thiên đường của các nhà thám hiểm.
Khắp nơi đều là ngọc trai, ngọc không biết tên rải rác ánh sáng chói mắt, bên trong cung điện là một kết cấu vòng tròn thật lớn.
Có một cái cây làm bằng ngọc trai đỏ, cành cây treo chuông, Trì Ngư bơi qua còn đang rung rung, phát ra tiếng thanh thúy.
Cung điện lớn đến kỳ cục, vô số đồ quý bày trên mặt đất, hắn đều không liếc một cái.
Trì Ngư không bơi lên đầu mà bơi xuyên qua bãi cỏ của cung điện, nhẹ nhàng vỗ một chỗ, theo tiếng ầm ầm thì gạch của cung điện chậm rãi hạ xuống, lộ ra một hang động.
Bên trong là kho tàng của nhân ngư.
Hai bên là ngọc sáng ấm áp, trên đường còn có một cái trống lắc cũ nát, sau khi Trì Ngư nhặt lên thì phát hiện phía trên có một dấu răng.
Là nhân ngư nhỏ nào đó cắn, răng rất sắc bén, mặt trống còn lõm vào một miếng nhỏ.
Cả những đầu xương cá còn lại sau khi nhân ngư ăn, kỷ niệm 100 năm sinh của nhân ngư, nhật ký của nhân ngư...!Chỉ cần là nhân ngư cảm thấy có giá trị thì rất tích cực ném vào chỗ này.
Trong mắt người khác thì đây là bãi rác, không có gì để so sánh với kho báu bên ngoài.
Nhưng trong mắt nhân ngư, đây là kho báu vô giá.
Trì Ngư chậm rãi bơi vào bên trong, sau khi mở một vách đá ra thì tất cả đều là ghi chép về nhân ngư.
Hắn dựa theo trí nhớ nhẹ nhàng quen thuộc tìm được ghi chép về giai đoạn chuyển tiếp của nhân ngư, tìm kiếm từng hàng từng hàng những triệu chứng có thể khớp với mình.
[Phải mất hàng trăm năm để nhân ngư từ giai đoạn nhỏ đến trưởng thành...]
[Nếu như không tìm được bạn đời tốt nhất thì cần sự trợ giúp của nước mắt thần biển.
Theo sự phát triển của nhân ngư, vảy nhân ngư tiến hóa tầng tầng lớp lớp, khi vảy rơi xuống quá nhiều, chú ý, đối với nhân ngư mà nói, một lúc rơi hơn ba cái chính là quá nhiều.]
Trì Ngư nghĩ đến bảy tám cái vảy rơi trên vỏ sò, rơi vào u ám.
Hắn tiếp tục nhìn xuống.
[Nếu vảy của bạn đang rơi, xin chúc mừng, đây là một trong những dấu hiệu sắp bước vào tuổi trưởng thành và cơ thể của bạn đang phát ra tín hiệu tìm bạn đời.]
Trì Ngư:?
.....????????????????????????????????.....!
25/1/2022
#NTT.
Danh Sách Chương: