Beta: Ngô Thiên Di
Lệ Thiếu Sở quay đầu nhìn một chút không thấy bóng dáng nữ nhân đó đâu, ánh mắt tối sầm lại. Những người trước mắt đi qua đều không có ai là kì lạ, hơn phân nửa là người quen biết Kiều tiên sinh mới có thể xuất hiện ở lễ đính hôn. Nếu không phải muốn nhìn thấy trò hay, xem nhà họ Diệp đối xử với Diệp Khinh Ngôn như nào, hắn căn bản cũng sẽ không đến đây.
Lâm Hiểu nhìn ra Sở thiếu có chút biểu hiện không bình thường, tự đi đến dò hỏi:“ Tôi đi tìm Diệp tiểu thư, Sở thiếu.”
“Đi thôi.” Lệ Thiếu Sở hy vọng nỗi lo sợ bất an không thành sự thật, ở tứ phía lễ đính hôn đều có nguy cơ Diệp Vân Khinh sẽ bị thương tổn, cô là đồ ngu ngốc, căn bản không biết bên người ẩn giấu bao nhiêu “Sài lang”, coi như trách oan một người cũng không thể để người khác thương tổn.
Đầu óc mờ mịt, ý thức rất mơ hồ, thân thể không nhúc nhích được, Diệp Vân Khinh bỗng cảm thấy rất kì quái, đột nhiên mở mắt, giật nảy cả mình. Nhìn kĩ lại là cái tên bại hoại Diệp Dũng, ông ta dương dương tự đức ngồi trên ghế sopha kiểu dáng Châu Âu, muốn có bao nhiêu nhàn nhã thì có bấy nhiêu nhàn nhã.
“ A...a...a”
Diệp Dũng không có ý tốt nói:“ Cô muốn nói chuyện đúng không, đáng tiếc nha miệng bị lấp kín thế kia sợ là không nói ra được. Tiểu Ngôn cô hãy thành thật một chút, đây là ý của đại ca.”
Diệp Khinh Ngôn không nghĩ tới Diệp Dũng sẽ ở ngay dưới mắt Lệ Thiếu Sở bắt mình, không biết Sở thiếu có phát hiện hay không. Tức đến nổ phổi trừng mắt nhìn Diệp Dũng, đã không như trước kia sợ hắn, càng sợ càng không trốn được.
“Người mang tới chưa”
Giọng nói Diệp Quốc Minh truyền đến lỗ tai Diệp Dũng, hắn xoay người nói:“ Đại ca em đã đem tiểu Ngôn mang về, không có bị Lệ Thiếu Sở phát hiện.”
“Làm việc không tệ, biến đổi bất ngờ nhưng cũng đã mày mang được nó về.” Diệp Quốc Minh cởi âu phục, trên trán có chút mồ hôi đi đến trước mặt Diệp Khinh Ngôn.
Diệp Khinh Ngôn còn không chịu thua, cư sở trên ghế lắc loạn hy vọng sợi dây được nới lỏng.
Diệp Quốc Minh đánh giá con gái troi ước mặt, lời lẽ cực vô tình hỏi:“ngươi làm sao cám dỗ Lệ Thiếu Sở?”
Diệp Vân Khinh hoảng sợ hằm hằm nhìn hắn, tự xưng bản thân là phụ thân, xưa nay làm phụ thân không nghĩ đến chữ tình. Nghĩ đến thuận tiện bán con gái thế nào đổi lấy lợi ích của chính mình, loại này phụ thân không có cũng được, đỡ phải bị khổ.
“Đại ca, tiểu Ngôn thật giống như không cao hứng.” Diệp Dũng ở một bên lửa cháy đổ thêm dầu.
“Không cao hứng? Ngươi suýt chút nữa phá hoại nghi thức đính hôn của tỷ tỷ, Diệp Vân Khinh ngươi thực sự là con gái ta à, thành sự không đủ bại sự có thừa, ta Diệp Quốc Minh có con gái là ngươi không có lợi ích gì!”Diệp Quốc Minh miệng lưỡi lưu loát nói, ngón tay to thô lỗ chỉ vào trán của nàng, không ngừng mà đâm, căn bản không quan tâm nàng cảm thụ.
Bị ngăn chặn miệng Diệp Vân Khinh xinh đẹp tuyệt trần nhíu chặt mi, phi thường không thích hắn động vào, không ngừng mà lắc đầu, giơ chân lên giẫy giụa. Không cẩn thận đá đến Diệp Quốc Minh chân nhỏ, vẫn không có phản ứng lại, trước mặt một cái bạt tai rơi xuống.
“Đùng đùng!”
Lanh lảnh bạt tai ở trên mặt của cô gái tỏa ra, vừa một cái rất nhanh dấu năm ngón tay ngay khi trắng noãn trên mặt hiện lên. Khí lực rất lớn, thẳng thắn đem Diệp Vân Khinh đánh cho là mắt nổ đom đóm, thiếu một chút ngất đi.
“Ba ba sức mạnh của ngươi có thể đủ nặng, sẽ không đem nó đánh nhất chứ?”
Giẫm hận trời cao Diệp Uyển Dan chân thành mà đến, vòng qua Diệp Dũng thẳng thắn đi tới phụ thân bên người, ôm vai Diệp Quốc Minh, tư thái vạn ngàn nhìn chăm chú bị trợ giúp nữ hài, cười gằn nói: “Nguyên lai không ngất a, thật mất hứng.”
“San san, mẹ ngươi đi đâu?” Diệp Quốc Minh hỏi.
“Còn không phải xem ngươi động tác quá chậm, không kịp đợi tìm...quá tán gẫu. Ngược lại ta đến chẳng khác nào nàng đến rồi, ba ngươi dự định xử trí như thế nào con gái nhỏ không nghe lời của người?” Diệp UyểnSsan hận không thể đem nàng từ thế giới này biến mất, đỡ phải nhìn thấy nàng vừa bò lên trên giường Lệ Thiếu Sở, vừa còn cùng Kiều Nghệ dây dưa không ngớt.
Diệp Quốc Minh khôn khéo con ngươi quay một vòng, yêu thương mà nhìn con gái: “Nữ nhi bảo bối ngươi nói nên làm sao trừng phạt nàng, ba ba nghe lời ngươi, đỡ phải ngươi mẹ biết rồi lại muốn tìm ta trà.”
“Ba đây chính là ngươi nói, ngươi sẽ không đau lòng vì bà?” Diệp Uyển San một khuôn mặt trang điểm kiều diễm, giờ khắc này lại lộ ra ánh mắt tâm ngoan thủ lạt độc ác.Nghĩ đến Lệ Thiếu Sở, lại nghĩ tới vị hôn phu Kiều Nghệ, nàng hận không thể tự tay dằn vặt tiểu tiện nhân, ai kêu nàng cùng mẹ của nàng như thế cái tốt không học, liền yêu thích làm đồ đê tiện.
Diệp Dũng nhìn chằm chằm Diệp Uyển San từng bước từng bước tới gần, rõ ràng đều là con gái đại ca, khí tràng thuận tiện không giống nhau, vừa nhìn liền biết một cái là chính thất con gái, một cái thiếp sinh.
“Đại ca, San San đây là muốn làm cái gì?”
Diệp Quốc rõ ràng hắn muốn đi ra ngoài một chút: “San san, ba ba còn muốn đi ra ngoài bắt chuyện tân khách. Tiểu Ngôn ngươi nếu có thể thuyết phục nàng tốt nhất ngoan ngoãn đi gặp phó tiên sinh, không phải vậy liền vẫn cột.”
“Yên tâm đi, ta sẽ để tiểu Ngôn bé ngoan nghe lời.” Diệp Uyển San lời thề son sắt nói.
Lâm Hiểu tìm một vòng đều không có nhìn thấy Diệp Vân Khinh, trong lòng có dự cảm xấu, hắn báo cáo cho Sở thiếu.
Lệ Thiếu Sở ánh mắt tối sầm lại, tự lẩm bẩm: “Nữ nhân, ngươi ở đâu?”