Diệp Khinh Ngôn từ trong phòng rửa tay đi ra, mang theo dũng khí không tên xuất hiện nhìn chằm chằm gò má tiều tụy trong gương. Nhìn khóe miệng máu ứ đọng, đột nhiên nghĩ đến rất nhiều, người đàn ông này làm cho cô không cách nào thả lỏng, thật sự phải đáp ứng hắn à? May là nói cẩn thận ngày mai cho hắn câu trả lời chắc chắn, như vậy tài năng chạy trốn không bị ném đi kết cục.
Nằm ở trên giường lớn mềm mại một tia buồn ngủ đều không có, nghĩ đến mẹ một mình ở nhà, trong lòng khẳng định không dễ chịu. Gió không ngừng mà thổi tới, cô lạnh buốt đi đóng cửa sổ, lúc này mới phát hiện bên ngoài dưới nổi lên mưa nhỏ. Không do dự đóng lại cửa sổ, cô tìm kiếm khắp nơi, kỳ quái lầm bầm lầu bầu: "Làm sao điện thoại đều không có, lẽ nào ở phòng khách?"
Do dự mãi vẫn là không nhịn được đi ra ngoài, bước chân cẩn thận từng ly từng tý một, xung quanh rất mờ, có thể thấy hắn chắc là ngủ. Hơi hơi yên lòng đi tới phòng khách, thừa dịp có thể nhìn thấy ánh sáng của trăng, ngờ ngợ nhìn thấy phòng khách sô pha cùng bàn trà, chậm rì rì đi tới, hai tay không ngừng mà tìm tòi, trên mặt mang theo mê man.
"Không có...... Không thể a, có tiền như vậy không phải chỉ có một cái......"
"Cô đang tìm cái gì."
" Quỷ a!" Diệp Khinh Ngôn bị dọa cho phát sợ, trong nháy mắt trên khuôn mặt biến sắc như mất máu, trắng bệch ngồi sập xuống đất, không cẩn thận va vào một góc của bàn trà, bị đau nhăn đôi mi thanh tú.
Căn bản, trong bóng tối tĩnh lặng còn có một người ngồi, ánh mắt hắn sắc bén nhìn chằm chằm Diệp Khinh Ngôn ngã nhào trên sàn nhà, đứng lên đến nhìn từ trên cao xuống mà trừng mắt với cô: "Tôi là người không phải quỷ."
Diệp Khinh Ngôn lúng túng kinh ngạc nhìn hắn, hắn không ngủ nhưng ngồi ở dưới phòng khách không bật đèn, hắn không phải người có tiền à, sẽ không là tiền điện đều muốn tiết kiệm được đến đây đi.
"Anh, anh làm sao không bật đèn ngồi ở trong bóng tối?" Diệp Khinh Ngôn vừa nghi hoặc lại sợ hãi mà nhìn hắn.
Lệ Thiếu Sở không nói một câu nhìn chằm chằm cô gái, mặc kệ đánh giá kĩ lưỡng như thế nào đều không nhìn ra kẽ hở của cô, lẽ nào là kỹ xảo của cô quá tốt rồi, chẳng lẽ là Diệp Quốc Minh huấn luyện con gái có một bộ phương pháp. Nghĩ đến hắn ở trước công chúng trường hợp đều là sẽ đem một cô con gái khác mang theo bên người, vậy người con gái kia mới là con gái bảo bối mà hắn thừa
"Diệp Khinh Ngôn cô còn có chị gái đúng không."
Cô gật đầu, biểu hiện không có một tia thay đổi, tựa hồ Diệp gia tất cả đều không có quan hệ gì với cô.
"Cô cùng Diệp Quốc Minh quan hệ không thể tha thứ được à?" Lệ Thiếu Sở mang theo chờ mong.
Diệp Khinh Ngôn lắc đầu, không ngừng mà xoa mắt cá chân: " Ông ta đối với mẹ của tôi không tốt, tôi không muốn tha thứ cho ông ta!"
Ngữ khí rất nặng, giọng điệu rất kiên định, Lệ Thiếu Sở nghi hoặc mà đánh giá cô, ở xung quanh cô mà đi tới đi lui, không chút biến sắc mở ra một chiếc đèn nhỏ: "Xem ra cô rất ghét phụ thân của cô?"
"Tôi muốn biết anh nói tới mục đích của giao dịch là gì, thật có thể để cuộc sống của tôi trở nên bình yên à? Tôi cùng ta mẹ cũng sẽ không bao giờ bị người của Diệp gia quấy rầy, những thứ này đều là có thật không?" Diệp Khinh Ngôn trước sau không tin người đàn ông có thực lực này, nhưng là từ nơi sâu thẳm trong trái tim của cô lại hướng tới gần về hắn, bởi vì cô không có lần thứ hai có thể tin tưởng người.
Lệ Thiếu Sở không chút biến sắc địa điểm gật đầu, nghịch ngọc thạch ở chỗ cổ tay: "Xem ra cô đã động lòng...... Bất quá đáp án tôi nghĩ ngày mai sẽ nói cho cô nghe. Diệp Khinh Ngôn, theo tôi làm giao dịch tuyệt đối không thể bỏ dở nửa chừng, nếu không tôi sẽ cho cô biết cái gì gọi là sống không bằng chết."
Diệp Khinh Ngôn kinh hoảng nhìn người đàn ông, miễn cưỡng đứng lên: "Sở, Sở thiếu. Tôi nghe tài xế gọi anh như vậy, tôi cũng như thế gọi anh a."
" Người ở Tấn Thành đều gọi tôi là Sở thiếu, thêm một mình cô cũng không nhiều." Lệ Thiếu Sở xoay người hướng tới phòng ngủ.
"Nha, Sở thiếu ngủ ngon." Diệp Khinh Ngôn nói xong, một bước một bước rời đi khỏi phòng khách.
Lệ Thiếu Sở nhìn tư thế bước đi kỳ quái của cô, lại nhìn mắt cá chân cô, vừa nãy cô ta nói chật chân, thật là một người phụ nữ ngu ngốc. Nghĩ đến cô lại là con gái riêng của Diệp Quốc Minh, trong đầu lại hiện ra khác một bức tranh khác.
"Giao dịch à, tôi rất chờ mong biểu hiện của cô."
Xoay người, Diệp Khinh Ngôn ngủ đến mức rất không yên ổn, đại khái là không hợp giường, làm sao đều ngủ không được. Khát nước lại đi ra bên ngoài tìm nước uống, mơ mơ màng màng trở lại gian phòng, nằm ở trên giường, bên người mềm mại dựa vào rất thoải mái.
Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào gương mặt lãnh khốc của người đàn ông, hắn nhìn thấy ánh mặt trời ngoài cửa sổ, theo bản năng mà hắn cảm giác được là lạ ở chỗ nào đấy, nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn lại, ngoài ý muốn lại nhìn thấy một cái lưng chưa quen thuộc, nghi hoặc mà đẩy cô một cái, cô lại không có ý tỉnh lại.
Ngiêng quá khứ nửa người gần kề khuôn mặt của cô, lúc này mới phát hiện người ngủ ở bên cạnh dĩ nhiên lại là Diệp Khinh Ngôn.
Lệ Thiếu Sở không hài lòng gõ lên đầu: "Xem ra tôi gần đây quá mệt mỏi, người xa lạ bò lên giường đều không có phát hiện...... Dậy, tôi lệnh cho cô dậy, không nữa lên lên tự gánh lấy hậu quả."
"Ân......" Diệp xem thường phát sinh nói mê, thuận theo tự nhiên xoay người, một chút không có thức tỉnh ý tứ.
Khoanh hai tay Lệ Thiếu Sở nhìn chằm chằm khuôn mặt cô gái, nhìn thấy khóe mắt cô chảy xuống nước mắt, cảm giác kinh ngạc chợt lóe lên. Nghi hoặc mà cúi người xuống, tóm chặt tóc của cô quơ quơ, chỉ nghe Diệp Khinh Ngôn nghẹn ngào: "Đừng đùa Vượng Tài......"
Lệ Thiếu Sở suýt chút nữa hoá đá, trực tiếp kéo tóc của cô, khiến cho trán của cô phải ngẩng lên: "Diệp Khinh Ngôn!"
Cảm giác được cả da đầu tê buốt cô rốt cục tỉnh táo nhìn thấy người đàn ông trước mắt, cô hít vào một ngụm khí lạnh: "Sở thiếu......"
Lệ Thiếu Sở tà khí buông tóc của cô ra, trực tiếp đem cô đá xuống giường: "Đây là giường của tôi, lăn xuống đi."