Sau này cô mới biết, là Thụy Vũ cố tình không nói cho Đoàn Huyền Ý biết cô xuất viện.
Lâm Hào ngồi ở ghế sau với Đỗ An Vi, thấy cô cứ chốc lát lại nhìn đồng hồ đeo tay, nên hỏi: "Con có chuyện gì sao?"
Đỗ An Vi thành thật đáp: "Sắp tới giờ Huyền Ý đến thăm con rồi, anh ấy không biết con xuất viện sẽ lo lắng."
Lâm Hào hỏi: "Là đàn anh học cùng trường hay đến thăm con sao?"
"Dạ."
"Vậy con gọi nói một tiếng đi."
Đỗ An Vi mím môi, không nói nữa.
Lâm Hào thấy khó hiểu, nên hỏi: "Sao vậy?"
Đỗ An Vi lúc này mới chỉ vào Thụy Vũ ngồi ở ghế phụ phía trên: "Lúc nãy anh ta lấy điện thoại của con rồi."
Thụy Vũ nghe thấy Đỗ An Vi chỉ vào mình, thì quay xuống mỉm cười: "Anh tên Thụy Vũ."
Đỗ An Vi xoay mặt nhìn ra cửa sổ, không thèm để ý đến Thụy Vũ.
Thụy Vũ siết chặt nắm tay. Đoàn Huyền Ý, trong đầu cô bây giờ chỉ toàn là Đoàn Huyền Ý!
Hắn đột nhiên cảm thấy không cam tâm. Một người trước đây trong tim trong mắt chỉ có hắn. Tại sao bây giờ ngay cả tên hắn cũng không nhớ được?
Lâm Hào phải đến công ty, nên chỉ có thể đưa Đỗ An Vi đến trước cửa nhà, dặn dò: "Nghỉ hè rồi nên không phải đi học nữa, con cứ ở nhà nghỉ ngơi đi. Muốn ăn gì cứ kêu chị Đan làm cho con ăn nhé."
Đỗ An Vi "dạ" một tiếng.
Lâm Hào vỗ vỗ đầu cô.
Xe chở Lâm Hào đã lăn bánh, nhưng Đỗ An Vi vẫn không chịu đi vào nhà. Thụy Vũ nhìn cô hỏi: "Sao em không vào?"
Đỗ An Vi giơ tay đến trước mặt Thụy Vũ: "Trả điện thoại cho tôi."
"Làm gì?" Thụy Vũ nhìn vào mắt Đỗ An Vi, nghiêm giọng hỏi: "Điện cho Đoàn Huyền Ý à?"
"Đó không phải là chuyện của anh!"
Thụy Vũ bắt lấy cánh tay Đỗ An Vi, ngón cái hắn vuốt ve cổ tay bên trong của cô, nói: "Em nói gì vậy?Chuyện của em đương nhiên cũng là chuyện của anh."
Đỗ An Vi muốn giật tay về, nhưng đã bị Thụy Vũ nắm chặt. Cô tức giận nói: "Theo như lời anh ban sáng, thì anh chỉ là anh trai trên danh nghĩa của tôi mà thôi. Huống hồ bây giờ tôi cũng không nhớ được anh, anh có quyền gì quản lý đồ riêng tư của tôi?"
"Tiểu Vi." Ánh mắt Thụy Vũ đột nhiên trở nên lạnh lùng, giọng nguy hiểm nói: "Em bây giờ không ngoan một chút nào, anh vẫn là thích em của trước đây hơn."
Trước đây cô cả ngày bám lấy hắn, nghe lời hắn, ngoan ngoãn hơn bây giờ rất nhiều.
Đỗ An Vi nhìn vào ánh mắt Thụy Vũ, đột nhiên cả người run rẩy, nước mắt vô thức rơi ra: "Đừng làm hại tôi."
Thụy Vũ thu lại ánh mắt, rồi kéo Đỗ An Vi về phía mình ôm vào lòng: "Đừng sợ, anh sẽ không hại em."
Thụy Vũ không ngờ tuy đã mất trí nhớ, nhưng trong tìm thức của Đỗ An Vi vẫn rất sợ hắn.
Cả người Đỗ An Vi không ngừng run rẩy, liên tục nói: "Tôi không thích anh nữa, không thích nữa. Đừng làm hại tôi, đừng đánh tôi."
Thụy Vũ đau lòng ôm Đỗ An Vi càng chặt, lời nói ra lại có chút cố chấp: "Em phải thích anh, mãi mãi chỉ được thích anh."
Đỗ An Vi ngất xỉu trong lòng Thụy Vũ.
Thụy Vũ vội ôm Đỗ An Vi vào phòng mình, rồi điện hỏi bác sĩ Hà về tình trạng của cô. Bác sĩ Hà nói rằng cô hoảng sợ nên mới có tình trạng như thế, chỉ cần không kích thích đến cô và để cô nghỉ ngơi sẽ không sao.
Thụy Vũ cúp máy.
Hắn nhìn Đỗ An Vi mặt tái nhợt nằm trên giường mình, chăn nệm hắn đều là màu đen, nên càng tôn lên độ nhợt nhạt của cô.
Cô gầy quá, trước đây cũng không gầy như thế.
Cô còn nói Đoàn Huyền Ý tốt với cô, nhìn xem ngay cả khiến cô tốt lên một chút cũng không làm được.
Đỗ An Vi đột nhiên mở mắt, nhìn Thụy Vũ bằng sự đề phòng.
Thụy Vũ đợt nhiên thấy trong lòng nhói lên một cái, Đỗ An Vi không nên nhìn hắn như thế!
Thụy Vũ kiềm chế mà thu lại ánh mắt tức giận, nói với Đỗ An Vi: "Xuống ăn cơm, rồi anh trả điện thoại cho em được không?"
"Thật sao?" Đỗ An Vi nghi ngờ hỏi.
"Đương nhiên rồi, anh đã bao giờ lừa em đâu."
"Trước đây, quan hệ chúng ta như thế nào?"
Thụy Vũ hơi chột dạ, nhưng vẫn mỉm cười dịu dàng: "Rất tốt, em luôn bám dính lấy anh đấy."
Đỗ An Vi bĩu môi: "Nhưng lúc nãy nhìn anh rất hung dữ."
Thụy Vũ xoa xoa mặt Đỗ An Vi, nói: "Không có, chỉ là em còn nhỏ nên tập trung mà học, không nên yêu sớm."
Đỗ An Vi ngồi bật dậy, nói: "Chúng em không có yêu sớm, Huyền Ý là đàn anh của em."
"Nhưng em thích cậu ta mà, không phải sao?" Thụy Vũ thử thăm dò.
Khuôn mặt Đỗ An Vi thoáng chút đỏ bừng, rồi nhẹ giọng nói: "Chỉ thích một chút xíu thôi."
Hai tay Thụy Vũ siết chặt, cổ họng như nghẹn lại. Hắn cố kiềm lại bản thân không được nổi giận với cô, nói: "Ừ, xuống ăn cơm nhé."
Đỗ An Vi nghe nói được trả điện thoại thì rất nhanh đã trở nên vui vẻ, nhoẻn miệng cười với Thụy Vũ: "Đều nghe anh trai."
Thụy Vũ thấy châm chọc trong lòng.
Anh trai sao?
Hắn đã từng muốn làm anh trai của cô, nhưng là cô phá vỡ bức màn đó, muốn tiến vào mối quan hệ khác với hắn. Là cô một mực cũng không muốn làm em gái hắn, khiến hắn chán ghét cô.
Nhưng bây giờ, hắn không ghét cô nữa. Cô lại muốn làm em gái hắn, gọi hắn một tiếng "anh trai". Thật châm chọc làm sao.
...
Đỗ An Vi ngồi vào bàn ăn, Thụy Vũ gắp gì cô đều ngoan ngoãn mà ăn. Nhưng hắn không vui nổi, cô cũng chỉ vì muốn lấy lại điện thoại để cùng Đoàn Huyền Ý nói chuyện, mới ngoan ngoãn như thế thôi.
Ăn cơm xong, Thụy Vũ lấy một ít trái cây để trên bàn gần sofa, kêu Đỗ An Vi lại ăn.
Đỗ An Vi không từ chối, cô đi đến ngồi xuống sofa, lấy một trái dâu tây bỏ vào miệng. Còn chưa nhai hết, đã xoè bàn tay đến trước mặt Thụy Vũ: "Đưa điện thoại cho em đi."
Thụy Vũ thuận thế ngồi xuống cạnh Đỗ An Vi, hắn biết tiến biết lùi, nên cũng không cố gắng giữ lấy điện thoại cô nữa, mà đưa lại cho cô.
Đỗ An Vi vừa lấy được điện thoại, đã vội điện video call với Đoàn Huyền Ý. Bên kia rất nhanh đã bắt máy, khuôn mặt góc cạnh của Đoàn Huyền Ý lọt vào khung hình, anh liền hỏi: [Sao xuất viện lại không nói cho anh biết?]
Có Thụy Vũ ngồi gần bên, nên Đỗ An Vi cũng không thể nói bị hắn tịch thu điện thoại được. Nên nói: "Mãi nói chuyện với ba nên quên nói với anh, xin lỗi nhé."
[Em đang ăn gì vậy?]
Đỗ An Vi giơ trái dâu lên: "Dâu tây á, anh muốn ăn không?" Nói rồi như muốn xuyên qua màn hình đút vào miệng Đoàn Huyền Ý.
Đoàn Huyền Ý bật cười: "Đỗ An Vi, em lây bệnh vô tri của anh đấy à?"
Đỗ An Vi cũng bật cười thành tiếng: "Ai mượn anh cả ngày chỉ biết nói mấy chuyện không đâu vào tai em, khiến em bị nhiễm rồi đó."
Thụy Vũ nhìn thấy một Đỗ An Vi vui vẻ như thế, hai tay bỗng siết chặt.
Trước đây, khi ở bên cạnh hắn, cô cũng từng vui vẻ như thế.
Thụy Vũ đã từng nghĩ, Đỗ An Vi là một người rất dễ dỗ. Dù hắn có làm cô tổn thương bao nhiêu, chỉ cần hắn cho cô một thứ gì đó. Dù là chỉ tiện tay vứt cho cô, cô cũng vui vẻ mà cười như kẻ ngốc cả ngày.
Nhưng xảy ra những chuyện này, hắn mới biết Đỗ An Vi không dễ dỗ một chút nào.
Chỉ vì trước đây Đỗ An Vi từng thích Thụy Vũ là hắn, nên cô mới trở nên dễ thỏa mãn với những gì hắn bỏ ra.
Nhưng bây giờ, Đỗ An Vi không thích Thụy Vũ nữa rồi...
Nghĩ đến đây, trái tìm hắn đau nhói, không kiềm được ho sặc sụa.