• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thanh âm gầm thét của Bạch Lang vang vọng cả một vùng trời.

Làm cho hai trận chiến đang diễn ra ác liệt phía bên kia, đột nhiên chậm lại.

Bạch Thiên đang giao thủ gây cấn với Trường Giang Lão Quái, đột nhiên đưa mắt liếc nhìn về phía Bạch Lang, thần sắc không giấu nỗi vẻ lo lắng.

Nhìn thấy cảnh tượng Bạch Lang thê thảm như vậy, cặp mắt của Bạch Thiên trừng to, con ngươi co rụt lại, hốc mắt xuất hiện đầy tơ máu, khuôn mặt anh tuấn chợt trở nên giận dữ, hiển nhiên hắn đã thực sự tức điên lên.

Tần Ngọc cũng giống như Bạch Thiên, đưa mắt quan sát con trai mình, nhìn thấy con mắt của Bạch Lang đã không còn, cổ họng Tần Ngọc nghẹn ngào, hốc mắt đã ngân ngấn giọt lệ, thần sắc của nàng sửng sốt không tin vào mắt mình.

Còn hai vợ chồng Giang lão và Hồng Nhi, được một phen hả hê, bọn họ nhìn Bạch Lang với một ánh mắt thích thú, tràn đầy vẻ sung sướng, trong thâm tâm bọn họ lại không nỗi lên bất kỳ sự thương tình nào, hoàn toàn băng giá.

Chợt Trường Giang Lão Quái lên tiếng nói, trong giọng điệu ẩn chứa vẻ tiếc nuối: "Tiểu tử Hắc Sư vậy mà lại giẫm nát con mắt đó, đưa nó cho ta đem về ngâm rượu có phải hay hơn không?"

Hắn chỉ lẩm bẩm trong miệng nhưng Bạch Thiên lại có thể nghe thấy, sắc mặt của chàng giận dữ tột độ, hận phải chém đối phương thành ngàn mảnh.

"Trường Giang Lão Cẩu, đêm nay lão phải bỏ xác ở nơi này!"

Sau đó vì cơn giận làm mờ lý trí khiến Bạch Thiên lao lên tấn công điên cuồng, mà khóe miệng của Giang lão lại nhếch lên cười nham hiểm, tất nhiên chính lão là người cố tình nói sao cho Bạch Thiên có thể nghe thấy để kích lửa nổi giận bùng cháy trong lòng đối phương.

Vì thế mà công kích của Bạch Thiên xuất hiện một sơ hở, Giang lão chớp lấy thời cơ, vung cây trường tiên, quật mạnh một phát vào bên hông của đối phương, lão hét lớn: "Trường Giang Nộ Hải!"

Thế công tựa như sóng biển, cuồn cuộn quật vào bên hông của Bạch Thiên, nội lực mạnh đến nỗi làm cho bên hông của Bạch Thiên xuất hiện một vết thương sâu đến tận có thể nhìn thấy xương trắng.

Nhờ vết thương chí tử ấy mà Bạch Thiên sực tỉnh, biết không thể công kích mất lý trí như vậy, vội điểm vào các huyệt đạo bên hông hòng cầm máu, nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh, tập trung toàn lực tiếp tục giao thủ với đối phương.

Trong khi đó, Tần Ngọc sau khi nhìn thấy tình trạng của Bạch Lang, cả thân hình như chết lặng, Hồng Nhi bắt lấy thời cơ, thân hình vũ mị linh hoạt, nhẹ nhàng lướt đến chỗ đối phương, chỉ thấy nàng vung cây nguyệt đao, toan chém một đao vào mặt của Tần Ngọc.

"Vút!"

Thế nhưng nhờ tiếng gió do thanh nguyệt đao của Hồng Nhi phát ra khiến Tần Ngọc hoàn hồn trở lại, nhìn thấy công kích của đối phương sắp đến, nàng vội vung cây cự chùy lên chống đỡ.

"Keng!"

Thanh âm của kim loại va chạm vang lên, Tần Ngọc chỉ đành cố nén bi thương, dồn hết toàn bộ phẫn nộ tụ tại quyền cước mà trút giận lên đối thủ của mình.


"Ấy chà, không ngờ Bạch phu nhân lại còn tâm trạng tiếp một đao của tiểu nữ, thật vinh hạnh vô cùng!" Hồng Nhi che miệng, cười khúc khích nói.

"Ác nữ, bản nương phải băm chết ngươi bằng cây thiết chùy này!" Tần Ngọc giận dữ thét lên.

Hai trận chiến bên này lại được tiếp diễn.

Trở lại chiến tuyến của Bạch Lang, hắn vẫn ngồi quỳ xuống đất, tay phải che lại con mắt phải, mặc dù đã qua rất lâu nhưng cơn đau lại không có dấu hiệu dịu lại, điều này khiến Bạch Lang như chịu phải một cực hình tra tấn thảm khốc.

Hắc Sư đứng một bên, cười cười nhìn vào Bạch Lang, ý cười mang theo sự thỏa mãn lấy dục vọng giết chóc đẩm máu của hắn.

Chợt từ trong cơ thể của Bạch Lang, một luồng khí nhẹ nhàng phiêu đãng tràn ra bên ngoài, Bạch Lang cũng cảm nhận được sự kỳ lạ này nhưng hắn lại không hề sợ hãi thay vào đó là một cảm giác ấm áp quen thuộc.

Luồng khí ấy tựa như vô hình đối với mọi người nhưng lại hữu hình đối với Bạch Lang, luồng khí màu xanh lục nhẹ nhàng lần mò đến con mắt phải của Bạch Lang, từ tốn thấm vào vết thương của hắn.

Sau chốc lát, Bạch Lang cảm thấy cơn đau dần dần biến mất, hắn lấy tay sờ nhẹ vào vị trí con mắt, cảm thấy nơi đó máu đã ngừng chảy, mà hốc mắt bây giờ đang nhắm nghiền lại.

Không chỉ riêng Bạch Lang sửng sốt tột độ mà ngay đến cả Hắc Sư khi nhìn thấy hiện tượng này, nụ cười trên môi đột nhiên đông kết, cặp mắt trợn tròn kinh hãi, bằng cách nào mà vết thương ấy có thể lành lặn nhanh như vậy?

Hắc Sư lên tiếng hỏi gấp: "Ngươi. . . Ngươi làm sao mà?!"

"Ta không biết!" Bạch Lang nhẹ nhàng trả lời nhưng trong nội tâm của hắn lại dao động cực kỳ, luồng khí xanh đó tựa như cũng không làm hại gì đến hắn mà còn chữa lành vết thương cho hắn, điều này khiến Bạch Lang kinh ngạc không thôi.

Hắc Sư nghe Bạch Lang trả lời như vậy cũng không biết phải như thế nào, đột nhiên hắn cười lạnh, giọng nói mang mấy phần tà ác: "Hừ! Không cần biết ngươi bằng cách nào mà có thể làm được! Nhưng con mắt bên trái của ngươi cũng nên bị móc ra luôn là vừa!!!"

Dứt lời, Hắc Sư lao đến, tay phải tay trái lại hóa thành Ưng Trảo, miệng gầm lên: "Nhất Trảo Phế Nhãn!"

Đúng với lời nói, Hắc Sư tung chiêu Nhất Trảo Phế Nhãn, quyết định phế đi con mắt bên còn lại của Bạch Lang.

Lần này Hắc Sư đã phóng thích ra luồng khí nóng kia, da thịt của Bạch Lang tuy chỉ thoáng tiếp xúc với nó nhưng đã khiến Bạch Lang hoảng sợ tột độ, vội vã thu tay về.

Nhưng lần này lại khác, luồng khí xanh kỳ lạ kia cũng đã phóng thích đi ra, từ từ bao khỏa lấy toàn bộ thân thể của Bạch Lang, khiến cho luồng khí nóng đó đối với hắn đã không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng nào nữa.

Bạch Lang cảm nhận được việc này, mừng thầm trong bụng, không còn bất kỳ e dè nào, lao lên nghênh đón công kích của đối phương.

Mà Hắc Sư khi thấy hành động của Bạch Lang, cũng bất giác kinh ngạc không thôi, không hiểu làm cách nào mà đối phương có thể chống đỡ được nội công của mình?



"Chẳng lẽ hắn cũng tu luyện nội công, mà nhìn hắn như vậy, nội công của hắn chỉ có thể bằng hoặc hơn mình, nhưng gã Bạch Thiên không thể dạy nội công cho hắn, chuyện này rốt cục là sao?" Hắc Sư trong lòng thầm nghĩ.

Nhưng hắn vẫn không chùn bước, chiêu thức Nhất Trảo Phế Nhãn tiếp tục được thi triển ra, tựa hồ uy lực còn mạnh hơn lúc nãy.

Đột nhiên Hắc Sư cảm nhận chiêu thức Nhất Trảo Phế Nhãn của mình bị chậm lại một nhịp, ngay trong một nhịp đó, tay phải của Bạch Lang đã chộp được một trảo kia của đối phương, điều này khiến Hắc Sư không cách nào hiểu nổi.

Thủ pháp Bạch Lang vừa thi triển chính là tuyệt kỹ do hắn tự sáng tác - Đường Lang Thập Bát Phá.

Nắm bắt thời cơ ngàn vàng, Bạch Lang lấy chân phải làm trụ, đưa trỏ trái lên cao ngang vai; đưa ra đằng sau, đồng thời xoay mình một vòng ngược chiều kim đồng hồ, thúc mạnh về phía huyệt Thái Dương của đối thủ.

Thế nhưng Hắc Sư đã nhanh chóng vung tay trái lên, thủ ngay trước huyệt Thái Dương, nhằm chống đỡ một trỏ hung hãn kia của đối phương.

Công kích của Bạch Lang không thành, chỉ thấy bàn tay của hắn sau đó kết thành một loại thủ pháp, năm ngón tay duỗi thẳng ra, sau đó chụm lại tại một điểm, không còn nghi ngờ gì, Bạch Lang đã tung ra danh môn tuyệt kỹ của Bạch gia võ quán - Bạch Hạc Thủ, mà thủ pháp của hắn chính là Hạc Thủ.

Bạch Lang nhanh chóng đưa cẳng tay song song với cơ thể rồi lại đưa ra đằng sau, sử dụng chiêu Hạc Thủ công kích vào huyệt Nhĩ Môn của đối phương.

Thế công quá bất ngờ khiến Hắc Sư chưa kịp phòng thủ, ngay lập tức hắn đã bị điểm một cái vào huyệt Nhĩ Môn, sau đó đầu óc liền cảm giác quay cuồng, bắt đầu cảm thấy hoa mắt chóng mặt ù tai.

Bạch Lang buông tay phải ra, xoay người trở lại, thừa dịp đối phương bị điểm trúng yếu huyệt, hắn nhanh chóng tung ra chiêu Mãnh Hổ Xuất Động trong La Hán Quyền.

"Hự!" Bị đánh trúng một chiêu uy lực như trâu điên húc loạn, khiến toàn thân Hắc Sư đau nhức, thân hình loạng choạng không vững lùi về phía sau mấy bước.

Bạch Lang không buông tha đối thủ dễ dàng như thế được, hắn lao lên, bộ pháp vừa uyển chuyển linh hoạt di chuyển về phía trước, hai tay nắm thành quyền, tung ra Liên Hoàn Quyền, liên tục đấm về phía Hắc Sư.

"Hự! Hự!"

Hắc Sư bị đầu quyền của Bạch Lang đấm tới đâu, chỗ đó liền cảm thấy tê nhức, không ngừng lui lại đằng sau, mà bộ pháp của Bạch Lang ảo diệu không ngừng tiến đến nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định với đối phương.

Tung ra vô số quyền kình, sau đó Bạch Lang liền vung tay phải đấm móc thẳng vào cằm của đối phương, đồng thời tay trái hóa trảo, vung qua đầu, đập thẳng xuống đến huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu của đối phương, đó là chiêu Lưỡng Hổ Tranh Hùng.

"Chát!"

Quyền kình và trảo kình công kích cùng một lúc, cái đầu của Hắc Sư tựa như một chiếc cự chuông bị hai cây đại chùy ở hai bên đối diện đồng thời gõ vào, đầu óc của hắn dao động mãnh liệt, phát ra những tiếng "oanh oanh" đau đầu, hai con mắt như muốn trợn lồi ra ngoài, toàn thân cơ thể dần như bại liệt.


Chưa hết, Bạch Lang hai tay hóa Hổ Trảo, vận toàn bộ sức mạnh, hai bên hai trảo đồng thời vỗ thẳng vào huyệt Thái Dương của đối phương, sau đó nhanh chóng hai tay hóa Hạc Thủ, hai bên hai thủ đồng thời điểm thẳng vào huyệt Nhĩ Môn của đối phương.

Hắc Sư bị tổ hợp công kích này làm cho đầu óc như muốn nổ tung, máu từ hai bên lỗ tai từ từ rỉ ra, máu mũi cũng dần dần chảy xuống.

Mà Bạch Lang không dừng bước, xoay người về sau, hai tay chộp lấy tay phải của đối phương, vận lực từ chân đến hông đến hai tay, vật mạnh đối phương một phát, khiến Hắc Sư ngã về phía trước.

"Hự!"

Hắc Sư bị vật ngã lộn người về phía trước, xương sống toàn thân như muốn gãy nát ra hết.

Bạch Lang không dừng lại, hai tay của mình cầm hai tay của đối phương, dùng lực vặn mạnh một vòng, chỉ nghe thấy tiếng "răng rắc răng rắc", hai cánh tay của Hắc Sư đã bị bẻ gãy trong thoáng chốc.

"Graaa!" Hắc Sư gầm lên một tiếng, đau đớn đến thấu tận tâm can, hai con ngươi mãnh liệt co rụt lại, cuốn họng như bị thắt chặt.

Bạch Lang tiếp tục nhấc chân, dồn toàn bộ lực lượng tụ vào lòng bàn chân, đạp mạnh một cú tựa như thôi sơn, giã thẳng vào bụng của đối phương.

"Phụt!"

Hắc Sư đang gầm lên đau đớn, chợt bị Bạch Lang đá một cú kinh khủng vào bụng như vậy, khiến hắn thổ huyết ngay tại chỗ, máu bắn ra như phun vòi.

"Bộp!"

Chỉ thấy Bạch Lang lại dùng tay phải tóm lấy bản mặt của đối phương, từ từ nâng lên cao, sau khi cách mặt đất khoảng chừng năm tấc, đột nhiên dùng hết tốc lực vào cánh tay, dứt khoát đập thẳng cái đầu của đối phương xuống đất.

"Rầm!"

Phần phía sau đầu của Hắc Sư bị Bạch Lang nện thẳng xuống đất, tựa như thiên lôi oanh kích vào người, khiến Hắc Sư ngất lịm ngay tại chỗ.

Bạch Lang ra tay tàn độc như vậy, chỉ sợ Hắc Sư sẽ vĩnh viễn ngất đi, không bao giờ tỉnh lại được nữa.

====o0o====

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK