• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu như Ngọc Lê biết chỉ vì mình chế giễu nói một câu như vậy mà rước lấy kết quả này thì chắc chắn nàng sẽ không đi Lệ Hoa Uyển trêu chọc quả phụ kia!

Viên Ly chậm rãi tới gần Ngọc Lê, cười một tiếng lạnh lẽo.

Mà tiếng cười này khiến cả người Ngọc Lê run lên, theo bản năng hô lên một tiếng: “Không.”

Sau đó lại nghe tiếng nói như ma quỷ của Viên Ly chậm rãi vang lên: “Vốn dĩ nên đưa ngươi đi Câu Lan Viện, nếm thử cảm giác ai cũng có thể làm chồng. Song, vì nể tình dù sao ngươi cũng được xem như đồ chơi trên danh nghĩa của vương gia, để tránh vấy bẩn thanh danh vương gia nên mới giữ thể diện cho ngươi. Ngoan ngoãn mang ơn đi!”

Nói xong, Viên Ly ưỡn thẳng lưng vung tay lên, sau đó có người đi lên dùng một mảnh vải rách bịt miệng Ngọc Lê lại.

Nơi này cách xa chủ viện, cũng cách xa Lệ Hoa Uyển. Không phải Viên Ly sợ âm thanh vang đến phía trước, ông chỉ tránh làm ồn nàng, tránh cho bị nghe phiền.

Nhìn thấy tình cảnh này, nữ nhân ở đầy trong viện câm như hến.

Viên Ly hạ lệnh hành hình, Ngọc Lê bị nhấn xuống. Nàng nhìn thấy thị vệ cầm Liễu Diệp đao đi về phía mình, dung nhan đã từng như hoa lập tức phai tàn.

“Ư ư ư!” Đôi mắt nàng trừng to, nức nở giãy dụa.

Viên Ly nhìn nàng ta từ trên cao xuống: “Ngươi đừng nên giãy dụa thì hơn, tay nghề lột da của đám hộ vệ này kém xa Huyền Long Vệ. Lột không gọn gàng thì khổ thân ngươi.”

Ngọc Lê vô cùng sợ hãi, thậm chí ánh mắt trừng Viên Ly còn mang theo vẻ căm phẫn, trong miệng ư ư nói gì đó.

Viên Ly không cần đoán cũng biết chắc chắn không phải lời tốt lành gì.

Ông lăn lộn trong cung nhiều năm, có thể dùng thủ đoạn giết người không thấy máu để ngầm đối phó Ngọc Lê, song ông vẫn chọn cách tra tấn người này.

Đừng trách ông tàn nhẫn, ông một chút cũng không muốn quay lại ngày xưa!

Không ai biết để leo lên địa vị bây giờ ông đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết. Ông cẩn thận từng li từng tí bao nhiêu năm, sợ xảy ra sai sót, vứt bỏ tính mệnh người thân của mình. Bây giờ, suýt chút nữa ông bị nữ nhân không biết tốt xấu này liên lụy, sao ông có thể dễ dàng nuốt trôi cơn giận này được!

Ông tiến cung khi còn rất nhỏ, vì gia cảnh nghèo khó nên không có tiền thu mua những thái giám chưởng sự và thái giám hướng dẫn. Ông phải làm những chuyện không ai muốn làm, bị người ta tùy ý chà đạp, sống không bằng heo chó.

Đương nhiên việc đưa thiện cho mẹ con Phó Dung Chương trong lãnh cung rơi lên đầu ông.

Ông không cam tâm, cũng sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội này. Ai cũng chỉ sợ tránh không kịp mẹ con Dung phi trong lãnh cung, chỉ sợ rước họa vào thân, nhưng ông lại tình nguyện đánh cược một lần.

Không giẫm đạp khi vào đường cùng, không ban ơn cố gắng lấy lòng, ông chỉ lựa cát đá khỏi đồ ăn vừa thối vừa thiu trong ngự thiện phòng, sau đó mới bưng đi về phía lãnh cung.

Nhưng mà chỉ một hành động như thế, sau khi Phó Dung Chương xoay người ông đã được đề bạt. Sau này ông mới biết chỉ cần trung thành với Phó Dung Chương, nghe lời răm rắp thì ông sẽ không sống cuộc sống dưới bùn kia nữa.

Ông biết tội của Ngọc Lê không đáng bị như thế, nhưng trong lòng ông không vui. Ông không thể để những người không xứng này có cơ hội liên lụy ông được.

Ông muốn giết gà dọa khỉ, vĩnh viễn trừ hậu hoạn.

“Các ngươi mở to mắt lên cho ta, nhìn cho kỹ, đây là hậu quả của việc không an phận!”

Viên Ly nhìn quanh một vòng, lạnh lùng nói.

Một đám nữ nhân mặt mày trắng bệch.

Thị vệ bắt đầu tra tấn.

Qua khoảng ba nén hương, Ngọc Lê đã thoi thóp. Đám nữ nhân trong viện kia vịn hành lang nôn khan, có người quay lưng đi, có người ngã xuống đất ngất đi…

Không có lệnh của Viên Ly không ai dám rời đi cả, cứ như thế nhìn xem, lại không chịu được cảnh máu me như thế.

Ban đầu, còn có người hả hê khi thấy Ngọc Lê  có kết quả này, dù sao trong các nàng cũng có nhiều người không thích Ngọc Lê. Nhưng mà dích thân nhìn thấy như thế lại cảm thấy càng sợ hãi hơn, giống như nhìn thấy tương lai của mình…

Rốt cuộc hành hình hoàn tất, một đám thị vệ vội vàng dọn dẹp hiện trường rút lui. Lúc gần đi, Viên Ly phân phó người gác cổng: “Từ nay về sau, một con ruồi cũng không thả ra!”

Đây là muốn nhốt tất cả mọi người trong viện, từ đây nơi này sẽ trở thành lao tù! Nếu các nàng muốn đi ra khỏi viện này thì có lẽ lúc đi ra sẽ nằm ngang.

Mặc dù đám nữ nhân kia cảm thấy oán hận Ngọc Lê hại mọi người song cũng không dám phản kháng, cũng không ai dám lên tiếng. Nhìn thấy ví dụ của Ngọc Lê, các nàng biết chết già ở đây đã là kết cục tốt nhất. Tốt xấu gì cũng còn có thể được ăn uống, giữ lại mang nhỏ, không nên mơ mộng có thể bay lên đầu cành hoặc là hoàn thành nhiệm vụ gì.

Ra khỏi viện tử, Viên Ly hài lòng nhìn thoáng qua lớp da trên tay thị vệ. Trên xương cánh bướm của Ngọc Lê xăm hình hoa ngu mỹ nhân màu đỏ, càng tăng thêm cho lớp da này cảm giác tinh xảo.

Sau đó đưa lớp da này đến chủ viện, chờ đợi xử lý.



Phủ Nhiếp chính vương, tiền viện trong thư phòng.

Phó Dung Chương và Cố Văn Hiên đánh cờ, Tô Dực Phỉ thì ở bên cạnh uống rượu. Ba người vừa tiêu khiển vừa nói chính sự.

Nghe được người từ Lệ Hoa Uyển tới, Phó Dung Chương ngừng lại, ra hiệu cho người đến mau báo cáo: “Nói đi.”

Người nọ quỳ xuống, vội bầm báo từng việc của Vân Kiều qua một lần.

Bởi vì cứ mỗi hai khắc sẽ có người đến bẩm báo tình huống của Vân Kiều một lần, hai người Cố Văn Hiên và Tô Dực Phỉ cũng đã thành thói quen. Bọn họ không có hứng thú với người trong hậu viện của phủ Nhiếp chính vương, ở một bên không lên tiếng.

Biết được Vân Kiều đã hạ sốt cũng ngoan ngoãn ngủ rồi, cuối cùng sắc mặt lạnh lẽo của Phó Dung Chương cũng dịu lại một chút. Nghe nói sau khi hắn đi nàng ăn hết một đĩa mứt hoa quả nhỏ, lại nghĩ đến lúc nàng lau môi nhíu chặt lông mày, khóe môi hắn cong lên nụ cười không thể thấy, phất tay cho người kia lui ra.

Hôm nay nói chuyện bị cắt ngang mấy lần. Cố Văn Hiên vẫn luôn không hỏi chuyện Vân Kiều, lúc này nhìn sắc mặt Phó Dung Chương như thế cuối cùng không nhịn được nghiêng đầu nhìn Phó Dung Chương, bật cười nói: “Lần đầu nhìn thấy ngài lo lắng cho một người như thế.”

Tô Dực Phỉ nghe vậy, hắn vội nuốt miếng rượu, tắc lưỡi: “Hậu viện phủ Nhiếp chính vương lại có thêm người mới sao?”

Còn là một người khiến Phó Dung Chương để ý, thật sự hiếm lạ mà.

Sắc mặt Phó Dung Chương bình tĩnh, không trả lời hai hảo bằng hữu, hắn chỉ nhìn chằm chằm ván cờ. Một quân cờ rơi xuống ăn mất sáu quân cờ của Cố Văn Hiên.

“Hừm.” Cố Văn Hiên nhíu mày rậm, cũng không ngại thua cuộc: “Nàng ấy chính là người trong mộng ngài tìm được à?”

“Ừm.” Phó Dung Chương khẽ ừm, lại hạ một quân cờ.

“Lần sau kê đơn thuốc đừng đắng quá.”

“Sao?” Cố Văn Hiên đang muốn hạ cờ lại dừng tay, một hồi lâu mới phản ứng được Phó Dung Chương đang nói y kê đơn thuốc cho Vân Kiều.

“Thuốc đắng dã tật, có đại phu nào kê đơn thuốc ngọt chứ?”

Nghĩ y là tiểu nhị châm nước trà à? Kê đơn thuốc còn làm canh ngọt?

Nói xong, đầu ngón tay thon dài của Cố Văn Hiên nhặt cờ trắng trên bàn, nhìn thấy mình đã lật được thế cuộc, y cười cười, hài lòng ăn bảy quân cờ của Phó Dung Chương.

“Dược hiệu dược liệu ngang nhau không thể thay thế sao?” Ánh mắt Phó Dung Chương nhìn chằm chằm bàn cờ, hời hợt nói.

Lần trước, đại sư Vân Đăng kê đơn thuốc nàng cũng không kháng cự như thế. Thuốc lần này nàng lại giở tính trẻ con không chịu ăn, hắn cũng nếm thủ qua, đúng là vừa đắng vừa chát, khó mà nuốt xuống được.

Nghe vậy, Cố Văn Hiên thả quân cờ vào trong bình sứ men xanh hoa văn vân lôi, ngồi nghiêm túc nhìn Phó Dung Chương: “Điện hạ, thuốc đắng dã tật…”

Phó Dung Chương thấy tư thế của Cố Văn Hiên, sợ y chuẩn bị thao thao bất tuyệt. Hắn biết y là người cứng nhắc, câu nệ lại giáo điều, vội khoát tay cản y lại: “Nếu không thì lần sau chế thành mật hoàn đi.”

Cố Văn Hiên trợn mắt há mồm, y không phải đại phu, học y thuật chỉ là xưa nay yêu thích mà thôi. Y nghiên cứu học hành nghiệp dư, sao có thể vào bếp chế dược được?

“Không phải đang thảo luận cô nương trong mộng sao?” Tô Dực Phỉ ở bên cạnh càng nghe càng mông lung, cảm thấy không hiểu lắm. Sao chủ đề lại biến thành phương thuốc rồi?

Bởi vì cấp bậc lễ nghĩa nên lúc Cố Văn Hiên xem bệnh cũng không để ý Vân Kiều có dáng vẻ thế nào, trái lại rất có ấn tượng với mạch tượng của nàng. Y không phản ứng lời của Tô Dực Phỉ, nghiêm túc nói với Phó Dung Chương: “Cô nương kia tâm trạng dồn nén, thân thể cũng không tốt, cần phải điều dưỡng cho tốt. Nếu không…”

Tâm trạng dồn nén?

Động tác của Phó Dung Chương hơi dừng lại, hạ cờ xuống, đốt ngón tay rõ ràng, dưới ánh nến đầu ngón tay có hơi trắng bệch.

Thấy Phó Dung Chương như thế là thật sự đã để nàng ấy vào lòng, suy nghĩ của Tô Dực Phỉ dời khỏi bình rượu. Hắn kéo ghế con qua, ngồi cạnh bàn cơ, hứng thú mà hỏi thăm: “Thật sự là cô nương điện hạ mơ ba năm sao? Sao điện hạ có thể tìm được?”

Bọn họ và Phó Dung Chương là bạn tốt nhiều năm, đương nhiên cũng biết hắn bị ác mộng quấy nhiễu nhiều năm, cũng biết hắn dựa vào chân dung trong mộng mà tìm người nhiều năm. Bây giờ lại thật sự tìm được người, đúng là tò mò.

“Cướp đi.” Phó Dung Chương bình thản nói.

“Cướp đi.” Cố Văn Hiên kinh hãi, cờ trắng trong tay lạch cạch rơi xuống bàn cờ. Y liếc mắt nhìn Tô Dực Phỉ, đều thấy được vẻ kinh ngạc và… Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trong mắt đối phương.

Chưa từng thấy Phó Dung Chương để tâm đến nữ tử nào, thật vất vả mới để ý một lần mà đã động thủ cướp đoạt lấy! Đây cũng vô cùng giống cách làm việc của hắn, nhưng mà cách làm việc này lại dọa cho cô nương kia bệnh luôn.

“Ngài vậy là trắng trợn cướp đoạt dân nữ…” Tô Dực Phỉ thở dài, thật muốn nhìn xem rốt cuộc cô nương kia là là thần thánh phương nào. Hắn nhìn Cố Văn Hiên: “Việc này, Lễ bộ huynh có quản hay không?”

Cố Văn Hiên khẽ cười một tiếng: “Lễ bộ không quản được, sợ là Binh bộ huynh cũng không quản được.”

“Sao thế? Cần giúp các ngươi mời Hình bộ không?” Phó Dung Chương thản nhiên nhìn lướt qua hai người đang trêu chọc hắn.

Tô Dực Phỉ khoát khoát tay: “Chuyện này còn chưa đến phiên Hình bộ, trước tiên cần phải qua Kinh Triệu phủ…”

Nhắc đến đây Tô Dực Phỉ lập tức ngừng lại, quên mất Kinh Triệu doãn Trương Ngọc Thư chết rồi.

Chức Kinh Triệu doãn vẫn đang bỏ trống.

Bọn họ còn chưa nói xong chính sự, vẫn còn một chủ đề cần bàn.

Cho nên hôm nay Phó Dung Chương sai người truyền lệnh cho bọn họ mau hồi kinh là vì chuyện này sao?

“Không phải điện hạ muốn…” Tô Dực Phỉ chỉ chỉ mình và Cố Văn Hiên, đây là hi vọng trong hai người bọn họ có một người nhậm chức này sao?

Phó Dung Chương lắc đầu, chỉ vào Tô Dực Phỉ, chăm chú nhìn hắn.

Nét mặt Tô Dực Phỉ vô cùng kinh ngạc, vì sao chỉ hắn, văn võ cả triều sao có thể không tìm được một người đảm nhiệm?

“Cái chết của Trương Ngọc Thư có chỗ kỳ lạ?” Tô Dực Phỉ hơi suy nghĩ: “Hay là vương gia có nhiệm vụ khác?”

Phó Dung Chương tán thưởng nhìn thoáng qua Tô Dực Phỉ, giương mắt nhìn thoáng qua Vệ Minh. Vệ Minh lập tức cầm một tờ giấy lên.

Tô Dực Phỉ và Cố Văn Hiên nhìn qua, thấy trên đó là một hình xăm hồng mai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK