• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phó Dung Chương bị câu nói này của nàng làm nghẹn lại đến mức tim đau đớn khó chịu. Thật sự nghĩ mãi không rõ, đang êm đẹp sao hôm nay nàng lại tranh cãi chuyện không vui lúc mới gặp?

Giọng nói dịu dàng sao lại làm tim người ta đau như thế?

Phó Dung Chương đưa tay nâng cằm nàng, khẽ nắm chiếc cằm mềm mại, khẽ cắn lên môi nàng: “Bản vương cũng không biết cái miệng nhỏ này lại lanh lợi như thế.”

Vân Kiều không ngờ hắn không giải thích gì cả mà lại nói chuyện gì, tay nhỏ của nàng chống lên ngực hắn, muốn tránh thoát khỏi hắn.

Nhưng với sức lực trói gà không chặt của nàng đẩy lồng ngực hắn ra lại giống như vân vê. Dáng vẻ muốn cự tuyệt lại giống như mời chào này sao nam nhân chịu được?

Trong chớp mắt, đôi mắt của Phó Dung Chương trở nên âm trầm, cắn chiếc lưỡi đinh hương của nàng.

Hắn vốn chỉ định khẽ cắn nàng để trừng phạt, nhưng khi vừa nếm được sự ngọt ngào và mềm mại trong miệng nàng thì lại không chịu được muốn nhiều hơn.

Ban đầu hắn chỉ hôn dịu dàng, dần dần sức càng lúc càng lớn, không hề khách khí mà chiếm đoạt lưỡi đinh hương của nàng.

Môi lưỡi triền miên không ngớt khiến cho trong nháy mắt đầu Vân Kiều trống rỗng, không còn khả năng tính toán.

Thân thể cũng ngày càng mềm, không bao lâu đã thành một vũng nước.

Chỉ có đôi tay nhỏ khó khăn níu vạt áo hắn theo bản năng.

Dáng vẻ kiều mị này kích thích khiến cho suýt chút nữa Phó Dung Chương đã không khống chế nổi chính mình.

Phải mất rất nhiều lực Phó Dung Chương mới khiến cho mình bình tĩnh lại, cúi đầu nhìn dáng vẻ người trong ngực.

Lúc này ánh mắt của Vân Kiều vẫn còn hơi mê ly, hơi thở hỗn loạn. Nàng còn chưa bình tĩnh lại, đôi môi vừa đỏ vừa sưng trơn bóng như đầm nước khiến cho Phó Dung Chương muốn ngắt lấy nụ hoa mềm mại của nàng.

Đột nhiên xe ngựa đi ngang qua một quán nhỏ, tiếng người bán hàng rong gào to rao hàng truyền vào.

Vân Kiều đã hoàn toàn tỉnh táo lại, khuôn mặt nhỏ đáng yêu giống như bị lửa đốt, ánh nắng chiều đỏ một mảnh, tươi sáng xinh đẹp như ráng chiều.

“Dừng, dừng xe.”

Nàng muốn ngồi lại xe ngựa của mình.

Thật sự quá vô dụng, nàng bị hắn hôn một cái đã thua trận.

Xa phu nghe thấy tiếng kêu của nàng thì dừng xe ngựa.

Nàng giống như chạy nạn, cuống quít muốn chui ra khỏi xe. Song, chỗ ngồi của Phó Dung Chương ở bên ngoài, nàng ở trong, đôi chân thon dài tráng kiện của hắn đã chặn đường đi của nàng. Nếu nàng muốn xuống xe thì phải bước qua người hắn.

Phó Dung Chương không nhúc nhích, khóe môi mang theo ý cười cứ nhìn chăm chú vào dáng vẻ đắn đo của nàng, vô cùng hứng thú mà nói: “Xuống xe đi, sao không xuống?”

Như thế bảo sao nàng đi xuống được?

“Ngài nhường một chút…”

Phó Dung Chương ngồi vững như núi, lù lù bất động, lông mày rậm rạp anh tuấn chớp chớp: “Xe ngựa lớn như thế, đi chỗ nào để…”

Hắn nói rõ là không muốn cho nàng xuống, nàng cũng không thể thật sự nhấc chân bước qua người hắn.

Vân Kiều nghiêng mặt qua một bên, không chịu nói.

Phó Dung Chương thấy dáng vẻ tức giận của nàng thì cong khóe môi lên, kéo nàng đến bên cạnh.

“Không xuống? Vậy hồi phủ.”

Xa phu nghe được mệnh lệnh, chợt thúc ngựa chạy về phủ Nhiếp chính vương.

Ngay lúc chuẩn bị xuống xe ngựa, Phó Dung Chương áp sát vào tai nàng, nói một câu: “Bản vương không có giết Hà thị ở trấn Nghi Hà.”

Vân Kiều kinh ngạc trừng to mắt nhìn về phía hắn, nhưng vào lúc này hắn lại nói thêm một câu: “Người bản vương muốn tìm không phải có dáng vẻ rất giống nàng, mà là chính là nàng.”

Cả người Vân Kiều đều mông lung, không biết phản ứng ra sao.

Phó Dung Chương không ngờ chỉ hai câu nói đơn giản như thế lại khiến cho nàng hồi lâu không hoàn hồn lại.

Theo tính cách của hắn sẽ xem thường giải thích, hắn tự nhân hành động của mình đã có thể chứng minh hết tấ cả, sao lại cần phải mở miệng giải thích?

Đoạn đường này, trước mắt hắn đều xuất hiện hình ảnh kiếp trước, hắn đã biết trong lòng nàng có việc. Lúc nàng hỏi những câu hỏi kia chính là chuyện nàng không nghĩ thông.

Suy nghĩ một lúc, hắn tìm được mấy điểm mấu chốt mà nàng nói hôm nay.

Phó Dung Chương vốn không quen giải thích hành động của mình lại thử giải thích cho nàng.

Ảo ảnh trước mắt lập tức biến mất, khôi phục sự tỉnh táo khiến Phó Dung Chương xác nhận mình đã làm đúng rồi.

Chuyện này khiến hắn tỉnh ngộ ra, có phải kiếp trước nàng cũng từng nhiều lần hiểu lầm hắn. Nàng hỏi mà lại đều không giải thích cho nàng?



Phó Dung Chương ôm Vân Kiều còn đang chóng mặt xuống xe ngựa, vừa xuống xe ngựa đã có công văn khẩn đưa tới. Đi vào hậu viện, Phó Dung Chương mệnh cho Vệ Minh hộ tống Vân Kiều về Lệ Hoa Uyển, còn hắn đi về thư phòng.

Đợi đến khi Vân Kiều bình an đi vào Lệ Hoa Uyển thì nàng mới gọi Vệ Minh một tiếng.

Vệ Minh quay lại, nhìn nàng với vẻ khó hiểu: “Nương nương có gì phân phó.”

“Bà mẫu của ta… Bà ấy đi nơi nào rồi?”

“Bà ta vẫn sống tốt, mặc kệ sự sống chết của cô nương đã cuốn chiếu tìm nhi tử để nương tựa từ lâu rồi!”

Nói xong, Vệ Minh cáo lui rời đi.

Vân Kiều nghe vậy như trút được gánh nặng.

Bà mẫu còn sống, trong lòng nàng như thả được tảng đá lớn, thả lỏng hơn nhiều.

Tất cả số bạc mà nàng kiếm được mấy năm nay đều để lại ở Hà gia, bà mẫu lấy đi cũng xem như tất toán ân oán nhiều năm như thế.

Vân Kiều nhớ tới mình hiểu lầm Phó Dung Chương thì tâm trạng trở nên phức tạp.

Nhiều lần như vậy hắn cũng chưa từng giải thích qua! Mất công nàng khó chịu lâu như thế.

Ngay cả lúc vừa rồi khi ở trên xe ngựa, nàng hỏi những chuyện kia hắn cũng không giải thích một câu nào, còn hôn đến nàng đầu óc choáng váng, đã quên mất chuyện này!

Nghĩ đến mình thật sự chẳng làm được tích sự gì, gương mặt của Vân Kiều dần đỏ lên.



Mấy ngày sau, Phó Dung Chương đi sớm về trễ, bận rộn không thấy bóng dáng. Lúc hồi phủ thì Vân Kiều đã đi ngủ, hai người gần như không gặp mặt.

Vân Kiều cũng vui vẻ khi được yên tĩnh, chỉ là thỉnh thoảng nàng sẽ nhỉn về phía cổng uyển, sau đó nàng nhanh chóng thu lại tầm mắt. Cho dù đến vườn hoa dạo chơi thì nàng cũng sẽ thỉnh thoảng nhìn về phía thư phòng.

Nàng cũng không biết hôm đó Phó Dung Chương đi đón nàng, lại ôm nàng giữa phố đã làm toàn bộ kinh đô sôi trào.

Nhiếp chính vương sủng một nữ nhân như thế, chuyện như vậy với rất nhiều người mà nói là lần đầu tiên thấy trong đời.

Hiếm lạ đến hai chữ “Thấy quỷ” cũng không hình dung đủ.

Xe ngựa in huy hiệu của phủ Nhiếp chính vương quá bắt mắt đã chứng thực người kia đúng là Nhiếp chính vương.

Thánh chỉ hai người sắp đại hôn còn chưa ban ra, nhưng khi thấy hắn sủng ái Vân Kiều thì đã nhấc lên sóng to gió lớn.

Lúc trước, không ít người đưa thị thiếp vào phủ Nhiếp chính vương giống như đá chìm đáy biển, không có chút tin tức nào. Đám người hoài nghi chắc là đám thị thiếp kia đã bị hành hạ chết từ lâu.

Vì thế, lúc trước Vân Kiều ăn diện mộc mạc, mặc vội bộ đồ chịu tang thủ tiết khiến cho tất cả mọi người suy đoán nàng vừa mới để tang chồng đã vào phủ Nhiếp chính vương. Có lẽ là bị bắt tới, thậm chí phu quân của nàng có thể đã bị Nhiếp chính vương giết chết.

Rất nhiều người đều chờ đợi nhìn xem Vân Kiều có thể bị hành hạ đến chết hay không, nhưng mà còn chưa chờ được tin tức Vân Kiều bị hành hạ đến chết thì đã thấy Nhiếp chính vương ngoan lệ tàn bạo ôm nàng lên xe ngựa ở trên đường. Thần thái đó, người sáng suốt một chút sẽ biết nàng đã nhận lấy hết ân sủng.

Việc này đã cho người trong toàn bộ kinh đô một tín hiệu, không phải Nhiếp chính vương không thích nữ sắc, mà là những nữ nhân kia không lọt được vào mắt Nhiếp chính vương mà thôi!

Một quả phụ lại được hoàn cảnh như thế, nếu bọn họ dâng nữ tử thế gia có tướng mạo xinh đẹp hơn, phong tình càng thướt tha thì chẳng phải sẽ đạt được phân vị cao hơn sao?

Vị trí chính phi chắc chắn không thể cho một quả phụ được.

Cho dù quả phụ này được sủng ái, nhiều hơn nữa cũng chỉ được phong Trắc phi.

Thấy vị trí vương phi còn trống, rất nhiều người đang thả lỏng tâm tư lại bắt đầu rục rịch…

Nhưng mà những người này cũng không biết vị trí chính phi đã cho người mà bọn họ nghĩ ít có khả năng nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK