Cần chính điện lý, Tào Hãn triệu tập toàn bộ đại thần thương thảo, khuôn mặt trầm khó đoán nhíu lại,bởi vì hắn tưởng là Triệt áp dải Tề Lệ về kinh đã là thắng lợi nhưng mà trong khoảng thời gian này tình thế lại có nhiều chuyển biến, Lâm Sơn, Thương Lập, Tả Giang, cả 3 huyện lần lượt thất thủ, binh sĩ triều đình thương vong vô số……
Tào Hãn trong lòng hiểu được, tất là tướng quân mới nhận chứ Tô Trản quá mức khinh tài trí sử dụng quân của đại quân Nguyệt quốc mà liên tiếp thảm bại, Tô Trản trẻ tuổi cùng tự phụ, tất cả đều làm cho hắn khinh địch, điều nà không ngoài dự liệu của hắn, nhưng mà chính hắn cũng không ngờ sự việc lại diễn ra nghiên trọng như vậy, 3 huyện lần lượt thất thủ chắc chắn tạo nên lòng quân xôn sao, ý chí vì vậy mà tân rã, khinh suất của hắn càng sẽ khiến cho các tướng sĩ đối của hắn nghi ngờ, một khi không thể khống chế được, hậu quả nhất định là không thể tưởng tượng được!
Lúc này, quần thần đã phân hai phái, phái chủ chiến lòng đầy căm phẫn yêu cầu phải đổi tướng dẫn đầu, cũng đem chủ soái Tô Trản ra trị tội ngay tại chỗ, lấy mạng hắn an ủi von hồn binh sĩ tử trận, pháichủ hòa thì không nên để chiến sự xảy ra, làm hao phí biết bao là quân lương, vật tư chi phí khác, dân chúng cuộc sống thật khốn khổ, ra sức khẩn cầu thu binh.
Tào Hãn lẳng lặng nghe trong điện tranh cãi càng ngày càng nghiêm trọng, Tào Triệt chắp hai tay sau lưng nhìn xa ngoài cửa sổ, mặt tươi cười, tựa hồ tất cả việc này này cùng hắn không có quan hệ gì vậy.
“Hoàng Thượng, chiến sự diễn ra càng lâu, đối với Đại Cảnh vương triều ta mà nói lại càng bất lợi, nay dân chúng đã là khổ không nói đâu cho hết, huống chi bây giờ đã là cuối mùa thu, đợi cho trời đông giá rét, không nói đến lương thảo và vũ khí đi tiếp tế tiếp cũng rất khó khăn, mà thời tiết phương bắc giá lạnh các tướng sĩ cũng không thể chịu đựng được !”
“Lời ấy sai rồi! Hoàng Thượng, vi thần có ý kiến, là Tô Trản không biết trời cao đất rộng, mới chôn vùi Đại Cảnh ta mấy ngàn tướng sĩ vô tội, thật là tội đáng chết vạn lần, chỉ cần đem trị tội, phái tướng có kinh nghiện làm chủ tướng, đương nhiên củng cố lòng quân sĩ thì tất có thể đánh bại đại quân Nguyệt Quốc, đoạt lại cả 3 huyện bị mất!”
“Như thế chiến trinh khi nào mới dứt, dân chúng làm sao có thể an cư lạc nghiệp?”
“Đất nước mà không ổn, thì nhà làm sao an? Đạo lý ấy không phải quá rõ ràng, đạo lý của phu tử hàng trăm năm nay lẽ nào không đúng!”
“Kỳ thực hiếu chiến cho quốc cho dân có ích gì?”
“Cẩu thả ăn xổi thì là tiểu nhân vô dụng!”
“Ngươi cái lỗ mãng vũ phu!” (người lỗ mãng)
…………
“Đủ rồi!” Tào Hãn khuôn mặt bình tĩnh, ngồi trên đại điện theo dõi tranh cãi diễn ra, thận chí thấy cả quần thần vì khắc khẩu mà dùng lời lẽ không hay công kích nhau,“Tiền phương tướng sĩ chiến đấu đến đầu rơi máu chảy, các nguwoi cong ở đây tranh cãi thì có tác dụng gì cho dân, cho nước?”
Chúng thần nhất thời cúi đầu không có ai lên tiếng, Tào Hãn đứng dậy lạnh lùng nhìn quét bọn họ liếc mắt một cái, Tô Trản a Tô Trản, nếu đã dùng người thì không nên nghi ngờ người, trẫm biết ngươi khẩn cấp muốn chứng minh chính mình, ước định của ngươi với trẫm là 3 tháng vẫn chưa đến hạn, trẫm vẫn sẽ tin ngươi một lần!
“Thắng bại là chuyện thường của nhà binh gia, quốc lực của Nguyệt quốc so với Đại Cảnh ta không bằng, chiến sự vốn là từ bọn họ phát động, bọn họ chống đỡ đến nay nhất định lại càng gian nan, nhưng mà vẫn phải nỗ lực lâm vào, trẫm tính không lâu sau Tô tướng quân tất có thể chuyển bại thành thắng!”
Thấy chúng thần ngo ngoe muốn nói, Tào Hãn vung ống tay áo lên,“Tiền tuyến lương thảo vật tư dù một ít cũng không thể thiếu, lệnh cho các bộ phối hợp xử lý, không thể có sai sót, việc này tạm bàn đến vậy, tất cả đều lui ra đi!”
“Triệt, chiến sự căng thẳng như thế, nhưng mà ngươi thật ra trấn tĩnh thế nào!” Chúng thần sau khi rời khỏi, Tào Hãn liếc mắt một cái với cái cười phong khinh vân đạm của Tào Triệt liếc.
“tình hình mà quân báo nói ngoa, buồn cười đến cực điểm.”
“Phải không? Ngươi cùng Tô Trản có phải có chuyện gì gạt ta?” Tào Hãn trong lòng đổ một hơi, chẳng lẽ mới từ chiến trường trở về Triệt trừ bỏ chuyện cùng Nhược Nghiên ra còn có cái khác gạt hắn? Hắn cùng Tô Trản trong lúc đó……
Tào Triệt cười có chút thần bí,“Hoàng huynh không cần hỏi nhiều, sẽ chờ Tô Trản tiếp báo đi!”–
Hai người đang nói chuyện, tiểu thái giám canh giữ ở ngoài điện tiến vào điện nói:“Hoàng Thượng, ngự y ở ngoài điện chờ đã lâu, không biết……” Tiểu thái giám gặp các đại thần rời đi mới dám tiến điện đến bẩm báo Thái y ở ngoài điện chờ đã lâu .
“Tuyên hắn tiến vào.” Tào Hãn vừa bình phục lại khuôn mặt vốn đang nhăn nhăn, truyền cho ngự y lúc này tiến vào, chẳng lẽ bệnh tình của Nhược Nghiên lại có biến hóa?
“Là thân mình hoàng huynh không khoẻ sao?” Tào Triệt thấy thế giảm đi tươi cười, quan tâm hỏi.
“Ta không sao……”
Gặp vẻ mặt Tào Hãn xuất hiện sự quân tâm lo lắng, bên trong như cực khó chịu, Tào Triệt trong lòng nhất thời sáng như tuyết “Không phải hoàng huynh, thì là nàng, hoàng huynh quả nhiên đối nàng…… Ta đây trước hết hồi phủ, Tề Lệ nay còn giam giữ ở Thiên Lao, lão già không thể bỏ đi lâu được, rốt cuộc xử trí như thế nào hắn, hoàng huynh vẫn là sớm ngày định đoạt!” Xem ra hoàng huynh thật đúng là để ý Tề Nhược Nghiên!
“Như thế nào xử trí hắn…… Ta còn chưa nghĩ ra, Thiên Lao là không thể là nơi giam giữ hắn, ngươi trước đem hắn bí mật an trí nơi khác, an bài cho hắn một chỗ ở sạch sẽ, không nên quá khắt khe, tạm thời không cần kinh động những người khác.” Nếu đã đáp đáp ứng theo ý muốn của Nhược Nghiên là tha cho phụ thân nàng đường sống thì không nên để hắn chết ở Thiên Lao, tình hình bệnh của nàng không chịu được đả kích. Nhưng mà lúc trước bảo hắn thông đồng với địch phản quốc, theo luật là phải trảm,nếu nay phán tha tội chết thì e rằng triều đình chê cười, tốt nhất trước hết vẫn là tạm hoãn lại rồi từ từ tính tiếp!
“Không thể tưởng được hoàng huynh lại đối với Tề Lệ nhân từ như vậy! Ngươi đã quên Tề gia từng đưa cho ngươi nhục nhã thế nào? Ngươi đã quên hắn đối với ngươi bố trí như một con rối hay sao? Ngươi……” Tào Triệt có chút kích động, nhưng bị ánh ánh mắt sắc bén của hoàng huynh vẫn không nói thành lời nên thôi, cười cười, chính là lại hiện lên khuôn mặt như bất cần đời, chưa tới đáy mắt, thi lễ xoay người mà đi ra ngoài.
Tào Hãn im lặng, lời Triệt nói nhắc hắn nhớ tới cốt hận, hắn không quên, cũng tuyệt không dám quên, làm hoàng đế mà như con rối mùi vị vô cùng khổ sở, nhưng hôm nay Tề gia đã hủy, mẫu hậu đã vong, mọi chướng ngại đã bị loại bỏ, hung tâm của hắn cùng khát vọng của hắn bây giờ không ai là có thể cản được, tiếc nuối duy nhất là không thể trị tận gốc bệnh cho Nhược Nghiên……
“Triệt, lần trước nói muốn thử nàng có phải hay không thật sự mất trí nhớ tạm thời quên đi!” Tào Hãn bỗng nhiên nói với Tào Triệt khi hắn đang xoay người rời đi.
“Đã biết.” Tào Triệt đầu cũng không ngoảnh lại đáp một tiếng, mặt không chút thay đổi tiêu sái ra cửa điện, gặp phải ngự y đang muốn tiến vào điện, quét mắt nhìn ngự y đang hành lễ với mình một cái, hắn đạm cười nói:“ ngự y thật vất vả.” Theo lý mà nói các ngự y chẩn bệnh trong cung, ngự y chỉ cần đem bệnh tình khám ghi lại trên danh sách, sau đó đệ đơn ở ngự y viện để làm rõ,nay hoàng huynh lại muốn chính mình nghe ngự ý trình bày bệnh tình của nàng…… Mới vừa rồi hoàng huynh trên mặt lo lắng cũng không phải giả dối, xem ra mỹ nhân này ở cạnh hắn chung quy là không thể không có trở ngại a!
“Vương gia nói quá lời, còn đây việc thuộc bổn phận của vi thần.” ngự y cúi đầu thấp cung kính trả lời.
Tào Triệt cười gật đầu rời đi, ngự y xoay người nhập điện, vừa muốn quỳ xuống hành lễ đã bị Tào Hãn không kiên nhẫn nói luôn,“Hãy bình thân! Nói mau mạnh tượng nàng hôm nay có gì khác thường?”–
“Hồi Hoàng Thượng, Tề thị mạch tượng bị hao tổn, tâm mạch đã là không chịu nổi gánh nặng, nhưng ngừng uống “tâm hoàn” thì không có biến hoá gì lớn, nhưng mà đây chỉ là tạm thời, tuỳ thời cơ mà có thể bị nguy hiểm tính mạng, nếu bệnh tình xấu đi quả thật không có biện pháp…”
Lời ngự ý nói ra âm thanh có vẻ thấp dần, không dám ngẩng đầu lên nhìn vào ánh mắt sắc bén của g hoàng đế, sợ hãi nói tiếp:“Hơn nữa Tề thị uống “tâm hoàn” đã hơn 2 tháng , đã thành nghiện, hiện nay ngừng lại mà uống thuốc, nhưng mà thuốc kia với “tâm hoàn” có chút tương khắc nên mới có thể cầm giữ tạm thời, nhưng mà chưa biết lúc nào lại bùng phát cơn bệnh, đến lúc đó có thể tính mạng cũng gặp nguy. Vi thần chỉ sợ………”
“Ngự y trong viện của ngươi y thuật cao minh nhất, ngay cả ngươi mà cũng không thể trị liệu, chẳng lẽ muốn trẫm trơ mắt nhìn nàng chết? Kia trẫm nuôi các ngươi vậy có lợi ích gì?” Tào Hãn một trận nổi giận, ngữ khí trách móc nghiêm khắc nặng nề, hơn nữa lửa giận bùng ra, làm ngự y kinh hãi kiếp đảm.
ngự y vội vàng một tiếng quỳ xuống, vội vàng nói:“Thỉnh Hoàng Thượng bớt giận, thần biết trên đời có một người có khả năng trị được bệnh này, nhưng mà người này luôn luôn ẩn dật ngao du khắp nơi,muốn tìm được hắn thật sự không dễ……”
“Ai?”
“Y tiên ở Điệp cốc ». Nghe nói từ mười năm trước hắn rời Điệp cốc đi, trên giang hồ xuất hiện không quá ba lượt, lần cuối xuất hiện là năm năm trước ở Lệ Châu, lúc ấy hắn đã gần tră tuổi, không biết nay……” ngự y càng nói tâm càng hư, y tiên năm năm trước đã trăm tuổi, cũng không biết nay còn tại không ở nhân thế, truyện trên giang hồ về hắn có thể chỉ là tin vỉa hè, cũng không biết Hoàng Thượng tin hay không, có thể nào nghi ngờ hắn bịa chuyện y tiên để thoát tội?
“Không sai! Người này xác thực có khả năng trị bách bệnh, như thế nào bắt hắn về đây được……” Tào Hãn lầm bầm lầu bầu, như là đắm chìm bên trong ký ức nhớ lại.
ngự y thầm giật mình, nhân vật giang hồ đó làm sao mà Hoàng Thượng biết được?
Hắn cũng không dám quấy rầy Hoàng Thượng trầm tư, lại càng không xin hỏi ra nghi vẫn trong lòng, chỉ thành thật thật quỳ trên mặt đất chờ Hoàng Thượng hoàn hồn.
“Đứng lên đi! Trẫm phái ngươi đi tìm y tiên, ngươi phải làm sao mời y tiên đó vào cung, nhưng mà trước hết ngươi phải khống chế được tác dụng của “Tâm hoàn”, không thể làm cho phát tác dược tính, nàng nếu là có một chút không ổn, trẫm liền hỏi tội ngươi”
“Thần…… Thần……” ngự y mồ hôi lạnh đã muốn ướt sũng quần áo phía sau lưng, lạnh lẽo dán tại, trên người cực đoan không khoẻ, sắc mặt bụi bại khó coi.
Kỳ thật muốn khống chế tốt dược tính ‘ tâm hoàn’ không cho phát tác không tính quá khó khăn, chỉ cần dùng cùng với thuốc có tính tương khắc là được, nhưn mà thuốc khắc chế nàu dùng lâu đối với thân thể không phải tốt, hơn nữa thân thể tề thị gầy yếu,nếu cứ dùng thuốc khắc chế “tâm hoàn’ không có chừng mực nhất định sẽ tạo thành hậu quả khôn lường, lúc đó lại làm cho “tâm hoàn” phát tác, đẩy nhanh bệnh tình của nàng, làm cho bệnh tình thêm trầm trọng, nên kê đơn thuốc phải có liều lượng nhất định, không cho phép sai lầm nếu không hậu quả khó lườm trước…”
“Như thế nào? Ngươi làm không được?” Tào Hãn sắc mặt âm trầm xuống, nếu mà chuyện ấy hắn làm không được thì lưu lại hắn có tác dụng gì kia chứ!