• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nhược Nghiên? Vì sao lại nhìn ta như vậy?” Tào Hãn nhận thấy đây là lần đầu tiên nhìn thấy nàng dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, không có oán hận, không có mâu thuẫn, không có kháng cự, tất cả ánh mắt đó của nàng từ trong ra ngoài đều chỉ thấy hình ảnh của hắn, cũng giống như hắn trong mắt chỉ có một người, không thể bao giờ có thể chứa thêm bất kỳ hình ảnh nào khác…

Hắn thấy nàng như vậy nhìn mình làm cho hắn có cảm giác như một mũi tên vừa bắn vào lồng ngực mình, nhưng mà mang đến cho hắn không phải là cảm giác đau đớn mà thay vào đó là cảm giác hạnh phúc, vui mừng không thể khống chế, làm hắn hạnh phúc phát điên vậy…

“Ta thấy hình như mặt của ta có nhọ rồi, nên Hoàng thượng mới nhìn ta như vậy?” Băng nhíu mày cười khẽ, ánh mắt vội vàng rời khỏi ánh mắt của hắn, cúi đầu thấp xuống nhìn vào long bào của hắn vẽ một con rồng đang giơ nanh múa vuốt, có một số việc nàng không dám tin vào chính mình nữa, bời con người thật của Tề Nhược Nghiên vẫn ngự trị ở trong nàng, nàng ta lại rất hiểu nàng, cho nên đối với nàng mà nói nàng không có quyền nghĩ chuyện riêng tư ở đây. Chính vì vậy mà nàng đã quyết tâm không thèm nghĩ nữa.

Nàng chán ghét bị uy hiếp, hơn nữa chán ghét bị một nữ nhân uy hiếp, đối nàng mà nói thì nữ nhân này như một người đã chết, thật buồn cười đó là người chết đó vẫn ngự trị cùng nàng trong một thể xác, thích xuất hiện lúc nào thì xuất hiện, thích thể hiện ra ngoài lúc nào thì ra lúc đó, chính vì vậy mà thể xác và tình thần của nàng nhiều lúc có cảm giác không đồng nhất.

Cũng may diễn kịch đã sớm thành một thói quen đối với nàng, không cần cố gắng cũng có thể diễn một cách hoàn mĩ, thậm chí không cần phải có kịch bản viết trước mà chỉ cần cho nàng một kết quả nhất định nàng sẽ hoàn thành đúng , thậm chí có chút khó khăn thì đối với nàng mà nói nàng nhất định sẽ vượt qua, bởi chính bản thân nàng đã có một quy tắc đó là bất cứ việc gì cũng không được phép thất bại.

Lời của nàng làm cho Tào Hãn một trận lãng cười, lồng ngực phập phồng chấn động, loan khóe mắt đuôi lông mày,“Làm gì có bụi kia chứ, nhìn nàng như vậy thật xinh đẹp, làm cho bất kỳ nam nhân nào cũng muốn có nàng trong tay, ta vì sao lại ngoại lệ?”

Nàng nhắm mắt đón nhận nụ hôn nhẹ nhàng của hắn, hắn thấy thật là thích bộ dáng lúc này của nàng, hắn nguyện đời này mãi mãi có nàng bên cạnh, mối ngày đều có thể cùng nàng bầu bạn, không có bất kỳ chuyện gì có thể quấy nhiễu không gian yên tĩnh của họ thì tốt biết bao nhiêu…

Ngày qua ngày không khí có vẻ rất bình yên, nhưng mà ẩn sâu trong đó là song ngầm mãnh liệt, tuy hiện tại Băng đang ở trong Thanh Dương cung nhưng mà bất kỳ lúc nào nàng cũng không được mất cảnh giác, bởi hoàng cung là nơi nguy hiểm từ trước tới nay, có vào mà không có ra, người tuy nhiều nhưng mà không phải ai cũng có thể giúp đỡ được nàng, và nàng cũng không nên trông cậy vào bất cứ ai, đặc biệt là Tú Nhi, hiện tại nàng vẫn chưa biết nàng ta là người như thế nào, bề ngoài nàng ta có vẻ là một người nhát gan, nhưng mà lúc đối mặt với Cẩn Vương thì bộ dáng đó lại hoàn toàn biến mất, thay vào đó là dáng vẻ thẳng thắn, tự tin, không kiêu ngoạ, làm cho hắn thay đổi hành động thì thật không đơn giản….

Khí thế như vậy một tiểu nha đầu sao lại có được?

Nàng cũng không thể điều tra chi tiết ngay nha đầu này, mà lúc này trong cung lại có rất nhiều tin đồn nổi lên bao vây lấy nàng từ bốn phía. Mấy hôm trước, vào buổi chiều có ánh sáng tươi nhẹ, nàng bất quá muốn mượn cớ đi dạo để giải sâu để đi xem xét các nơi thì vô tình nge được nhiều lời đồn của các cung nữ.

Có nói nàng là hồ ly tinh chuyển thế, chuyên môn đến câu dẫn Hoàng Thượng, làm cho Hoàng Thượng không bận tâm đến triều chính, làm đất nước lầm than; Có nói nàng không chỉ có câu dẫn hoàng đế, còn cùng Cẩn vương giấu giếm tư tình, là phế hậu dâm loạn; Càng kỳ quái hơn là tất cả đều nói là nàng chiếm được sủng ái chính là vì muốn cho thiên triều nước mất nhà tan…

Người xưa nói con người không bao giờ tránh được thị phi thật không có sai, đặc biệt đối với người luôn được để ý như nàng. Nhưng mà khi nghe những lời nói này bản thân nàng cũng không kiềm chế được, cả người run rẩy, nhưng mà trong cung đã truyền như vậy thì không biết ngoài cung thì lời đồn đại đó còn biến hoá tới mức nào…..

Nàng lúc ấy đã ngăn cản Cẩm Hồng đi quát đám cung nữ và thái giám ấy lại nhưng mà càng nghe nàng càng khó chịu, liền lặng lẽ đi tới sau đám người đó, đặt tay lên vai hai người đang hung hăng nói nhất đám, nhìn vào họ với ánh mắt như chịu uỷ khuất lắm nhưng giả vờ cười nói với bọn họ, làm chi bọn chúng cứng đờ cả người:“Thực xin lỗi, quấy rầy một chút hai vị, các ngươi vừa rồi nói sai rồi, ta không phải là yêu nghiệt gì,cũng không phải kẻ vụng trộm dâm loạn như các người nói, chính vì vậy mà các ngươi không cần phí sức loan truyền nữa… Kỳ thật ta là tiên nữ hạ phàm, được cử đến thế gian này để giúp đỡ đất nước này thoát khỏi cơn lửa bỏng nha!”

Nói xong, tiêu sái xoay người, bỏ lại đám nô tài ngây ngốc ra nhìn, chậm rãi hướng về phía khác, đi một đoạn thì bắt gặp một lão thái giám, nhìn lại hoá ra là Lí công công, nhưng mà nàng cũng không muốn hàn huyên cùng lão quá mấy câu thì liền quay gót trở về Thanh Dương cung.

Trở về thì nàng nhanh chóng lên giường, buông màn che xuống, mở lòng bàn tay ra, bên trong có hai hòn như châu lớn, xoay nhẹ nhàng mở ra, thì thấy bên trong có một tờ giấy nhỏ, cẩn thận mở ra thì thấy trong tờ giấy đó ghi: “Tất cả mọi chuyện đã được an bài, chớ có động tĩnh gì” Giấy viết các chữ đó thật nhẹ và mỏng, chỉ cần thổi một cái tất cả liền hoá thành bụi, muốn tra cũng không được.

Băng rất là chờ mong nở nụ cười, không biết Lí công công kia có nói đến cái gì mà nói là đã an bài…. Chẳng lẽ là Thái Hậu lúc còn sống dự cảm chuyện sau này lên đặc biệt vì nàng mà an bài việc gì đó?

Khó bịt miệng thế gian, lời đồn mới cũ đan xen vào nhau, trong cung lúc này lại truyền đến rằng phế hậu là tiên nữ hạ phầm, được cử đến trần gian cứu khổ cứu nạn, nhưng mà tất cả cũng không thể lấp được thị phi trước đó.

Khi lời đồn đó bay đến tai hoàng đế thì làm cho hắn tức giận, truyền chỉ phải dẹp yên lời đồn đó, ra lệnh phạt tất cả kẻ nào phts tán tin đồn nên sự việc rất nhanh sau đó được dẹp yên. Nhưng mà trước mặt nàng, hoàng đế không bao giờ đề cập đến chuyện này, tất cả đều là Tú Nhi nói cho nàng biết.

Lời đồn do đâu mà có, đương nhiên là nàng biết, khẳng định chỉ có thể là người của phủ Cẩn Vương, nhưng mà cũng không ngoại trừ khả năng do các nương nương khác bị Hoàng đế bỏ mặc nên sinh oán hận nàng, tất cả những người này đều muốn nàng gặp chuyện không hay, ai ai cũng có khẳ năng thêm dầu vào lửa.

Nhưng mà nếu là lời đồn của các vị nương nương nào đó thì cũng không trách được, vì bản thân nàng vốn là Phế hậu mà lại được ở trong Thanh Dương cung của Hoàng đế, lại độc chiếm hoàng đế lâu như vậy, tuy bản thân nàng không tự nguyện, nhưng mà đây là sự thức, bảo vậy nên không thể trách sao các nàng không tức giận, không ghen tị cho được?

Nhưng mà nếu lời đồn này là từ phủ Cẩn vương thì sao? Nàng đâu có đắc tội gì với hắn? Hình như hắn rất muốn hoàng đế vì lời đồn này mà xử phạt nàng thì phải?

Nói đối mặt với trời đất thì dễ nhưng mà đối mặt với lòng người lại là chuyện vô cùng khó, vì lòng người khó lường, mà hiện tại nàng đang gặp bất lợi về lời đồn nữa thì nàng có thể làm được gì nữa đây?

Trừ bỏ bản thân nàng có thể dùng tình cảm để dụ hoặc hoàng đế ra, là cho hắn vì nàng mà làm một số việc và không để ý tới hành động của nàng thì cơ bản nàng bị kẹt ở đây, không có cách nào thoát ra. Chung quanh tất cả đều là người của hoàng đế, nhất cử nhất động của nàng tất nhiên sẽ được báo cáo lại với hắn, về phần Tú Nhi, nàng căn bản không dám trông cậy vào, lại càng không nghĩ ra vì sao Tề Lệ lại phó thác Tú Nhi đến chiếu cố nàng……

Thời tiết sau mấy ngày nắng ráo thì lại bị bão tuyết đến cuốn lấy, liên tiếp mấy ngày trời u ám, gió lạnh lạnh thấu xương, một ngày lạnh đến nỗi làm cho bản thân mọi người đều có thể biết được là mùa đông sắp đến.

Mới sáng sớm, trời vẫn còn đầy sương, Tào Hãn đã đi vào triều, nàng cũng không biết là có chuyện gì, chỉ cảm thấy bất an, đặc biệt linh tính cho nàng biết chuyện gì đó không hay đã xảy ra, lại không thấy buồn ngủ nên nàng rời giường đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài chỉ thấy ngoài điện thềm đá, mái hiên, cây cối khô vàng bên trên đều bị bịt kín bởi một lớp băng mỏng.

Ánh sáng mặt trời từ từ phá vỡ lạnh giá mà nhô lên, cùng với màu tuyết trắng xoá như ngọc toạ lên một khung ảnh vô cùng hoàn mĩ, thoát tục, từng tầng từng tầng ánh sáng chiếu xuống như muốn xua đi mùa đông lạnh giá.Rất đẹp, nhưng mà chỉ diễn ra trong chốc lát rồi mây u ám lại che đi hết ánh hào quang đó, trời lại trở lên u ám như thường lệ….

Sau khi bãi triều, Tào Hãn cùng Tào Triệt một mình đi Đông Noãn các.

Hai người ngồi xuống, Tào Hãn xua tay cho lui hết đám nô tài, cao dung tự tại ngồi uống trà, nhìn bộ dáng thật nhàn nhã tự nhiên, nhưng mà mắt hắn vẫn nhìn liếc Tào Triệt với ý thăm dò, thấy Triệt vẫn bình thản, hắn buộc phải ho nhẹ một tiếng, nói:“Triệt, trong cung đang có rất nhiều lời đồn về ngươi và Nhược Nghiên, ngươi có nghe qua chưa? Không có gì muốn nói với ta sao?”

Chính cái gọi là không có lửa làm sao có khói, sự tình có nhân tất mới có quả, lời đồn khoa nghe như vậy làm cho hắn tức giận tới cực điểm lập tức xử phạt rất nhiều nô tài bịa chuyện, nhưng mà trong lòng hắn vẫn không yên được nghi ngờ, hắn muốn cực muốn tin tưởng bản thân nàng trong sạch, vì đêm đó cùng hắn, hắn thấy nàng vẫn là xử nữ. Nhưng mà bản thân nàng từng có đêm đi tới phủ Cẩn Vương, ra về quần áo lại không chỉnh tề, cái ý nghĩ ấy cứ như dao nhọn đâm sâu vào tim hắn, khoét lỗ trong lòng hắn, làm cho bản thân hắn cứ luôn sinh nghi ngờ, không biết nên xuống tay từ đâu.

Nay Nhược Nghiên trí nhớ đã bị mất,mà Triệt lại đối việc này ngậm miệng không nói, tưởng hướng hắn có thể hỏi được chuyện gì đó, nhưng mà hắn lại tuyệt đối không mở miệng làm cho nghi ngờ của hắn ngẹn ở trong lòng, sinh ra phiền não.

“Hoàng huynh nếu muốn nói về lời đồn đó, cần hỏi ta gì thì cứ hỏi! Nhưng mà ta nói luôn đấy hoàn toàn là do kẻ khác bịa đặt, bịa đặt sinh sự……” Tào Triệt chẳng hề để ý đến cử chỉ của mình trước mặt hoàng đế bao giờ, nay nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của hoàng huynh thì không khỏi cảm thấy rung mình, trên mặt không chút giấu giếm được ý nghĩ buồn cười, liền nói:“Chẳng lẽ hoàng huynh thật đúng là hoài nghi ta cùng nàng có cái gì?”

“Ngươi từng nói với ta muốn có được nàng ta……”

“Ha ha…… Hoàng huynh, ta nói với người khi đó chỉ là lời nói đùa! Ngươi như thế nào còn cho đó là thật sao…… Xem ra hoàng huynh đối nàng là thật lòng, ta là đệ đệ sao có thể cướp lấy người mà hoàng huynh yêu nhất được……” Hắn càng cười âm thanh càng lớn như thể cố ý muốn tiếng cười của hắn muốn để cho cả hoàng cung này đều biết rằng hoàng huynh của hắn đang ghen, cười chế nhạo hắn vậy.

Tào Hãn nhíu mày, Triệt có phải cố ý cười khoa chương như vậy không, hắn nói gì đáng cười mà khiến hắn cười như vậy?

“Tốt nhất không có! Còn nữa chuyện ngày đó ta hy vọng không bao giờ có lần thứ hai.” Lời vừa ra khỏi miệng, Tào Hãn mới phát giác mình xưa nay đối với đệ đệ duy nhất này là hết mực yêu thương, chưa có bao giờ nghiêm khắc, nhưng mà bây giờ lại đối với hắn mà cảnh cáo như vậy, trong lòng không khỏi có chút hối hận.

Tào Hãn vì lời nói của chính mình thốt ra mà ra mà ảo não không thôi, đối với Triệt mà nói trên đời này chỉ có hắn là người thân duy nhất nhưng vì sao lại không tín nghiệm hắn?Vì sao hiện tại hắn lại dao động? Nếu Triệt biết được bản thân hắn vì nữ nhân mà sinh hoài nghi đối với hắn, sau này làm sao có thể coi hắn là hoàng huynh được nữa.

“Hoàng huynh ý muốn hỏi ta ngày hôm đó chỗ Tề Lệ phát sinh chuyện gì phải không?” Tào Triệt ý cười không giảm,“Ta bất quá là thấy nàng bệnh phát đau đớn mới bế nàng về xe ngựa mà thôi, không nghĩ tới lại có nhiều người miệng truyền thành như vậy, hoàng huynh có phải là đang trách ta vì chuyện đó sao?”

“Không phải. Triệt, ta không phải đang trách ngươi, lại càng không hoài nghi ngươi, ta chỉ là không hy vọng nàng lại phải chịu bất kỳ tổn thương nào nữa? Về sau đừng bao giờ có những hành động như vậy nữa nữa.” Ngày hôm đó chuyện gì phát sinh hắn đã sớm hỏi lại Hồ Quyết biết chuyện rồi, nhưng mà bất quá Triệt chỉ muốn thử xem bản thân hắn hẳn sủng ái Nhược Nghiên như thế nào nên mới cố ý làm như vậy, đại khái là muốn khiến cho người khác hiểu lầm đi! Lần này lời đồn, chỉ sợ cũng đã nằm trong kế hoạch được vạch sẵn của hắn, dù sao đi nữa Nhược Nghiên là người nhà họ Tề, mà Triệt vô cùng hận Tề gia….

“…… Thôi được rồi! Nhìn nét mặt của Hoàng huynh thì ta biết về sau ta không nên true cợt nàng nữa”. Tào Triệt gật đầu đáp ứng, bỗng nhiên ánh mắt chuyển hướng, vẻ mặt nghiêm túc nói:“Hoàng huynh để nàng ở lại Thanh Dương cung cũng không phải là biện pháp tốt, tuy là có ý tốt, nhưng mà phải cẩn thận sau này triều thần nhàn rỗi vô sự muốn lấy cớ đó mà dâng tấu vô cớ, lúc trước Tề Lệ chưa bị định tội, nàng ở trong đó thì còn có thể được, nhưng mà nay Tề Lệ đã bị định tội là kẻ phản quốc, nàng là con gái của hắn cũng không tránh khỏi liên luỵ, theo lý mà nói thì nàng phải bị trục xuất khỏi cung, đưa vào Tĩnh Nguyệt am!”

“Này……” Tào Hãn chính mà vì việc này mà phiền não lâu nay, trong triều đã có một số đại thần hoài nghi Tề Lệ là bị hãm hại oan uổng, vì vậy mà không tiếc công sức đi điều tra, chủ yếu muốn tìm ra chân tướng sự việc, nhưng mà quan trọng cuối cùng Tề Lệ lại nhận tội, chính vì vậy mà bọn họ không nói được lời nào nữa.

Hắn không có đem Tề Lệ ra xử trảm ngay lập tức đã là rất khoan dung đối hắn lớn, thật muốn vì Nhược Nghiên mà có thể sửa bản án đó lại, nhưng mà hắn không là được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK