"Mẫu thân, uống miếng nước ấm rồi hãy ngủ tiếp." Trong phòng đã lên đèn, Mộc Vân Dao bưng bát nước ấm lại, ở dưới ánh đèn có thể nhìn thấy trong nước hiện lên màu vàng.
Tô Thanh uống một ngụm, cảm thấy hương vị có chút kỳ quái: "Dao nhi, nước này..."
"Con có thả thêm ít dược giúp yên giấc, mẫu thân yên tâm."
Tô Thanh gật đầu, cũng không có nghĩ nhiều, cùng Mộc Vân Dao nằm lên trên giường, không bao lâu thì đã ngủ say.
Đợi một lát, Mộc Vân Dao đứng dậy, cố sức cõng Tô Thanh đến tây phòng. Tây phòng cũng có giường đất*, đây đáng lẽ là nói ba người họ ở, nhưng phải ở riêng nên bỏ trống, giường này Lý thị cũng không có động tới.
*giường đất: đắp bằng đất có ống dẫn khói nóng để làm lò sưởi.
Dùng hết sức đem Tô Thanh đặt lên, Mộc Vân Dao há miệng thở phì phò, thân thể mình thật quá yếu rồi. Nàng trải chăn nệm ra, giúp Tô Thanh đắp cẩn thận, sau đó châm lò sưởi, thấy độ ấm thích hợp, mới đứng dậy sửa sang lại quần áo, ngồi vào phòng chính chờ Trương tài chủ tới.
Bóng đêm càng ngày càng đậm, trong thôn yên tĩnh, bỗng có tiếng chó sủa vang lên. Hai bóng đen chậm rãi tới gần nhà Lý thị.
Tài chủ Trương Vĩnh An đứng trước cửa, vì muốn thể hiện khí phách, hắn còn bắt chước những người phong nhã trong Yển thành, trong tay cầm một cây quạt. Quản gia Đinh Sơn tiến lên đẩy nhẹ một cái, đại môn kêu "chi nha" rồi mở ra.
Trương Vĩnh An nhếch miệng cười không ra tiếng: quả nhiên đang đợi hắn, vốn thấy Tô Thanh là một trinh tiết liệt nữ*, hiện giờ xem ra cũng chỉ là thứ đàn bà lẳng lơ mà thôi!
*người đàn bà bảo vệ trinh tiết mãnh liệt
Trong nhà yên tĩnh, chỉ có chính phòng có ngọn đèn vàng. Trương Vĩnh An phẩy tay, ý bảo quản gia Đinh Sơn chờ ở cửa, tiến lên nhẹ nhàng gõ cửa: "Tiểu mỹ nhân, Trương mỗ đáp ứng lời mời đến đây."
Dưới ánh đèn, Mộc Vân Dao chậm rãi nâng đôi mắt lên, lông mi dày dài rung động: "Vào đi."
Trương Vĩnh An vội vàng đẩy cửa vào, nhìn thấy Mộc Vân Dao dưới ánh đèn, ngẩn người một chút rồi cười càng sâu: "Nguyên lai là tiểu mỹ nhân a."
Buổi sáng, Mộc Vân Dao đã dùng trứng lăn lên những vết xanh tím trên mặt, lại bôi thêm được, hiện giờ trên vết thương trên mặt đã hồi phục hơn phân nửa, chỉ có vết thương dùng mảnh sứ vỡ cứa vẫn còn đó. Điểm vết thương ấy cũng không làm hao tổn nhiều đến vẻ đẹp của nàng, ngược lại còn làm tăng thêm vài phần điềm đạm đáng yêu.
Dưới ngọn đèn dầu, con ngươi trơn bóng ngập nước, sáng long lanh, nhẹ nhàng liếc nhìn qua, sự yêu mị có thể câu hồn đoạt phách người khác. Trương Vĩnh An nhìn không chớp mắt, hận không thể đem ánh mắt dính đến trên người Mộc Vân Dao.
"Trương tài chủ hôm nay này thân quần áo không tồi." Rất thích hợp làm áo liệm mặc nhập quan tài.
"Tiểu mỹ nhân thích, ngày sau ta mỗi ngày mặc cho ngươi xem." Trương Vĩnh An tiến lên muốn sờ tay Mộc Vân Dao, lại bị Mộc Vân Dao ném khăn tay vào mặt.
"Tiểu mỹ nhân, ngươi......" Trương Vĩnh An nhếch miệng cười to, bỗng nhiên cảm thấy được nói chuyện càng ngày càng không rõ ràng lắm.
Mộc Vân Dao đứng lên, từ dưới bàn lấy ra cây gậy to, hướng đầu Trương tài chủ hung hăng đập xuống!
Bốp, giáng một gậy vào đầu, cho dù Mộc Vân Dao khí lực nhỏ, cũng có thể đánh Trương tài chủ ngất đi.
"Lão gia, ngài không có việc gì đi?" Ở cửa, quản gia Đinh Sơn có chút nghi hoặc, tiếng động này tựa hồ có chút không đúng.
"Đinh quản gia, Trương tài chủ đột nhiên té xỉu, ngươi muốn hay không tiến vào nhìn xem." Mộc Vân Dao đầy sát khí, lúc trước trong những người lăng nhục mẫu thân, Đinh Sơn này cũng có phần! Cho nên, hắn cũng nên chết!
Đinh Sơn vội vàng đẩy cửa ra, mới vừa vào cánh cửa, chợt nghe đến bên tai có tiếng gió mạnh, hắn dùng tay cản lại, tay kia bị đánh trúng một chút, rồi sau đó cầm cây gậy, ra vẻ chuẩn bị đá Mộc Vân Dao.
Mộc Vân Dao vội vàng lui về phía sau, đưa khăn tay ném trúng mặt Đinh Sơn, Đinh Sơn không phòng bị, chỉ nghe đến một mùi vị thuốc đông y, rồi động tác chậm dần, còn chưa kịp phản ứng, đã bị một gậy nện ở trên đầu.
"Ngươi......" Đinh Sơn không dám tin, một cái hương dã nha đầu mà có gan giết người!
Mộc Vân Dao mặt không đổi sắc, nhìn đinh sơn vẫn chưa ngất xỉu, lại đánh thêm một gậy. Đinh Sơn lắc lư, té trên mặt đất.
Ném cây gậy xuống, Mộc Vân Dao xuất ra chủy thủ, đúng là cái chuôi của Việt Vương dùng, nàng chậm rãi đi qua, nhắm ngay tâm Đinh Sơn, dùng hết khí lực đâm thẳng xuống!
Quả nhiên là đồ tốt, không cần phí nhiều khí lực có thể giết người. Nàng nhìn nhìn hai tay dính đầy máu, con ngươi kịch liệt rung động một chút, rồi sau đó khôi phục như thường. Nếu nhất định phải đạp trên máu tươi mới có thể sống tốt, nàng không ngại dùng máu địch nhân trải ra một con đường bằng phẳng!