Mộc Vân Dao vội cầm tay nàng an ủi: “Mẫu thân đừng sợ, chúng ta đánh trộm thôi mà, đi đem ngọn đèn thắp sáng nào.”
Tiếng nói nàng ôn nhu mà kiên định, mang theo một lực lượng vô hình, làm cho Tô Thanh cảm thấy an tâm nhiều, tuy tay chân vẫn còn run run nhưng cũng bình tĩnh đi đốt đèn cho sáng lên, nhờ ngọn đèn mà thấy được rõ thân hình bóng đen, Tô Thanh không nhịn được kêu lên một tiếng: “Máu...máu...”
Trước mắt, Lý thị đã bị đánh đến ngất xỉu, trên đầu có một vết thương lớn, hẳn là do cái bô đập trúng tạo ra vết thương, chảy đầy máu, với ngọn đèn sáng mờ mờ chiếu vào, giống như ác quỷ làm lòng người kinh sợ.
Mộc Vân Dao đón lấy ngọn đèn, giơ trên đầu Lý thị, đôi mắt ảm đạm lóe lên một tia sáng lạnh tận xương, lúc này, chỉ cần nàng nghiêng tay một chút, dầu đốt sẽ dội trên người Lý thị, sau đó chỉ cần một mồi lửa, người sẽ bị hỏa thiêu, ác mộng này sẽ không còn.
“Dao nhi!”
Tô Thanh thét lên kinh hãi làm cho Mộc Vân Dao hoàn hồn, ngọn đèn trong tay lắc lư, ngọn lửa chập chờn, nàng vội vàng bình tâm lại, muốn giết Lý thị không khó, cần phải lặng lẽ thoát khỏi hiềm nghi thì không dễ, nàng có thể mạo hiểm, nhưng mẫu thân không thể, nàng đã thể phải bảo vệ nương, chăm sóc nương cẩn thận, hơn nữa, chết thực dễ dàng, đối với Lý thị mà nói, chết thì quá tiện nghi, phải cho bà ta sống không bằng chết mới đúng!
Mộc Vân Dao chớp chớp mắt, quay đầu lại thì đáy mắt u ám biến mất, khôi phục lại bộ dáng nhu nhược vô hại: “Mẫu thân, ngài...”
“Dao nhi!” Tô Thanh hô lên, ngay sau đó Mộc Vân Dao cảm thấy da đầu đau nhói, thì ra Lý thị đã tỉnh lại, đang cầm tóc nàng, chuẩn bị tát nàng một bạt tay.
“Ngươi dám!” Mộc Vân Dao quát lên, âm thanh trong trẻo nhưng đầy sát ý!
Lý thị run lên, chống lại cặp mắt lạnh lẽo đến cực điểm của Mộc Vân Dao, lại cảm thấy một sự lạnh lẽo hội tụ ở cổ họng, làm cho bà khó thở: “Ngươi...Cái tiểu tiện nhân, ngươi...” Tiểu tiện nhân này sao tà môn như thế này?
Mộc Vân Dao cười lạnh, ngọn đèn chiếu vào nàng, từng vết xanh tim trên mặt, càng hiện ra sự âm u hơn nhiều: “Ngươi dám đánh ta, ta liền tạt dầu đốt vào người ngươi, sau đó lại châm lửa cho ngươi!”
“Ngươi... Cái tiểu tiện nhân, quả là tâm địa đen tối, ngươi dám đối với ta như vậy à, ra là tổ mẫu ngươi!” Lý thị cứng miệng nói nhưng trong lòng đã có chút bồn chồn: “Sớm biết người như vậy, khi ngươi sinh ra, nên bóp chết ngươi cho rồi!”
“Đáng tiếc, ngươi không bóp chết ta, hôm nay người phải chết là ngươi! Vào Trương phủ cũng đã triệt đường sống của ta rồi, ta sẽ kéo ngươi chôn cùng, đến địa ngục, còn phải xem diêm vương thẩm phán ngươi, mụ già ác độc hãm hại tức phụ cùng tôn nữ của mình, cắt đầu lưỡi rồi lại móc mắt, cắt gân lột da, nhốt vào cõi âm ti, trọn đời không đầu thai làm người!”
Lý thị tim đập mạnh, vội đẩy Mộc Vân Dao sang một bên: “Tiểu tiện nhân ngươi, ngươi... Dù sao ngươi phải đi Trương phủ, ta sẽ không so đo với ngươi. Trương tài chủ thích nhất những cô nương còn nhỏ, ngươi một thân da thịt mềm mại như tàu hủ non, vào tay hắn, một miếng da nguyên vẹn khó mà tìm thấy được, với hoàn cảnh sống không bằng chết như vậy, liệu ngươi có còn miệng lưỡi bén nhọn được nữa hay không!”
Lý thị hận đến nghiến răng nghiến lợi, trước kia ở tủ quần áo còn kiếm được năm lượng bạc, sau khi về nhà bà không ngủ được, cứ nghĩ liệu còn có ngân lượng ở đó không nên quay lại tìm thử một chút. Dù sao tiền đó là do con trai trước khi chết kiếm được, bà cứ thoải mái lấy, ai ngờ, bạc thì không thấy, mà lại bị đánh một trận.
Mộc Vân Dao bị đẩy ra, nàng đứng không vững, ngọn đèn trong tay chập chờn rồi dập tắt, trong phòng trở về một màu đen tối, chỉ có thể nghe tiếng Lý thị thở hổn hển. Một cái ý niệm trong đầu bỗng hiện lên, Mộc Vân Dao nắm chặt tay, căn cứ theo trí nhớ, quay người tìm cây gậy, rồi đánh mạnh quất vào chân Lý thị!
Lý thị không phòng bị, bị đánh trúng, té nhào trên đất, Mộc Vân Dao không cho bà cơ hội đứng lên, dùng hết sức mình kết hợp với cơn giận dữ và nỗi căm hận, một gậy hung hăng đánh vào đùi Lý thị, chỉ nghe tiếng rắc của xương vang lên, Lý thị thét như tiếng heo bị giết: “A... tiểu tiện nhân, ta giết ngươi, giết chết ngươi!”
Mộc Vân Dao phớt lờ bà ta, bình tĩnh thong thả đi đến cạnh bàn cầm lấy cái châm lửa, xé đại một mảnh vải rồi châm vào, sau đó thắp đèn dầu sáng lên, chẳng mấy chốc cả phòng được thắp sáng.
Hết chương 8.