Vương Tử Duệ đóng cửa, làm như không có việc gì, sải chân dài bước tới sô pha, động tác linh hoạt lưu loát.
Tịch Dương ho khan một tiếng che giấu xấu hổ, theo đuôi Vương Tử Duệ ngồi xuống một cái ghế khác. Vương Tử Duệ xách mông điên cuồng nhích qua, ôm lấy thắt lưng của Tịch Dương, khóe miệng nở nụ cười. Tịch Dương không dám ở trước mặt hai người còn lại trong nhà bày ra bộ dáng hung hãn, chỉ hơn run run muốn thoát khỏi bàn tay của Vương Tử Duệ.
Tịch Dương cùng Cố Lẫm không khỏi nhìn nhau cười vì một bầu không khí khôi hài này.
Trên bàn cơm, khó có khi thêm một người, Vương Tử Duệ đã không còn địch ý với Cố Lẫm như lúc đầu gặp gỡ, chắc là đã biết Cố Lẫm cùng Tịch Dương chỉ là bạn bè tốt, không bị xếp vào phạm vi tình địch.
Hơn nữa, Vương Tử Duệ nhìn Cố Lẫm chăm chăm gắp thức ăn vào bát Tịch Du, động tác vô cùng thân thiết, dịu dàng, so sánh hai cặp đôi, hắn có chút mặc cảm. Tự phân cao thấp, hắn cũng gắp thức ăn ưa thích cho Tịch Dương, còn thay đổi giọng điệu: “Tiểu Dương, ăn nhiều một chút, em gầy quá.”
Tịch Dương nhẹ giọng nói thầm, “Em tự gắp được.” Nói xong vẫn ăn thức ăn Vương Tử Duệ gắp cho.
Rõ là một tên khẩu thị tâm phi.
Có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai, Vương Tử Duệ không kiêng nể gì cả, hăng hái hẳn lên, Cố Lẫm làm gì, hắn cũng làm theo y như thế. Qua một lúc, tay cầm đũa của Cố Lẫm không đưa qua đưa lại nữa, có thể anh nhận ra mình quan tâm quá mức, Tịch Du sẽ ngại ngùng nhìn anh, muốn nói mà không dám. Cố Lẫm không muốn làm ra động tĩnh lớn, đành tạm thời thu tay.
Ăn một bữa cơm, bỏ qua chút nhạc đệm, coi như bình thản trôi đi.
Vương Tử Duệ mặt dày quấn lấy, nhân cơ hội ở lại. Còn Cố Lẫm tất nhiên về nhà. Tiễn người đi rồi, Tịch Du đóng cửa lại.
Đương sự không còn ở đây, Tịch Dương mới truy hỏi chuyện Cố Lẫm.
“Anh, sao anh đột nhiên lại mời Cố Lẫm tới chăm sóc em?”
Tịch Dương cầm tăm xiên miếng táo, cho vào trong miệng, “Thế nào, cậu ta chăm sóc em không tốt?”
Tịch Du lắc đầu, “Sao anh có thể làm phiền tới người khác?”
Tấm lòng yêu thương bao la của anh trai bị em trai coi là kỳ quái, trên mặt Tịch Dương tràn ngập bất mãn, oán khí sâu nặng nghiến răng, “Gần đây công ty rất bận, anh không thể chăm sóc em tốt, tìm người quen tới mới đỡ lo.”
Lông mày Tịch Du nhíu thành hình chữ xuyên, trên mặt cũng khó chịu vô cùng. Tịch Dương biết, đây là do cậu không tìm được lời để cãi lại.
Để chúc mừng thắng lợi của mình, Tịch Dương an ủi Tịch Du, tay trái đáp lên vai cậu, tay phải cầm một miếng táo giơ bên miệng cậu, “A~”
Tịch Du hung hăng cắn, phát sinh âm thanh sồn sột, nhai cho hả giận! Sau đó cậu xoay người về phòng.
Du lai du khứ: QAQ Anh trai càng ngày càng không đáng yêu.
Cậu một bụng tức giận đăng weibo, sau đó chạy đi sửa poster, cậu còn phải vẽ tranh bốn ô nữa cơ. Trẻ ngoan phải chăm chỉ, vẽ xong poster vẫn còn thừa thời gian làm tranh bốn ô, Tịch Du nghĩ vậy.
Thụ té ngã xuống trước mặt công, lại còn đột nhiên kêu to sắc lang, bị những bạn học xung quanh bàn tán cho xấu hổ không dám ngẩng đầu, cuối cùng vẫn là công cười cười lôi thụ đi. Đây là lần đầu tiên công thụ quen biết nhau, duyên phận bắt đầu, ngày đầu tiên khai giảng đại học.
Không ngờ, vừa mới vào ký túc, hai người chính là bạn cùng phòng giường trên giường dưới. Có thể công yêu thụ ngay từ cái nhìn đầu tiên, lúc mới gặp gỡ dắt tiểu thụ ngốc nghếch đáng yêu về, sau đó ngày nào cũng chậm rãi theo đuổi cậu.
Nghỉ ngơi một hồi, Tịch Du mở ra nhóm tổ kịch đang liên tục nháy nháy kia.
Chuẩn bị – Bí đỏ: Tất cả mọi người nhanh tay lên~ Demo kịch đã được gửi tới hòm thư rồi.
Tuyên truyền – Khoai sọ: Nhanh vậy? Mấy hôm trước mới giao âm mà.
Hậu kỳ – Cà: Âm hiệu vốn đã tìm sẵn rồi, kịch hài làm cũng đơn giản, quan trọng nhất là có thể tùy ý xử lí âm thô của thần tượng trở thành động lực vô cùng lớn với tôi ( ̄ー ̄)
Biên đạo – Trái ớt: Không có H, có thể xử lí cái gì chứ.
Hậu kỳ – Cà: t*ng trùng thượng não ╭(╯^╰)╮ Dù chỉ là nghe thần tượng thở dốc, tôi cũng vô cùng thỏa mãn o(*////▽////*)q
Tịch Du trồi lên đổi chủ đề, tránh cho bọn họ lại ở trong nhóm tiếp tục nói chuyện không biết rụt rè 18+.
Trang trí – Du lai du khứ: Tranh bốn ô còn chưa xong, các cô cứ chậm một chút đi mà *hai mắt đẫm lệ*
Biên đạo – Trái ớt: Làm nũng đáng xấu hổ.
Chuẩn bị – Bí đỏ: Du Du vất vả rồi *ôm chặt*
Trang trí – Du lai du khứ: Tôi đi tải kịch nghe~
Tốc độ mạng mạnh mẽ rất nhanh đa tải được kịch 20MB trong hòm thư xuống. Tịch Du đã sớm quen thuộc kịch bản, biết không có H, đương nhiên thoải mái mở loa.
Mới đầu âm nhạc vui tươi rất bắt tai, còn có tiếng dẫn truyện loli giới thiệu chương trình, có người nói là Trái ớt giả giọng, kém hơn giọng thật rất nhiều, Tịch Du căn bản không nghe ra.
Không biết có phải do không quá thích người phối kịch hay, ngay cả các loại âm thanh liên quan cũng có cảm giác khó chịu, Tịch Du thấy thanh âm của chủ dịch thụ là lạ, khi xù lông thì mang cảm giác chua ngoa, khi khóc lại có chút ra vẻ. Nhưng mà nghĩ tới vấn đề này, Tịch Du quy nó là do tâm lý, đạo diễn đã duyệt rồi, cậu chỉ là người ngoài nghề trong diễn xuất.
Khi cậu nghe thanh âm của đại thần lại thấy rất thỏa mãn, có thể do hiểu biết về Cổ Ý. Vừa nghe được thanh âm của anh, cảm giác quen thuộc chậm rãi tràn dâng. Vừa dịu dàng, vừa mang theo tình cảm yêu chiều ấm áp, so với những gì cậu biết về Cổ Ý thì rất phù hợp. Có những giọng nói, Tịch Du nghe qua một lần đã quên, có những người mang âm thanh dù thiên biến vạn hóa, Tịch Du vẫn nhận ra. Giống như Cổ Ý vậy, đôi khi anh giả một vai phụ thái giám, trong kịch có nhiều thái giám, nhưng thanh âm của Cổ Ý vừa xuất hiện, cậu đã có thể lập tức phân biệt rõ ràng.
Trong lòng Tịch Du có chút đắc ý: người này là người cậu hiểu rõ.
Khoảng cách giữa người nổi tiếng và kẻ chìm nghỉm rất xa xôi, nhưng cự ly giữa bạn bè lại rất gần.
Cổ Ý đang online, Tịch Du không chút do dự gửi tới tình cảm sùng bái vô cùng qua.
Du lai du khứ: Đại thần quá siu (^o^)/~
Có lẽ là do lẩn trong đám con gái đã lâu, dần dần Tịch Du cũng hay dùng những lời cùng biểu tình nũng nịu. Cậu vốn muốn làm một trang trí lẳng lặng khiêm tốn, tối đa là tỏ vẻ đáng yêu trong phạm vi bạn gay, còn lại phải “an phận thủ thường” theo kịp tiến độ của tổ kịch, tạo cho những người không quen cảm giác cao quý lãnh diễm, lạnh lùng kiêu ngạo.
Mỗi khi trò chuyện với Tịch Du, chỉ cần Cổ Ý online, sẽ nhanh chóng trả lời cậu.
Cổ Ý: ^_^ Poster cũng rất đáng yêu.
Vậy nên bọn họ kỳ thực là đang tung hô lẫn nhau.
Du lai du khứ: Rất nhanh là có thể ra kịch rồi, chờ mong đại thần tái nhậm chức đại thần, làm náo động giới võng phối.
Cổ Ý: Khiêm tốn =.=
Cổ Ý: Xem weibo đi.
Du lai du khứ: Weibo? A.
Lần nào cũng thế, Tịch Du đã thành thói quen, ngoan ngoãn mở weibo ra, quả nhiên trong dự liệu.
Cổ Ý: Em trai đáng yêu là được rồi (  ̄ー ̄)//Du lai du khứ: QAQ Anh trai càng ngày càng không đáng yêu. [Phát]
YY: Đại thần làm nũng kìa!!!!
YY: Cảm giác yêu thương nồng đậm này đến từ đâu, @ Du lai du khứ: cậu và đại thần thực sự chỉ là bạn trai tốt thôi sao?
YY: Weibo của thần tượng gần đây thường xuyên đăng mới, quá ấm áp.
YY: Yêu nhau đê, yêu nhau đê.
…
Du lai du khứ: Lại bị spam rồi, đại thần dịu dàng một chút đi mà ┭┮ ﹏ ┭┮// Cổ Ý: Em trai đáng yêu là được rồi (  ̄ー ̄)[Phát]
Tịch Du nghĩ một chút, để không bị ném đá tới chết, cậu lập tức xóa bỏ weibo vừa rồi, đồng thời gửi lại câu đó sang QQ.
Du lai du khứ: Lại bị spam rồi, đại thần dịu dàng một chút đi mà ┭┮﹏┭┮
Cổ Ý: Vẫn luôn dịu dàng mà.
Du lai du khứ: Nó nói nó đau TVT
Cổ Ý: Chìa tay ra xoa xoa.
Du lai du khứ: Dừng lại! Quá hèn mọn rồi.
Cổ Ý: Bản chất của Du Du chậm rãi bại lộ trước mặt tôi rồi, ha ha.
Du lai du khứ: Nè, đừng như vậy QAQ Tôi chỉ là một tiểu hủ nam ngây thơ mà thôi.
Cổ Ý: Trao đổi đồng giá, tôi sẽ cho em hiểu sâu sắc về thế giới đại thần ^_^
Du lai du khứ: ╭(╯^╰)╮ Tôi không trò chuyện nữa, tranh bốn ô còn chưa vẽ xong, êm dịu lăn đi thôi *lăn qua lăn lại*
Tuy rằng còn chưa thử cho đối phương đáp án, nhưng thời gian để hai người chậm rãi quen thuộc lẫn nhau còn nhiều mà… Tạm thời không vội.