Trên mặt Hứa Duy trắng xanh, miệng mắng lớn: “Con mẹ nó anh có bệnh còn lây cho tôi!”
Người đàn ông bên cạnh sợ hãi rụt rè giải thích: “Anh hôm qua mới biết. Đi trước đi, ở đây đông người.”
Hứa Duy mới không sợ ánh mắt của người đời, sắp chết tới nơi rồi, còn cần mặt mũi làm gì, “Tôi con mẹ nó bị anh hại chết rồi, anh có biết hay không?” Trong giọng nói còn có chút run rẩy cùng không cam lòng.
Tịch Du nhìn Hứa Duy, cậu ta nhìn tờ giấy cầm trên tay, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng, bộ dạng tương đối chật vật.
Từ những gì bọn họ cãi nhau, Tịch Du có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra. Không ngờ… Tuy rằng Hứa Duy rất đáng ghét, nhưng khi biết rõ một sinh mệnh rõ ràng còn ở trước mắt một ngày nào đó sẽ biến mất, trong lòng cậu vẫn băn khoăn, than thở cho sự yếu đuối của con người ấy. Dường như một giây này, Hứa Duy còn đang ơ trước mắt, giây tiếp theo đã bị tuyên án tử hình, không có kỳ tích nào xảy ra, chỉ có thể chờ đợi khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời.
…
Buổi sáng làm mất nhiều thời gian, Tịch Du cũng không muốn đi học nữa, lại chẳng muốn về nhà, liền cùng Cố Lẫm tới thư viện.
Đây là lần thứ hai cậu bước vào thư viện tĩnh lặng này, hai người chọn cho mình quyển sách riêng ở lầu một, rồi ngồi đối diện nhau. Tịch Du chọn cuốn 《 Kỹ xảo hội họa 》. Cố Lẫm chọn 《 Các cách dưỡng sinh giúp cơ thể khỏe mạnh 》, còn lấy giấy trắng bút bi ra, dường như muốn ghi chép lại.
Tịch Du còn nhìn thấy một cuốn khác anh đặt ở bên cạnh – 《 Cách bảo vệ đôi chân 》. Hồi tưởng lại từ khi quen biết người đàn ông này, dường như anh lúc nào cũng dịu dàng làm bạn ở bên mình. Cố Lẫm trong mắt Tịch Du sẽ không nổi giận, thanh âm nhẹ nhàng ôn hòa, kiên trì, săn sóc, biết chăm sóc người khác.
Tiếng lật sách đều đều vang lên, tiếng viết chữ sàn sạt, bầu không khí chung quanh hai người hài hòa cực kì. Tịch Du cũng vùi đầu đọc sách của mình.
Bụng cậu hơi đói, may mà còn có bánh mì. Tịch Du bỏ giấy gói đi, chậm rãi cắn. Xung quanh yên tĩnh cực kỳ, đợt tới khi Tịch Du ngẩng đầu lên mới phát hiện Cố Lẫm đã gối lên sách mà ngủ rồi.
Trên tờ giấy trắng rõ ràng có thể thấy được chữ kín dày đặc.
Ánh mặt trời lưu luyến chiếu rọi lên mái tóc anh, tà tà đi xuống trang giấy. Hiếm khi mới thấy người đàn ông này mệt mỏi tới vậy, Tịch Du gần như có thể nghe được tiếng hô hấp đều đều của anh.
Cậu nhìn gương mặt ngủ say của Cố Lẫm, khóe miệng không khỏi nở nụ cười. Sau đó bỗng nhiên nghĩ ra, cậu lấy điện thoại chụp lại khuôn mặt khi ngủ của anh, còn ở trên đầu anh duỗi ngón trỏ, ngón cái làm tư thế bắn súng.
Tách tách~ Thành công chụp được ảnh, Tịch Du chèn một tấm hình có chữ 18+ che đi khuôn mặt anh, đăng lên weibo.
Du lai du khứ: Anh quản gia ngủ rất đáng yêu (>^w^<) [ Ảnh ]
Âm thầm cười trộm, may mà anh Cố Lẫm ngủ rất say, không phát hiện ra, nếu bị bắt quả tang chụp trộm, cậu sẽ rất thảm.
Thông báo: Có 5 bình luận mới, mời kiểm tra bình luận.
YY1: Anh không thể để chúng em nhìn xem anh quản gia của anh rốt cuộc có đáng yêu hay không sao?
YY2: Đại thần làm sao bây giờ QAQ Được rồi, trên mạng là trên mạng, ngoài đời là ngoài đời.
YY3: Cẩn thận anh quản gia biết được đá vào mông.
Du lai du khứ trả lời YY3: Anh ấy sẽ không phát hiện ra ﹁_ ﹁
YY3: @Cổ Ý mau, hóa thân thành anh quản gia đá vào mông tiểu thụ đi.
YY4: Du Du, xin hỏi gần đây có nhận poster Q toàn bộ một kỳ kịch hay không *chớp mắt*
Du lai du khứ trả lời YY4: Xin lỗi, tạm thời không định nhận kịch mới.
YY4 trả lời Du lai du khứ: Meo, anh quản gia là vị kia nhà anh sao?
Tịch Du trả lời cô bạn YY4, gõ vào “Không phải”. Nhớ lại những chuyện xảy ra trước đây, vấn đề này cậu còn chưa trả lời, coi như có chút lo lắng.
Cố Lẫm đáng thương tất nhiên không biết tư thế ngủ “đáng yêu” của mình đã bị Tịch Du đăng lên weibo.
Chờ tới khi anh tỉnh lại, ánh mắt mờ mịt nhìn Tịch Du, đôi mắt mông lung, đúng là có một phen tư vị khác. Đợi khi anh tỉnh táo hoàn toàn, ánh mắt khôi phục lại sự dịu dàng dễ chịu.
Cố Lẫm thấy gói bọc bánh mì, nói: “Đói bụng sao? Về nhà anh làm đồ ngon cho em.”
“Vâng.” Tịch Du vui sướng đáp lời. Một cái bánh mì nhỏ sao có thể làm đầy dạ dày cậu được, đã sớm ngồi không yên trên ghế, chỉ là không dám đánh thức Cố Lẫm.
Thu dọn sách xong, Tịch Du muốn đem sách mình đọc cất về giá cũ, nhưng lưu ý tới Cố Lẫm còn đang cầm hai quyển sách, ngay cả thẻ mượn sách cũng lấy ra.
Tịch Du rút tay về, ôm sách vào lòng lần nữa, “Em cũng muốn mượn.” Cậu không mang thẻ, Cố Lẫm liền mượn cả ba cuốn sách.
Đợi Tịch Du ăn xong cơm, Cố Lẫm thuận tiện mang theo túi rác trong nhà bếp rời đi.
Trong quá trình đợi khởi động máy tính, Tịch Du nhớ ra phải gọi điện thoại cho Phương Lê Triết, để cậu ta khỏi lo lắng.
Sau đó lên QQ, phát hiện ra tin nhắn Cổ Ý gửi từ ngày hôm qua mà cậu không biết. Anh hỏi cậu có nhà hay không, tuy rằng đã qua một đêm, hình như Cổ Ý cũng không onl, nhưng Tịch Du vẫn lập tức trả lời.
Du lai du khứ: Có!
Không thấy anh đáp lại, xem ra là không onl, vậy chờ Cổ Ý login gọi cậu là được rồi.
Tịch Du tùy ý mở trang mạng mình thường xem, thời gian trôi qua rất nhanh. Rốt cục, cậu cũng đợi được Cổ Ý trả lời.
Cổ Ý: Anh tìm tác giả 《 Quân thần 》xin trao quyền phiên ngoại, dự định ra kịch, em làm trang trí nhé.
Du lai du khứ: ai Σ(°△°|||)
Tin tốt ngoài dự định ập tới, Tịch Du vô cùng kinh ngạc. Bộ kịch đó đã hoàn thành từ nhiều năm trước, bộ kịch kinh điển của kinh điển, một trong những tác phẩm tiêu biểu nhất của Cổ Ý. Khi đó Tịch Du nghe xong còn lên weibo càu nhau đáng tiếc không có kịch phần phiên ngoại, không ngờ bây giờ Cổ Ý muốn làm, còn nhận trách nhiệm chuẩn bị, tới mời cậu đảm đương trang trí!
Du lai du khứ: Đương nhiên muốn!
Cổ Ý: Anh mượn bức ảnh em poster trên weibo lần trước làm poster chiêu mộ được không?
Du lai du khứ: Anh đã xem cái weibo kia rồi?
Cổ Ý: Ừ ^_^
Tịch Du hơi do dự một chút, sau đó rất nhanh trả lời.
Du lai du khứ: Đại thần, anh sẽ không cố ý vì em nên mới làm chuẩn bị phiên ngoại chứ o(*////▽////*)q
Câu hỏi thuần túy chỉ là vui đùa. Nào ngờ Cổ Ý lại đưa ra đáp án khẳng định. Tịch Du hoàn toàn không biết nên trả lời thế nào. Nhìn chữ “ừ” kia, Tịch Du chỉ có thể cười ha ha giả bộ ngớ ngẩn trước máy tính để tự lừa mỉnh, cũng quên mất người ở phía bên kia máy tính không thấy được phản ứng của cậu.
Đại thần chỉ có thể dùng để sùng bái thôi. Tịch Du chưa từng có ý tưởng không an phận. Đó là tiếng lòng của Tịch Du, tâm tư của đại thần đối với kẻ không nổi tiếng như cậu, cậu không thể biết được.
Du lai du khứ: Đại thần, anh tốt với em như vậy, lẽ nào giống như câu chuyện về đại thần cùng tiểu trong suốt (1) trong tiểu thuyết võng phối sao?
Cổ Ý: Vậy Du Du thấy anh thế nào?
Đại thần có chút lạ, Tịch Du lập tức lấy ra mấy lời lẽ cũ rích nào là yêu qua mạng không thể tin, bla bla…
Du lai du khứ: Anh không biết em ngoài đời thế nào. Hơn nữa, em có thể là con gái giả mạo con trai không biết chừng ←_←
Tịch Du rốt cuộc vẫn quyết định từ chối Cổ Ý.
Cổ Ý: [Ảnh]
Du lai du khứ: A a a a! Sao anh còn lưu cái này, mau xóa mau xóa!
Thứ Cổ Ý gửi tới chính là tấm ảnh lúc đầu Tịch Du bị anh lừa lấy được, hoàn toàn là ngây thơ thụ trong lịch sử. Có ảnh chụp đương nhiên Cổ Ý biết được vẻ bề ngoài của cậu. Về phần nội tâm, có thể lý giải qua những lần trò chuyện bình thường trên mạng, lúc này Tịch Du mới hoàn toàn tỉnh ngộ, mình bại lộ thật nhiều tin tức cho đại thần.
Cổ Ý: [Ảnh]
Lần nữa anh gửi tới là tấm hình nghệ thuật của Tịch Du, cậu suýt quên mất cái này. Chỉ là sao Cổ Ý cũng có một tấm, rõ ràng trong lâu đã bị xóa rất nhanh! Nhất định là Trái ớt làm lộ!
Du lai du khứ: Anh rốt cuộc có bao nhiêu ảnh chụp của em?
Cổ Ý: Không nhiều, chỉ có hai cái mà thôi.
Du lai du khứ: Cầu đại thần cho chúng nó vào thùng rác đi thôi *chớp mắt*
Cổ Ý: Đặt ở trong thư mục có mật khẩu, không ai thấy được đâu.
Du lai du khứ: ┭┮﹏┭┮
*Chú thích:
(1) Tiểu trong suốt: người không nổi tiếng.