Hơn nữa cũng từ sau ngày đó, không biết có phải trùng hợp hay không ? hắn thường thường nhìn thấy Tằng Tu Danh ở tửu lâu trên tiểu phố, có khi hắn ở chợ đêm tiểu phố xem sổ sách một đêm, cũng sẽ thấy Tằng Tu Danh một mình uống rượu một đêm.
Thần sắc gã có chút gầy, diện mạo cũng có chút u ám, nhìn thấy gã gầy đi như thế, tâm của hắn đau vô cùng.
Ngày nọ, Thạch Duyên Tiên nhắc tới tình cảnh trong nhà của Tằng Tu Danh, hắn vốn đã biết Hoa Kiều Nhi tiêu tiền như nước, mất hứng liền đập phá đồ vật quý giá trong nhà, hai lão Hoa gia lại thích đánh bạc, nhất định tạo thành phiền phức rất lớn mới khiến cho gã phiền lòng thống khổ, một mình ở trong này uống rượu giải sầu.
Thừa dịp các tiểu nhị đóng cửa điếm, hắn chậm rãi đi ra ngoài, bước vào tửu lâu ngồi vào bàn của Tằng Tu Danh, bọn họ trong lúc đó không có lời nói, lúc này cũng không cần lời nói.
Tằng Tu Danh không có ngẩng đầu lên, hắn nhẫn nước mắt vì Tằng Tu Danh rót rượu, mắt thấy gã trở nên tiều tuỵ, trở nên hận đời, tâm hắn đau như dao cắt, chắc hẳn trải qua cuộc sống chẳng hề vừa ý.
Tằng Tu Danh uống liền mấy chén rượu hắn rót, nâng ánh mắt đỏ bừng lên nhìn hắn, thô thanh nói : « Thạch Duyên Tiên đối với ngươi rất tốt, người trong nhà hắn cho tới bây giờ không có ai có thể xuất đầu lộ diện ra ngoài, hắn không chỉ cho ngươi đi ra ngoài còn đem mặt tiền cửa hàng của tiểu phố này giao cho ngươi quản lý, ngươi rốt cuộc đã dùng phương pháp gì mà có được những thứ đó ? »
« Thạch Duyên Tiên là quý nhân cả đời này của ta. »
Thạch Duyên Tiên đối với hắn thật là tốt, y không hề đòi hỏi hắn báo đền, có Thạch Duyên Tiên bồi dưỡng, mới có hắn ngày hôm nay, tuy nhiên hắn hiểu được ý tứ trong lời nói của Tằng Tu Danh so với hắn nghĩ càng thêm thấp kém.
« Ngươi cùng hắn lên giường mới đạt được nó đúng không ? Ngươi là nam kỹ hầu hạ hắn rất mực chu đáo nên mới có được đặc quyền như vậy đi ? »
Gã nói rõ ràng minh bạch như thế làm cho lòng Hoa Lạc tổn thương vô cùng, nước mắt doanh tròng, hắn không thể phủ nhận hắn cùng Thạch Duyên Tiên đã từng xảy ra quan hệ.
Hắn cũng biết Tằng Tu Danh xuất thân con nhà danh giá, có muốn cũng là muốn người thanh trong sạch bạch, chứ không phải là loại người tàn hoa bại liễu, đã từng hầu hạ Thạch Duyên Tiên như Hoa Lạc hắn vậy.
« Lại đây. »
Gã bỗng nhiên đứng lên, mạnh mẽ lôi kéo tay hắn, nơi bị gã đụng đến tựa như muốn bốc cháy lên. Bọn họ một đường lướt qua vô số mặt tiền cửa hàng, hướng tới nơi bóng đêm âm u mà đi, càng đi tới càng âm u.
Đi được một hồi lâu, trước mắt xuất hiện một gian nhà tranh, Tằng Tu Danh đẩy hắn đi vào, đóng cửa lại, gã đem hắn đặt lên trên chiếc chiếu cũ nát, thân mình gã toả ra hơi nóng cùng mùi rượu.
Hoa Lạc nằm ở trên chiếu, nhu nhược mở miệng ra, tuỳ ý Tằng Tu Danh ta cần ta cứ lấy, tay gã vuốt ve âu yếm thân mình tế gầy của Hoa Lạc, còn miệng thì thô lỗ cắn mút chiếc miệng non mềm của hắn, trong chiếc hôn mãnh liệt ấy mang theo mùi rượu nồng đậm, hắn mở ra hai chân hoàn trụ Tằng Tu Danh, hai cơ thể ma sát vào nhau, thân thể hắn sớm hiểu được tình ái liền mau chóng nóng lên.
Tằng Tu Danh thô lỗ hôn mút ở cổ hắn, hít lấy hương khí trên người hắn, ý loạn tình mê vô cùng, bỗng nhiên trong óc hắn ánh lên tuấn dung của Thạch Duyên Tiên. Thạch Duyên Tiên đối với hắn vô cùng tốt, hắn có thể nào lại phản bội Thạch Duyên Tiên, cùng đường muội phu của mình làm loại việc không thể tha thứ này.
Hắn đột nhiên khóc lên, « Ta … ta đang làm gì vậy ? Ngươi là người của Hoa Kiều Nhi, là người đã kết hôn, ta có thể nào cùng với ngươi làm loại chuyện này … »
Hắn khóc lóc nghẹn ngào, Tằng Tu Danh vẫn không để ý đưa tay xé quần áo Hoa Lạc ra, gã đã sớm vận sức chờ phát động, không thể kiềm được nữa.
Từ hôm tiệc cưới ấy, khi gã nhìn thấy hắn cực kỳ xinh đẹp ở bên người Thạch Duyên Tiên, gã cũng đã si mê hắn, huống chi hắn đã sớm hầu hạ qua Thạch Duyên Tiên, giờ đây hầu hạ chính mình cũng có mất mát gì.
« Cho ta, dù sao trong sạch của ngươi cũng đã sớm cho Thạch Duyên Tiên, ta sẽ không thua kém hắn. »
« Không được …. Không được …. »
Hắn khóc lóc lắc đầu, quần áo đã cực kỳ hỗn độn, dính đầy rơm rạ, hắn thật sự đẩy Tằng Tu Danh ra, nước mắt chảy đầy mặt, cầm lấy vạt áo xiết chặt lại.
Tằng Tu Danh cả giận nói : « Ngươi giả bộ con gái đàng hoàng cái gì, là ngươi chính mình chủ động tới nói chuyện với ta, cũng là ngươi chủ động đi theo ta đến nơi này. Đừng nói với ta là ngươi không biết cùng nam nhân tới nơi âm u là muốn làm cái gì nhé ? Huống chi ngươi cũng không phải là người còn trong sạch gì. »
« Ta không được, ngươi là đường muội tế của ta, ta không thể làm như vậy. »
Hắn run rẩy đưa tay cài lại kết khấu, lắc đầu nhất quyết cự tuyệt làm cho Tằng Tu Danh giận tím mặt. Hoa Lạc nghiêng ngả lảo đảo đẩy cửa nhà tranh ra, bất chấp quần áo hỗn độn, mái tóc rối tung, cứ như vậy hướng Thạch gia mà chạy về.
Chờ ở cửa chính là tổng quản Thạch gia, nhìn thấy bộ dáng Hoa Lạc quần áo không chỉnh tề, mặt gã vẫn như cũ vô biểu tình nói : « Muốn hay không tắm rửa trước ? Ta gọi người đưa nước ấm lên cho ngài. »
Tâm tình hắn hoảng loạn, gật đầu, tổng quản từ trên người hắn rút ra một cọng rơm vứt lên mặt đất, căn nhà tranh để rơm rạ của Tằng gia cách nơi này cũng không quá xa.
Đem ánh mắt dời tới chiếc cổ đầy hôn ngân cùng quần áo hỗn độn của Hoa Lạc, cũng không thấy vết thương giãy dụa, chứng tỏ rằng hết thảy đều là Hoa Lạc cam tâm tình nguyện, trong lòng gã thoáng chốc vì Thạch Duyên Tiên cảm thấy không đáng.
« Đêm nay thiếu gia ngủ sớm, không bằng ta an bài cho ngài đến phòng trước kia ngủ đi, bằng không sẽ đánh thức thiếu gia, sổ sách hạng mục thì cứ đợi sáng mai cùng thiếu gia bàn bạc đi. »
« Được … được. » Hắn hoảng loạn nên cũng không có chủ ý gì, tổng cảm thấy hình như ánh mắt lợi hại của tổng quản đã phát hiện ra cái gì.
Nước ấm được đưa tới căn phòng hắn ở trước kia, tổng quản giúp hắn chuẩn bị quần áo, đem vào trong phòng, gã lạnh lùng gọi Hoa Lạc lại.
« Hoa thiếu gia. »
« Chuyện gì ? »
Thanh âm tổng quản lãnh đạm vẫn như cũ dấu diếm cảm xúc, chính là trong lòng bất mãn ẩn ẩn lên men. « Ngươi tuyệt không hiểu tâm của thiếu gia, lại càng không hiểu thiếu gia đối với ngươi thật là tốt. »
Hoa Lạc sửng sốt, tổng quản buông quần áo xuống, cung kính làm cái lễ rồi đi ra đóng cửa phòng lại.
******
Hắn ngủ ở trong phòng trước kia, buổi sáng tỉnh lại khi trang điểm bất ngờ phát giác trên cổ của mình tất cả đều là hôn ngân, đêm qua khi tắm rửa hắn quá hoảng loạn, nên không phát hiện ra những vết xanh tím này, đây là dấu vết tối hôm qua khi hắn cùng Tằng Tu Danh ý loạn tình mê lưu lại.
Tâm hắn hoảng lên, sợ bị phát hiện, liền vỗ chút phấn nghĩ muốn che dấu, còn dùng mái tóc dài che khuất, nếu Thạch Duyên Tiên có việc đứng gần hắn, trong lòng hắn liền nổi lên run sợ, sợ bị y biết được, truy vấn lên, hắn không biết nên như thế nào trả lời.
Qua một ngày, hắn cảm thấy Thạch Duyên Tiên hẳn là không phát hiện được thì Thạch Duyên Tiên cũng không có trở lại phòng ngủ của mình. Nguyên một đêm hắn lăn qua lộn lại, lắng nghe cửa phòng của Thạch Duyên Tiên có hay không mở ra, thẳng đến hừng đông, cũng chỉ chợp mắt nửa canh giờ.
Khi buổi sáng rửa mặt chải đầu, dấu vết ở cỗ cũng đã phai nhạt, lúc này đây Thạch Duyên Tiên đi đến phòng phân công hắn làm một ít việc, nhưng là buổi tối cũng không quay lại nơi này để ngủ.
Hoa Lạc không biết mình đang hoảng sợ cái gì, từ sau lần y nói muốn cho hắn quản lý sổ sách ở phố náo nhiệt kia, bọn họ chưa từng có thật sự ở cùng một chỗ, chưa từng xảy ra quan hệ, mà Thạch Duyên Tiên cũng không có trở lại phòng ngủ.
Hắn vừa hoảng vừa vội, ngực một trận buồn đau. Hắn không dám hỏi thăm ngay mặt Thạch Duyên Tiên, chỉ dám lén mở miệng hỏi tổng quản.
« Buổi tối, Thạch thiếu gia ngủ ở chỗ nào ? »
« Đêm nay sao ? »
Hắn gật đầu, tổng quản hời hợt trả lời : « Hẳn là ngủ ở nơi Đậu Nhi của Mai phòng. »
« Đậu Nhi của Mai Phòng là … là người nào ? »
Hắn cảm thấy được mình hỏi nhiều lắm, quản nhiều lắm, nơi này là nhà của Thạch Duyên Tiên, y nuôi dưỡng nhiều thiên hạ xinh đẹp như vậy, không phải là vì muốn bọn họ hầu hạ y sao ? Tựa giống như chính mình lúc trước vậy.
Ngữ khí của hắn lộ ra khẩn trương, nước mắt chợt chảy ra, hắn không biết chính mình vì sao rơi lệ, nhưng mà trong lòng hắn vô cùng hoảng loạn, tổng cảm thấy được chính mình đã đánh mất một bảo vật, nhưng có điều là chính tay hắn đã cầm bảo vật vô giá đó đổi lấy một hạt cát không đáng một đồng.
Tổng quản vẻ mặt lạnh lùng, không nhìn hắn nước mắt đầy mặt, nói : « Đậu Nhi rất thích kể chuyện cười, thiếu gia nghe hắn nói chuyện, sẽ cười to vui vẻ. »
Hoa Lạc nhớ lại có một nam tử diện mạo không tính xinh đẹp, thế nhưng lúc trước ở hoa viên, lời gã nói đều có thể khiến cho Thạch Duyên Tiên cười to vui vẻ.
Buổi tối, Thạch Duyên Tiên đến nơi đó của gã ngủ sao ? Sẽ cùng gã ở cùng một chỗ sao ? Sẽ muốn thân mình của gã sao? Cũng cuồng liệt tựa như muốn thân mình của mình sao ?
Hắn không dám nghĩ tiếp nữa, đến buổi tối hắn chuyên tâm để ý thanh âm ngoài cửa, hắn áp lực đè thấp tiếng khóc, khóc thẳng đến khi mệt rồi thiếp đi.
Đến tiểu phố quản lý sổ sách, Hoa Lạc cũng vẻ mặt hoảng hốt thất thần, đem sổ sách của vài nhà tính sai, thậm chí ngay cả Tằng Tu Danh ngồi ở trong tửu lâu uống rượu, hắn cũng không thấy. Mãn đầu óc của hắn đều là chuyện Thạch Duyên Tiên cùng Đậu Nhi, đối mặt chuyện khác căn bản đều như không thấy.
Chuyện hắn tính sai sổ sách liền lập tức ầm ĩ lớn lên, trong điếm thiếu hụt ngân lượng, bị tiểu nhị trong điếm lấy trộm rồi bỏ trốn, Thạch Duyên Tiên đối với hắn giận dữ, nộ khí bừng bừng mắng hắn.
« Trước kia ngươi không theo dõi sổ sách, nhìn lầm ta không trách ngươi, hiện tại ngươi làm việc không chuyên tâm, ngay cả sổ sách đơn giản như vậy mà cũng tính toán lầm lỗi, là ta đã nhìn lầm người. »
Hắn có sai trước, nên không lời biện giải, chỉ có thể thút thít rơi lệ.
Thạch Duyên Tiên đem sổ sách nhét vào trên người y, lãnh ngôn nói : « Ta thấy dấu vết trên cổ ngươi đã mờ đi, nhưng trong lòng lại càng thêm mơ hồ. Ngươi muốn đến chỗ của Tằng Tu Danh thì cứ đi đi, dù sao mỗi ngày hắn cũng đến tiểu phố uống rượu nhìn ngươi, các ngươi vừa vặn ăn nhịp với nhau, chỉ là hắn vô năng xử lý chuyện trong nhà, tâm tính lại là ngang bướng kích động, mặc dù có chút điểm thông minh, nhưng mà không chịu nghe lời phát biểu của người khác, cứ tự cho mình rất cao, không bỏ xuống được sỉ diện của chính mình. Hắn sắp không đáng một đồng, chính ngươi tự xem rồi lo liệu đi, đi theo hắn, cuộc sống khổ cực nhất định là không tránh được. »
Thạch Duyên Tiên cầm ra một trang giấy đưa đến trước mặt Hoa Lạc, hắn đã biết chữ, nhìn ra được đó chính là khế ước bán mình của hắn, ngoài ra còn có sáu trăm hai ngân phiếu, hắn run giọng nói : « Ngươi muốn đuổi ta đi ? »
« Là ta muốn thả ngươi đi, chân trời góc biển, cho ngươi tự do tự tại, không bị gò bó, thiếu hụt của ngươi hôm nay không chỉ là ngân lượng, mà còn có uy tín của nhà điếm kia, nhưng ta là người bàn giao việc cho ngươi nên ta sẽ chịu trách nhiệm. Ngươi đi đi, đã có lựa chọn, không nên lãng phí thời gian vô ích ở nơi này của ta, ta đã nói qua muốn cho ngươi truy tìm những thứ mình muốn. »
Hoa Lạc rơi lệ không ngừng, Thạch Duyên Tiên sớm biết chuyện hôn ngân ở trên cổ hắn, là hắn lù đù ngu ngốc, tự cho là đã che lấp được.
Thạch Duyên Tiên đứng ở trước mặt hắn, thanh âm âm trầm rốt cuộc phóng nhu, thậm chí có chút đau triệt tâm phế, tựa như tổng quản một lòng lo lắng sợ y làm mướn không công, quả nhiên hôm nay đã trở thành sự thật.
Chỉ là đối tượng lại là Tằng Tu Danh, cái loại thất bại cùng bất lực không đáng giá một đồng, làm cho y khó có thể thừa nhận !
Hoa Lạc thế nhưng lại lựa chọn Tằng Tu Danh tình nhân mối tình đầu ! Uổng phí y bỏ nhiều tâm lực cùng tập trung tinh thần ở trên người Hoa Lạc như vậy, chuyện tình cảm quả nhiên là khó có thể cưỡng cầu.
« Ta đã cho ngươi thời gian hướng ta giải thích dấu vết ở trên cổ, vì sao ngươi mãi luôn lặng im? Chẳng sợ chỉ một câu giải thích, cho dù là giả dối, ta cũng sẽ lựa chọn tin tưởng ngươi. »
Hoa Lạc nghe xong lời y nói, tâm liền nhanh vỡ vụn, Thạch Duyên Tiên đã ẩn nhẫn như thế, y đối với hắn thật là tốt, vì sao hắn luôn không hiểu phải trân trọng, luôn không chỉ là một … mà là … nhiều lần phạm sai lầm.
Thạch Duyên Tiên thất vọng rời đi đại sảnh, Hoa Lạc khóc đến khàn cả giọng, mấy lần gần như ngất đi, vẫn không thể kéo quay trở lại được bước chân kiên định rời đi của Thạch Duyên Tiên.
Mất đi Thạch Duyên Tiên, hắn mới hiểu được tầm quan trọng của Thạch Duyên Tiên ở trong lòng mình, y không chỉ là người chịu trách nhiệm sinh mệnh của hắn mà thôi, hắn đã giao thân xác cho y, tâm cũng đánh rơi ở trên người y.