• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn khẩn cấp ngừng suy nghĩ, hắn rốt cuộc đang nghĩ cái gì ?Nam nhân khủng bố này không cần lại đây là tốt nhất, tựa như hiện giờ hắn cỡ nào thoải mái cùng tự tại, không cần phải phun ra những thanh âm xấu hổ đến đáng sợ, cũng không cần phải chảy xuống nước mắt uỷ khuất mỗi khi hầu hạ mà lòng tràn đầy không muốn.

« Ta biết rồi. »

Hắn đáp đến bình tĩnh, nhưng trong lòng lại có một chút không vui. Khi trời tối, chợt nghe bên ngoài truyền đến những tiếng ồn ào huyền náo, hắn thay bộ quần áo kia vào, rồi bước ra khỏi phòng, trong hoa viên bày đầy những hoa đăng nho nhỏ, khắp nơi đầy những người ăn mặc xinh đẹp thơm ngát, hắn nhìn thấy mà hoa mắt hỗn loạn.

Có những cô gái xinh đẹp như hoa đào, cũng có những thiếu niên tuyệt sắc mê người, mỗi người mặc quần áo không đồng dạng, nhưng đại khái cũng tôn lên được bảy phần nhan sắc, mặc loại áo quần giống hắn chỉ có vài người, còn lại mấy người kia đều trang điểm xinh đẹp như hoa như bướm, nếu người có tư sắc bình thường sẽ sợ hãi rụt rè khi đặt chân vào chốn rực rỡ này.

« Ha ha ha …. »

Hắn tránh ở chỗ tối, trong khoảng thời gian ngắn không biết có nên hay không bước ra, bỗng nhiên nghe được tiếng cười sang sảng quen thuộc, hắn liền tìm kiếm nơi phát ra tiếng cười ấy.

Thạch Duyên Tiên ngồi trên ghế nằm làm bằng đá đặt ở hoa viên, một đám người kiều diễm xinh đẹp vây quanh y nói chuyện, không biết là ai vừa kể chuyện vui làm cho y cười đến thập phần vui vẻ, khuôn mặt anh tuấn kia có vẻ nhu hoà đi rất nhiều, không còn vẻ cực kỳ sắc bén cùng lạnh lùng.

Trong nháy mắt, Hoa Lạc tự cảm thấy xấu hổ. Mấy ngày hầu hạ Thạch Duyên Tiên kia hắn toàn làm cho y sinh khí, kỳ thật lấy tài lực của y thu nạp những mỹ nữ tuấn nam là chuyện vô cùng dễ dàng. Sắc đẹp của hắn ở trong này không đáng kể chút nào, thế mà hắn còn dám lên mặt không muốn Thạch Duyên Tiên tới phòng của mình.

Rõ ràng chính mình được xếp vào trong phòng Lan – nơi không được cưng chiều nhất, cũng chẳng trách có ngày Thạch Duyên Tiên sẽ không ghé qua phòng hắn, dù sao y có rất nhiều sự lựa chọn như vậy.

« Kể rất hay, kể tiếp tục. » Thanh âm của Thạch Duyên Tiên vang dội truyền khắp cả hoa viên, đám người dần dần tụ tập xung quanh chỗ của y.

« Thiếu gia, còn lại hãy để chúng ta ở trên giường chậm rãi kể đi. » Nam tử đang nói chuyện kia dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, tiếng nói khàn khàn đặc biệt mang theo vị đạo mê hoặc.

Thạch Duyên Tiên ngửa đầu cười ha hả, Hoa Lạc thấy y cười cực kỳ vui vẻ, trong lòng không khỏi nảy lên một trận tự ti, hắn từ trước đến nay chỉ biết khóc sướt mướt, sẽ không nói ra những lời nói thú vị, chưa từng làm cho Thạch Duyên Tiên cười sảng khoái đến như vậy, chính mình còn làm bộ làm tịch muốn Thạch Duyên Tiên đừng đến nữa, trách không được ngày hôm ấy Thạch Duyên Tiên nói với hắn những lời nói khó nghe đến như vậy.

Hắn căn bản là không biết phải trái !

Sau một hồi tự kỷ, tâm tình của hắn thập phần uể oải, hắn quay đầu muốn đi về phòng, lại đụng phải hoa đăng nho nhỏ làm cho ngọn nến đổ lên trên quần áo, hắn hét lên một tiếng, vội vàng đập tắt ngọn lửa, ngay sau đó đã có người giữ chặt tay hắn không cho hắn đập.

« Quần áo … quần áo …… » Từ khi sinh ra cho tới bây giờ Hắn chưa từng mặc qua quần áo xinh đẹp như vậy, thế nhưng lại bị chính hắn không cẩn thận thiêu huỷ, hắn nhịn không được bật khóc lên, hắn sao lại vụng về đến như vậy, đem quần áo xinh đẹp phá huỷ ! Tựa như bá phụ, bá mẫu vẫn thường mắng – hắn là đứa vừa ngu lại vừa xuẩn, chẳng bao giờ khá lên nổi.

« Quần áo bị cháy, mua lại sẽ có, đừng để tay bị phỏng. »

Người đó dùng ống tay áo đập tắt lửa giúp hắn, ngọn lửa rất nhỏ, thoáng chốc liền dập tắt ngay, hắn ngẩng đầu lên liền đối diện với khuôn mặt tuấn tú nguy hiểm mê người của Thạch Duyên Tiên, không hiểu vì sao ngay lúc đó tim của hắn đập loạn ‘phanh phanh’, đập vô cùng nhanh, vô cùng nhanh, tựa như muốn nhảy ra khỏi yến hầu của hắn vậy.

Hắn nghĩ đến chính mình không biết phải trái chọc giận Thạch Duyên Tiên, làm cho đối phương sẽ không bao giờ muốn để ý đến hắn nữa, không thể ngờ được y lại giúp hắn dập tắt ngọn lửa.

« Thử đứng lên được không ? »

Hoả hoạn vừa rồi làm cho hắn kinh hách đến hai chân hư nhuyễn, căn bản là không thể giữ nổi thân, hắn thử vài lần đều không đứng dậy được, đành phải lắc lắc đầu.

Thạch Duyên Tiên nhưng lại ở trước mặt đám đông khom lưng ôm lấy hắn, làm cho Hoa Lạc mắc cỡ đến hai gò má nóng lên. Phong thái của Thạch Duyên Tiên tràn ngập khí khái nam tử, như là đang bảo hộ hắn, cùng tuyên bố hắn thuộc quyền sỡ hữu của y.

Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng được người khác bảo hộ yêu thương quá như vậy. Hắn e lệ đem mặt giấu ở trong  ngực Thạch Duyên Tiên, không dám ngẩng mặt lên, tim hắn đập cực kỳ nhanh, giống như cả đời này tim hắn chưa từng được đập vậy.

Lúc trước, hắn sùng bái cùng yêu thương Tằng Tu Danh như vậy, nhưng Tằng Tu Danh lại trơ mắt nhìn hắn bị người khi dễ, ngay cả khi hắn cầu xin gã cứu giúp, gã đều bỏ mặc. Nhưng Thạch Duyên Tiên lại chủ động đi tới giúp hắn diệt hoả, còn nói quần nào xinh đẹp này mua lại sẽ có, tựa như hắn so với quần áo xinh đẹp này đáng được quý trọng hơn gấp trăm lần, tánh mạng cả đời hắn ti tiện, chưa từng được người bảo hộ cưng chiều qua, cho nên những điều này làm cho hắn nháy mắt sa vào mê võng.

Đột nhiên không biết ai lên tiếng chửi mắng, « Hồ ly tinh thật lợi hại, dám đốt cả quần áo của mình để cho thiếu gia chú ý đến hắn. »

Thạch Duyên Tiên nhưng lại nhận ra được chủ nhân của tiếng nói này là ai, lạnh lùng nói : « Loại bỏ Hàn Châu Nhi ở Mai phòng, đem loại người thích hồ ngôn loạn ngữ đuổi ra ngoài cho ta. »

Thanh âm huyên náo ngay tại lúc Thạch Duyên Tiên ra lệnh liền vắng lặng im liềm, Thạch Duyên Tiên trầm lặng ôm hắn rời đi, hai tay Hoa Lạc càng gắt gao niếu lấy Thạch Duyên Tiên.

Cả đời này chưa từng có người vì hắn mà tức giận, mặc kệ hắn bị bao nhiêu uỷ khuất, bị bao nhiêu đánh chửi, đều phải một mình âm thầm rơi lệ chịu đựng, ngay cả muốn có một người để bộc bạch cũng không có, chỉ có thể xót thương cho chính mình là đứa nhỏ không phụ không mẫu, thế nhưng giờ phút này Thạch Duyên Tiên lại lên tiếng bảo hộ hắn, vì hắn mà tức giận.

Trong lòng hắn nảy lên vô vàng cảm động, hắn ngẩng đầu đem khuôn mặt nhu nhược rúc vào trong cổ của Thạch Duyên Tiên, nhẹ giọng nói : « Cám ơn ngươi. »

Thạch Duyên Tiên không có đáp lại, nhưng lực cánh tay ôm lấy hắn tăng mạnh lên, tiếp theo đó Hoa Lạc kinh ngạc phát giác – mặc dù hai người cách nhau một lớp quần áo nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được nơi đó của Thạch Duyên Tiên đang gắng gượng cứng lên.

Khuôn mặt của hắn vì thẹn thùng mà đỏ bừng lên, rốt cuộc nói không nên lời, rõ ràng chính mình chán ghét phải cùng Thạch Duyên Tiên làm loại hành vi này, thế nhưng vì sao vào lúc này toàn thân của hắn khô nóng, rất muốn ở trên người y mà cọ xát ? Thậm chí cảm thấy cho dù Thạch Duyên Tiên mạnh mẽ ‘đòi hỏi’ hắn, hắn cũng sẽ không cự tuyệt, lại càng sẽ không nói ra một câu ‘không cam lòng’ nào.

« Thả ta xuống, ta cảm thấy … vô cùng quái lạ. »

Hắn giãy dụa khe khẽ, Thạch Duyên Tiên cũng đã mở cửa phòng ra, đem hắn đặt lên trên một cái giường rộng lớn, trên giường còn có mấy quyển sách để tán loạn, cuối chân giường có vài món quần áo của Thạch Duyên Tiên, thì ra đây là giường của Thạch Duyên Tiên, phòng của Thạch Duyên Tiên. Y ôm hắn đi thẳng tới phòng của chính mình.

Cho dù hắn có không hiểu chuyện thế nào đi nữa, cũng hiểu rằng Thạch Duyên Tiên sẽ không để cho cơ thiếp đến phòng của mình, phần quang vinh khác biệt này làm cho đôi môi hắn run rẩy, rốt cuộc nói không nên lời.

Mà nói không nên lời còn có một nguyên nhân khác, là bởi vì Thạch Duyên Tiên đã cởi xuống quần áo của chính mình, lộ ra một thân hình tinh tráng, y muốn làm chuyện gì, hắn có ngốc cũng đoán ra được a.

Tim hắn đập nhanh kịch liệt như muốn lao ra khỏi cơ thể vậy, cơ thể hắn càng thêm khô nóng, miệng khô lưỡi khô, càng không có cảm giác chán ghét. Thạch Duyên Tiên kéo đầu của hắn lại, hôn lên đôi môi đỏ tươi của hắn, đôi môi hắn lập tức chủ động tách ra tựa như hoan nghênh cổ vũ hành động cường thủ hào đoạt của y

Y hút lấy nước bọt ngọt ngào trong cái miệng thơm ngát của hắn, một mặt cởi bỏ quần áo của hắn, hắn liếc liếc mắt một cái, liền thấy trên cánh tay của Thạch Duyên Tiên có mấy đốt hồng ấn, liền hiểu được đó là khi y dùng ống tay áo dập tắt lửa nên bị phỏng.

« Chờ … chờ một chút. »

Hắn thở phì phò, nâng cách tay Thạch Duyên Tiên lên, yêu thương tha thiết hôn lên trên mấy đốt hống ấn kia, những hồng ấn này làm cho hắn cảm động đến cực điểm.

Thạch Duyên Tiên để mặc hắn liếm lộng, Hoa Lạc hôn dọc theo cánh tay hướng dần lên trên, rồi hôn lên trên ngực của Thạch Duyên Tiên, tiếp đó thuận thế vừa liếm vừa hôn xuống dưới, đụng phải bộ vị mà lúc trước hắn căn bản nhìn cũng không dám nhìn.

Bộ vị của y căng cứng dữ dội, ngay đỉnh đầu chảy ra một ít chất lỏng, Hoa Lạc chần chờ một chút mới dùng hai tay ôm trọn lấy bộ vị ấy, hành động đó làm cho Thạch Duyên Tiên thở hốc vì kinh ngạc, mặt của hắn đỏ như lửa cháy, hỏi : « Ta … ta không biết nên làm như thế nào, lực đạo như vậy có thể … có thể chứ ? »

Hắn ấp a ấp úng hỏi, e lệ không dám nhìn, Thạch Duyên Tiên khàn khàn nói : « Tăng thêm một chút lực nữa, xoa bóp lên xuống …. »

Hắn chiếu theo lời y nói mà làm, hắn tăng thêm lực xoa bóp dương cương cường tráng nóng hổi trong lòng bàn tay, hành động đó của hắn làm cho đỉnh đầu dương v*t chảy ra càng nhiều chất lỏng, hơn nữa lại càng trướng lớn thêm vài phân, mà trong lúc xoa bóp dương cương của Thạch Duyên Tiên, huyệt khẩu ở dưới hạ thân của hắn không biết xấu hổ mà co rút lại vài cái, như là nhớ mong những khoái hoạt sung sướng của mấy ngày đêm bị xỏ xuyên kia.

Hắn không biết làm sao đành phải ngẩng đầu lên, thì thấy ngón tay của Thạch Duyên Tiên dính đầy cao du bôi trơn nhẹ nhàng đi vào huyệt khẩu của hắn, cảm nhận được ngón tay từ từ trượt đi vào, ánh mắt hắn cũng khép hờ lại, há miệng thở dốc khe khẽ, rõ ràng trước kia bài xích động tác đó như thế, mà hiện giờ vì cái gì lại làm cho thân thể hắn cảm thấy sảng khoái đến cực điểm, sảng khoái đến muốn tan chảy ra.

Thạch Duyên Tiên đem người hắn lật xấp lại, dùng dương cương vừa được Hoa Lạc vỗ về chơi đùa đâm hoàn toàn vào trong cơ thể hắn, hơn nữa càng đâm càng sâu. Hắn ngửa đầu phun ra những tiếng rên rỉ đáng xấu hổ, Thạch Duyên Tiên nghe được những tiếng rên rỉ vui thích của hắn, lập tức va chạm càng thêm cuồng liệt, càng thêm mãnh liệt sâu vào trong cơ thể ấm áp ấy, một lần lại một lần đều dùng sức đâm lút đến tận hệ rễ.

Hắn đem mặt chôn sâu vào gối đầu, nhưng cũng không ngăn được những tiếng rên rỉ phát ra không ngừng, hắn ưỡng thẳng sống lưng, nâng cao chiếc mông căn tròn trắng mịn lên cao, để cho Thạch Duyên Tiên càng dễ dàng đi sâu vào trong cơ thể hắn, đem đến cho hắn càng nhiều khoái hoạt sung sướng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK