Mùa quan sát bức ảnh thật lâu cho tới khi cô có cảm giác dường như ai đó đang nhìn mình từ phía sau. Nghĩ vậy Mùa chột dạ, quay lưng lại nhìn. Anh áo lông cừu đang đứng đó, ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt ngạc nhiên của cô, khóe môi mấp máy ẩn hiện ý cười. Mùa tỏ vẻ lúng túng ko biết nói sao cho hợp tình hợp lý vì ngang nhiên vào phòng của anh ấy và ngồi như vậy (cái này là cô chủ vào để tiếp cận anh ấy ).
Cơ hội tôi cho em có một lần thôi, em còn vào đây làm gì?
Anh áo lông cừu nói với Mùa. Mặc dù anh rất thích sự có mặt của cô tại căn phòng của anh, thực chất là những ngày qua vắng nhà anh cũng nhớ cô lắm. Hôm nay về bỗng nhiên lại thấy cô ở đây, anh muốn thử xem thái độ của cô đối với anh như thế nào...
Tôi... tôi.. tôi vào dọn dẹp... nhưng phòng không có người ở nên sạch lắm, dọn một lát đã xong. Buồn quá nên tôi ngồi chơi một lát!
Mùa đánh trống lảng.
Ai nói với em là phòng sạch?
Nhìn chỗ kia xem??
Vừa nói Anh áo lông cừu liền chỉ tay về phía tủ gỗ trạm trổ tỉ mỉ, quả đúng vậy, trên những hoa văn khắc họa tinh vi có dính bụi trên đó. Người đàn ông này lại muốn bày trò gì đây?
Em lau chùi sạch sẽ chỗ ấy đi!!
Anh áo lông cừu nói với giọng ra lệnh, trong lòng anh vui vẻ hết sức, anh thích cảm giác trêu đùa cô, thích ngắm cô mỗi khi chăm chú làm việc gì đó. Mùa vào đây là do kế hoạch đã vạch sẵn, dẫu sao cô cũng chẳng còn đường lui nữa, anh ấy là ai, là người thế nào, tốt hay xấu... đều ko quan trọng nữa. Vì cô từ khi sang đây đã định sẵn là cuộc đời sau này sẽ chẳng dễ dàng gì rồi. Nếu như bị bán làm vợ cho những kẻ háo sắc thì cuộc đời còn thảm hại hơn.
Anh ấy thì khác, ko giống như những kẻ lỗ mãng... nếu như giúp được Cúc... cô tình nguyện ngả vào vòng tay của anh!!
Khác với mọi khi, Mùa đứng dậy ngoan ngoãn lau chùi nơi mà anh ấy chỉ đạo, thái độ cũng dễ chịu chứ không giống như mọi khi cô vào đây. Anh áo lông cừu ngồi tựa vào salon bình thản quan sát, nhìn dáng vẻ của anh thư thái hơn bao giờ hết. Lau dọn xong cũng mất gần một giờ đồng hồ, hôm nay anh đi công chuyện xong về nhà luôn nên thấy hơi mệt, bắt Mùa lau chùi thế kia là quá đủ rồi.. Anh áo lông cừu ko yêu cầu gì thêm nữa nên Mùa biết ý đi ra ngoài, muốn tiếp cận thì cũng phải từng bước một, ko thể đi tắt... nếu ko người gánh hậu quả sẽ là cô chứ ko phải ai khác... bởi biết đâu người mà cô đang tiếp cận ko đơn giản như cô đã nghĩ. Thận trọng vẫn hơn, bây giờ ko chỉ có mình cô mà còn Cúc nữa, hai thân thể mà ba người tồn tại... nếu bị gây khó dễ thì sau này ắt sẽ khó sống rồi.
Buổi tối hôm ấy nhà có thêm người, Mùa và Cúc ko phận sự nên ko được dự bữa tiệc của họ. Hai cô lặng lẽ ăn uống trong nhà bếp và chờ tan tiệc sẽ cùng bà bếp dọn dẹp. Tiệc tàn thì trời đã khuya, ai nấy đều chào hỏi và đi về, dọn dẹp xong xuôi Cúc về đi nghỉ trước, Mùa còn cố lán lại xem anh áo lông cừu có sai khiến điều gì không. Vì cô đang muốn tiếp cận anh, muốn lấy lòng anh, nếu như hầu hạ chu đáo, biết đâu anh ưng bụng mà giúp Cúc lần này...
Biết hôm nay tổ chức tiệc rượu nên Mùa đặc biệt nấu một bát canh giải rượu đem vào phòng, cánh cửa hé mở ngay lập tức mùi rượu xông lên mũi cô. Có vẻ hôm nay anh áo lông cừu vui nên uống khá nhiều, trong bữa tiệc cô nghe thấy mọi người cười nói rất vui vẻ, đặc biệt là anh ấy, nói to và cười nhiều. Họ trò chuyện với nhau, tuy Mùa ko hiểu nhưng xem ra tâm trạng của anh ấy hôm nay rất tốt.
Anh áo lông cừu nằm ngửa trên giường, tay chân dang rộng ra chiếm hết cả diện tích giường, đôi mắt anh nhắm nghiền, mùi rượu nồng nặc từ người anh tỏa ra. Mùa đi thật khẽ, cô đặt bát canh có đậy nắp lên chiếc kệ nhỏ cạnh giường của anh, kéo chăn lên che ngang ngực cho anh ấy rồi lại đi ra. Chưa đi đến cửa thì anh ấy cất giọng:
Hôm nay tôi uống hơi nhiều, em cho tôi cốc nước lọc được không?
Mùa giật mình quay lại vì ban đầu cô cứ ngỡ anh ấy ngủ đã say lắm...
Làm sao anh biết tôi vào đây?
Ngửi mùi hương từ cơ thể em là tôi đoán ra được!!!
Anh nói xạo...
Thì rốt cục tôi vẫn nói đúng mà. Cho tôi cốc nước đi... hừ.. hừ... khát khô cổ họng rồi!!
Uống cho lắm rồi còn kêu..
Mùa càu nhàu.
Vì tôi thấy vui... em ko hiểu được đâu...
Mùa rót ly nước và đem đến, Anh ấy mắt vẫn nhắm nhưng không hiểu sao tay đưa lên cầm lấy ly nước vẫn rất chuẩn xác, thậm chí anh ấy còn cố tình cầm cả vào tay Mùa nữa... Cô run rẩy, sự tiếp xúc này khiến cô thấy e dè.. "Mùa ơi, mới có thế này thôi mày đã sợ là sao? Thế mà lên kế hoạch tiếp cận người ta? Lại còn tình nguyện nữa... nếu như anh ấy ra điều kiện "khó" hơn thế này... thì mày phải làm thế nào???" Mùa yên lặng cho anh ấy cầm tay mình và tự nhủ.
Tôi say quá, em có thể đỡ tôi ngồi dậy uống được không?
Nằm thế này sao uống được??
Đúng là được voi đòi 2 bà trưng!! Biết anh ấy làm khó mình nhưng đâu còn cách nào khác, cô đang từng bước thực hiện kế hoạch mà.. Mùa tiến ra sau, ngồi xuống giường và đỡ lưng anh ấy ngồi dậy. Đúng là thanh niên cao to, người nặng gì đâu... Cô dùng hết sức mới nhích được đầu và hai vai của anh ấy dậy. Gần như là bở hơi tai, tức thì anh ấy chống tay một phát cả người ngồi bật dậy. Mùa há hốc mồm:
Thế mà anh bảo say lắm? Tự ngồi dậy được mà cứ cháo hành người ta?
Không phải là em muốn chăm sóc cho tôi trước à?
Anh áo lông cừu nói với vẻ mặt lạnh băng.
Ai nói tôi muốn chăm sóc cho anh?
Tại sao em biết tôi uống rượu? Giờ này đã khuya rồi còn đặc biệt nấu canh giải rượu giúp tôi?
Không lẽ có ai ép em sao?
Mùa cứng họng ko nói đc câu gì, cô lúng túng nhìn anh vì thấy bản thân mình đuối lý...
Nhưng tôi thích sự chu đáo của em!!!
Đã nấu rồi thì phải uống thôi.
Mùa bưng bát canh đến gần và đưa cho anh áo lông cừu, anh ấy không nhận, tròn mắt nhìn cô. Mùa tưởng anh ấy chê nên cô hỏi lại:
Anh có uống không? Nếu không tôi đem đổ đi!
Tôi đương nhiên muốn uống..
Nhưng mà là em đút cho tôi từng thìa cơ...
Anh có phải trẻ con đâu? Hơn nữa anh cũng ko say như anh nói...
Mùa từ chối.
Em không nghe câu "Mưa dầm thấm lâu" à?
Nếu như uống ực một phát là hết thì đâu có tác dụng gì? Phải bón từng thìa một nó mới hiệu quả..
Đúng là... kiểu gì cũng nói được. Mùa chịu thua, thôi thì nhịn một bước vậy.
Cô bón từng thìa đưa lên miệng anh áo lông cừu, anh ấy ngoan ngoãn như một đứa trẻ, uống ko sót giọt nào, vừa uống lại chăm chăm nhìn vào Mùa làm cô thấy ngượng ngùng.
Nhân cơ hội Mùa đang trốn tránh ánh mắt của mình, anh áo lông cừu bất ngờ hôn lên má cô cái "chụt" rồi mỉm cười đầy thích thú. Mùa giật thót, cô đưa tay lên má mình che đi, hai tai đỏ ửng, miệng lắp bắp..
Anh... anh.. làm cái trò gì vậy..
Anh.. anh... anh là người xấu!
Tôi đâu có nói tôi là người tốt?
Biết tôi là người xấu mà vẫn nấu canh cho tôi uống?
Anh nuôi tôi thì tôi có nghĩa vụ giúp anh làm những việc đó...
Thật sao?
Vậy anh nghĩ thế nào?
Mùa vẫn né tránh ánh mắt ấy của anh, tim cô đập rộn ràng, biểu hiện này là sao nhỉ, chính cô cũng ko hiểu nổi mình. Là sợ hay là thích đây?? Mùa đứng dậy bưng bát canh chuẩn bị ra ngoài.
Nói đi, mục đích em tiếp cận tôi là gì?
Câu nói của anh áo lông cừu làm Mùa đứng khựng lại, tại sao anh ấy lại biết kế hoạch của cô? Rõ ràng cô không hề nói cho một ai biết? Kể cả Cúc?
Ai nói là tôi tiếp cận anh?
Mùa cãi lại.
Không đúng sao? Em nghĩ tôi là người thế nào?
Em tưởng rằng với mấy hành động này là che mắt được tôi à?
Lời nói của anh ấy đang lật tẩy suy nghĩ của cô. Mùa im lặng ko nói gì, vì cô đúng là có ý tiếp cận anh.
Sao nào? Em muốn gì, em cần gì thì nói đi?
Tiền?
Hay như nào? Tôi có thể cho em!!
Anh là người phóng khoáng thế à?
Không hẳn là thế? Nếu em cũng phóng khoáng với tôi!!
Ý anh là thế nào?
Tôi có thể giúp em thì cũng sẽ có điều kiện dành cho em!
Nếu tôi không cần anh giúp thì sao?
Cái đó tùy em.
... nhưng mà, tôi nghĩ em chắc chắn đang cần sự giúp đỡ của tôi!
Vì sao anh dám khẳng định như vậy?
Thế em tưởng ai cũng ngốc như em à?
Tôi ngốc khi nào..?
Thôi không cần vòng vo nữa, vào thẳng vấn đề đi, em muốn tôi giúp em chuyện gì?
Tiền gửi về cho bố mẹ? Hay gửi thư? Hoặc đại loại thế...
Tôi... tôi...
Mùa không biết nên mở lời thế nào.
Sao... ko nói được à?
Tôi chỉ muốn biết người phụ nữ trong bức hình đó là ai... vì sao lại giống tôi như thế...
Mùa trả lời bừa, vì chuyện kia quả thực hơi mạo hiểm, lỡ chẳng may anh ta ko đồng ý giúp thì hỏng, bí mật sẽ bị bại lộ.
Đơn giản có vậy à?
Giống em thì cũng là chuyện thường thôi, trái đất tròn, tìm kiếm một người nào đó giống mình ko hẳn là chuyện khó!
Tôi ko tin là em có ý tò mò.
Thôi thì đằng nào cũng bị lộ, vì Cúc đã mang thai hơn 4 tháng rồi, nếu như anh ấy ko đồng ý giúp thì cái bụng ấy cũng sẽ có ngày lộ ra. Kiểu gì cũng chết.. nghĩ vậy, Mùa thật thà kể lại.
Tôi nói chuyện này, anh tin hay không thì tùy anh...
Em nói đi.
Anh áo lông cừu nghiêm túc lắng nghe câu chuyện mà Mùa sắp kể.
Đêm hôm trước cái ngày mà chúng tôi chuẩn bị sang đây, họ nhốt tôi và Cúc- bạn tôi, là cô gái thường ngày vẫn dọn dẹp nhà cửa. Chắc anh cũng thấy rồi.
Ừ. Có thấy, cô ấy nhìn béo gấp hai lần em!!
Anh áo lông cừu nói hồn nhiên. Mùa nghe có chút bực bội vì anh ta nhận xét hơi thô, nhưng mà cũng buồn cười vì quả thực Cúc dạo này béo thật. :v
Chúng tôi bị người chị gái cùng cha khác mẹ của tôi lừa bán sang đây cho anh... giao dịch giữa anh và họ như thế nào thì tôi ko biết. Nhưng với chúng tôi thì họ đã lừa và đưa sang đây, một xu cũng ko có. Đã vậy, trước ngày lên đường, đám đàn em của họ đã "tranh thủ" giở trò với chúng tôi..
Nghe Mùa nói đám người xấu giở trò, Anh áo lông cừu nhảy dựng lên.
Em nói cái gì? Đứa nào đã giở trò với em??
May mắn là tôi ko làm sao vì họ nể tôi là em gái của chị Vân.
Nhưng Cúc thì khác...
Nói đến đây cô uất ức quá nên nước mắt lại chảy dài... anh áo lông cừu thở phào vì thấy may mắn cho cô, nếu ko anh sẽ tìm cách trừng trị đám người kia một trận.
Cúc bị làm sao?
Còn làm sao đc nữa? Hu.. hu.. hu..
Cô ấy bị tên khốn nạn kia hãm hiếp... hu.hu.hu.... để bây giờ Cúc đã có thai hơn 4 tháng rồi.. hư..hư..
Anh áo lông cừu lúc này mới ngã ngửa.. không ngờ sự việc lại nghiêm trọng đến như vậy.
Mấy tên hiếp? mà hiếp nhiều không?
Câu hỏi ngây ngô hết sức của anh ấy làm Mùa khó chịu.
Anh không còn cách hỏi nào khác à?
Ý... ý... tôi là bị mấy lần hay chỉ có một lần mà đã có thai ngay được?
Một lần! Giời ạ, một lần còn không đủ à còn mấy lần nữa...
Vẻ mặt đau khổ của Mùa khiến anh áo lông cừu thấy buồn cười, ko nhịn đc nên anh ấy toét miệng ra cười thích thú.
Người ta đáng thương vậy mà anh còn cười đc à?
Tôi... tôi.. xin lỗi.
Anh áo lông cừu cố gắng làm mặt nghiêm túc và xin lỗi Mùa.
Vậy bây giờ em muốn tôi giúp em chuyện gì?
Còn chuyện gì nữa? Anh vừa nghe rồi mà ko hiểu được sao?
Chửa thì đẻ chứ làm sao? Em bảo tôi phải làm sao được?
Nhưng vấn đề là chúng tôi ko có giấy tờ tùy thân, ko phải là người sinh sống hợp pháp ở đây... mọi thứ cần có người đứng ra bảo lãnh.. và hơn cả là cần có tiền. Cô ấy chưa khám xét gì cả...
Mùa nói một hơi dài và thấy lòng mình trùng xuống.
Tôi có thể làm được việc đó giúp em, đổi lại em sẽ làm gì cho tôi?
Rất thẳng thắn, anh áo lông cừu ngay lập tức đưa ra điều kiện.
Tôi có thể dọn dẹp, nấu ăn...
Cái đó tôi ko cần..
Vậy anh cần cái gì?
Tôi giúp em việc quan trọng như thế, em nghĩ em báo đáp tôi đơn giản chỉ là dọn nhà ư...
Tôi... tôi...
Tôi cho em 2 ngày để suy nghĩ!!! Điều kiện mà em đưa ra nếu tôi thấy ưng thì chắc chắn sẽ đồng ý giúp..
Anh quá đáng vậy sao? Nỡ thấy người gặp nạn mà ko cứu giúp... rõ ràng người ta vì anh nên mới thành ra như vậy...
Tôi ko muốn nhiều lời, xã hội bây giờ là thế, muốn người khác giúp mình ko điều kiện thì em hãy về ở với bố mẹ của em....
Thôi, muộn rồi em về nghỉ đi. 2 ngày sau trả lời tôi. Tôi hy vọng em sẽ có câu trả lời mà tôi vừa ý.